Chương 976. Bức Họa Đẹp
Vương Ninh là một quan lại địa phương, bị thái tuế gia này gọi tên, không nói đắc tội, cho dù chỉ là không hầu hạ tốt, qua hai ngày cũng có thể chân trái bước vào nha môn trước, có hiềm khích miệt thị hoàng quyền bị ném đi Thiên Nam chăn dê.
Vương Ninh nhìn thấy kim bài, đang say rượu cũng bị dọa tỉnh, vội vàng xốc áo chạy xuống dưới lầu, đồng thời thúc giục nói:
“Các ngươi chiêu đãi sứ thần ngoại quốc cho tốt, những người khác thông báo cho tất cả quan viên trong thành cho bản quan, còn có đầu bếp và vũ cơ kim đầu đường bài đều gọi lên đây hết cho ta…”
"Vâng vâng..."
"Đại nhân chậm một chút, coi chừng cầu thang..."
…
Trong khi đó, một phòng khác ở phía sau khu kiến trúc.
Thị lang Lý Tự chắp hai tay sau lưng, cau mày đợi hồi lâu trong thành không có tin tức gì, hỏi:
“Ai chết?”
Thẩm Mộc mới vừa phát hiện Đoạn Thanh Tịch và Dạ Kinh Đường đánh nhau, lập tức muốn dẫn người đi qua viện trợ.
Nhưng võ khôi liều mạng tranh đấu, trước sau chỉ có mấy hơi thở, hắn còn chưa tính toán thăm dò xem Dạ Kinh Đường mang theo bao nhiêu người, chém giết cũng đã kết thúc.
Tuy không nhìn thấy tình huống diễn ra trên đường phố, nhưng Thẩm Mộc chỉ cần nghe động tĩnh cũng đoán ra thắng bại, lắc đầu thở dài:
"Sự việc xảy ra quá đột ngột, không kịp viện trợ, quốc sư bồi dưỡng viên ám tử này, xem như mất trắng không công.”
Bàn tay sau lưng của Lý Tự siết chặt, nghe những lời này, ngực hắn như bị cắt ra từng khối thịt, Đoạn Thanh Tịch là nhân vật trọng yếu Bắc Lương chôn ở Đại Ngụy, một khi hắn chết đi không những mất mát rất nhiều nhân mạch, hắn mới hứa giao người cho người khác cuối cùng khi quay đầu lại, quân bài tẩy trong tay đã bị tàn sát, Thẩm Mộc còn lấy cái gì để sắp xếp?
"Thẩm lão, bây giờ…ngươi còn có kế hoạch gì không?”
Thảm Mộc giỏi tính kế, nhưng cũng phải có người có thể dùng trong tay mới thực hiện kế hoạch được, thấy Đoạn Thanh Tịch chết nhanh như vậy, hắn cũng nhận ra Dạ Kinh Đường tà môn cỡ nào, trong lòng sinh ra cảm giác thỏ chết hồ bi, mở miệng:
"Dạ Kinh Đường bỗng dưng đến Kim Dương, có lẽ hắn đã điều tra được tin tức của Đoạn Thanh Tịch từ đâu đó, lão phu chỉ sợ..."
Lý Tự hơi trầm mặc, lấy lại tinh thần nói:
"Cho dù Dạ Kinh Đường biết ngươi ở đây, Nam Triều chỉ cần không muốn đánh giặc, hắn không thể tự tiện điều tra đội ngũ ngoại sứ, ngươi ở bên cạnh bản quan không cần phải lo lắng an nguy. Về chuyện bệ hạ dặn dò... Đã phái người đi mời Hoa Linh, Tả Hiền Vương cũng phái quân tinh nhuệ dưới trướng trợ trận cộng thêm những người thủ hạ của bản quan, chỉ cần tìm được cơ hội, không khó loại bỏ Dạ Kinh Đường.”
Thẩm Mộc biết Hoa Linh chỉ xếp dưới tứ thánh, còn lợi hại hơn Đoạn Thanh Tịch nhưng trong lòng vẫn thiên về dùng Đoạn Thanh Tịch.
Dù sao Đoạn Thanh Tịch là người quốc sư bồi dưỡng, tuyệt đối trung thành với Bắc Lương, có thể giúp Bắc Lương diệt trừ đại họa tâm phúc còn không thèm để ý một cái mạng.
Hoa Linh là du hiệp giang hồ, dù cho có bao nhiêu ích lợi, hắn vẫn cố gắng tích lũy vài đường để tự bảo vệ mình, nếu tình huống không ổn, hắn nhất định sẽ vỗ mông rời đi.
Hiện giờ Đoạn Thanh Tịch đã chết, Thẩm Mộc cũng không có biện pháp khác, chỉ có thể khẽ gật đầu.
Hai người đang nói chuyện, bên ngoài hành lang vang lên tiếng lạch cạch, sau đó giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
"Lý tiên sinh, bên ngoài xảy ra chuyện gì? Đồng môn thư viện đang hỏi thăm, còn muốn đi ra ngoài xem náo nhiệt..."
Vẻ mặt u ám của Lý Tự lập tức bình tĩnh, trở lại bộ dạng của một danh sư đại nho nên có, quay đầu mỉm cười:
"Trong thành có hiệp khách làm loạn, không liên quan gì đến với chúng ta, để bọn họ ở yên trong phòng, buổi tối nếu chạy loạn, phạt chép lễ ký mười lần.”
"A, được."
Lộc cộc lộc cộc…
Âm thanh từ xa truyền đến.
Thẩm Mộc chắp tay sau lưng trầm tư một lát, không có ý kiến gì, sau đó không nghĩ nữa, thay vào đó hỏi:
"Bài "Vân Tùng Lệnh" vừa rồi là do vị cô nương này viết? Có vẻ như sức khỏe kém.”
Lý Tự đóng cửa sổ lại, ngồi xuống bên cạnh bàn trà:
"Tiểu tôn nữ của Hoa lão thái sư, bác học đa tài vang danh khắp Yên Kinh nhưng khi còn nhỏ lại gặp vấn đề với việc luyện võ, đi lại không tiện, lần này theo tới đây chính là thuận đường tìm Vương lão thần y xem một chút.”
Thẩm Mộc hơi gật đầu, cũng không nhiều lời, tiếp tục thương lượng đối sách kế tiếp...
Trời đã khuya nhưng ánh đèn trong Kim Dương Thành không giảm mà tăng lên.
Đại đội quan binh xách khiên và thương tràn vào khắp hang cùng ngõ hẻm, vây quanh bên ngoài nha sở phía Đông thành, khu phố phụ cận trực tiếp bị dọn sạch, ba bước một tốp năm bước một trạm, ngay cả chim sẻ đi ngang qua cũng bị bắt lại kiểm tra một lần.
Nha sở mở rộng ba cửa, bổ khoái nha môn mặc áo bào màu xanh đen, tay cắm yêu đao đứng thẳng tắp ở hai bên đường, hơn bốn mươi quan lại lớn nhỏ xốc áo bước nhanh tiến vào.
Đạp đạp đạp...