Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 977 - Chương 977 - Nằm Xuống Cho Ta Trị Thương ?

Chương 977 - Nằm Xuống Cho Ta Trị Thương ?
Chương 977 - Nằm Xuống Cho Ta Trị Thương ?

Chương 977. Nằm Xuống Cho Ta Trị Thương ?

“Lý đại nhân, chuyện gì xảy ra vậy?”

"Hình như là khâm sai đại thần ngầm tới giám sát, vừa mới bị ám sát trong thành..."

“Trời đất! Khâm sai đại thần âm thầm tới giám sát?”

Phía sau quan phủ, một gian phòng hướng về phía hoa viên.

Ngoài cửa phòng, hai quan sai mặc hắc y đứng cầm dao trên tay, hết sức tập trung quan sát gió cỏ xung quanh, trong khi Chim Chim ngồi xổm trên nóc nhà quan sát.

Trong phòng, bốn chân đèn được đặt hai bên bình phong, ánh sáng vàng rực rỡ chiếu sáng trong căn phòng rộng rãi, những bức thư pháp và tranh vẽ Văn Loan này được đặt trên kệ đa bảo, ở giữa là một bình phong có hình mỹ nhân cầm quạt.

Phía sau bình phong đặt một chiếc giường bằng gỗ trinh nam màu vàng sậm, trên bàn cờ bày một ít thuốc trị thương và Ly Long Hoàn Thủ Đao.

Dạ Kinh Đường cởi áo khoác ngoài, để trần nửa thân trên, ngồi trên ghế dài, sắc mặt hơi tái nhợt nhưng thần thái vẫn rất bình tĩnh như trước.

Hai tay trắng nõn của Phạm Thanh Hòa nhiễm không ít máu, quỳ gối bên cạnh xử lý vết thương trên vai nhìn mà giật mình, thỉnh thoảng còn nhỏ giọng hỏi một tiếng:

"Có đau không?”

Sau khi Dạ Kinh Đường thoát chiến, bả vai lại không dùng thuốc tê khẳng định đau.

Bên ngoài có người, thần sắc hắn vẫn phong khinh vân đạm, đánh giá một bức tranh chữ trên tường.

"Bức họa này thoạt nhìn rất có môn đạo, xuất phát từ tay vị danh gia nào?"

Quận thủ Vương Ninh và hai quan lại mặc quan bào cung kính đứng bên ngoài bình phong, nghe thấy lời này, Vương quận thủ vội vàng cười bồi chuyện:

"Dạ đại nhân có nhãn lực tốt. Gia mẫu là thẩm thẩm của kinh thành Xích Hổ Vương công tử, năm xưa khi hạ quan vào kinh theo Vương công tử đến Tĩnh Vương phủ bái phỏng, Tĩnh Vương đặc biệt ban cho bức sơn thủy đồ này.”

"Nếu Dạ đại nhân thích..."

"Thôi, không cần."

Dạ Kinh Đường chỉ là cảm thấy họa phong quen mắt, thuận miệng hỏi một chút thôi, hắn quay đầu nói chính sự:

"Cho người bên ngoài giải tán đi, lần này ta tới đây để điều tra vụ buôn lậu.”

"Đoạn Thanh Tịch thông đồng với địch phản quốc, buôn lậu Lân Văn Cương với Bắc Lương, hôm nay mặc dù ta đã đưa hắn ra trước công lý nhưng vẫn chưa hỏi được đồng phạm khác."

"Thương đại nhân đã điều tra và bắt giữ một tiêu cục ở Kính Dương, trong đó có rất nhiều vật phẩm bị cấm. Đám côn đồ Vương Hổ trong thành cũng có liên quan đến chuyện này."

"Chuyện này còn phải nhờ Vương đại nhân liên hệ Trấn Quốc Công, cẩn thận điều tra kỹ quan lại và biên quân Nhai Châu, chớ để cá lọt lưới, vài ngày nữa triều đình sẽ phái người viện trợ Vương đại nhân."

Vương quận thủ vội vàng ra tay:

“Những chuyện này lẽ ra phải nằm trong phạm vi của quan chức cấp dưới, không ngờ Đoạn Thanh Tịch có thanh danh địa vị như vậy còn lòng tham không đáy, lén lút tư thông với kẻ địch.”

"May mà Dạ đại nhân biết rõ mọi việc, thay mặt dân chúng Nhai Châu tiêu diệt tên tặc tử này, bằng không hạ quan đến nay vẫn còn bị che mắt..."

Dạ Kinh Đường xuất thân giang hồ, không quen với những lời nịnh hót này, hơn nữa quả thật có thương tích trong người, sắp xếp sự tình xong lập tức tiễn khách.

Vương quận thủ thấy Dạ Thái Tuế không có ý muốn truy cứu trách nhiệm lên hắn xem như trút được gánh nặng, vội vàng dẫn người rời khỏi viện, vốn muốn hỏi một chút có muốn an bài mấy vũ cơ và hoa khôi hầu hạ hay không nhưng nhìn thấy bên người Dạ Thái Tuế có thị thiếp, vẫn không mở miệng.

Kẹt kẹt ~

Cửa phòng mở ra đóng lại, căn phòng cũng trở nên im lặng.

Phạm Thanh Hòa quỳ gối bên cạnh, xử lý thương thế đồng thời đang len lén nhìn Dạ Kinh Đường và quan lại nói chuyện, cũng âm thầm suy nghĩ - Thiên Lang Vương sống lại nắm quyền thống trị thiên hạ, say nằm trên đầu gối mỹ nhân, năm đó Thiên Lang Vương danh chấn tứ hải, nghĩ đến cũng chỉ như thế...

Chờ người ngoài rời đi, Phạm Thanh Hòa còn muốn khen Dạ Kinh Đường đối đáp thật tốt, kết quả tiếng bước chân vừa biến mất, Dạ đại công tử cả người mềm nhũn, thẳng tắp ngã về phía sau.

"Á…”

Phạm Thanh Hòa đang băng bó vết thương, thấy vậy vội vàng dùng một tay giữ lưng hắn lại nói:

“Ngươi đừng cử động.”

Dạ Kinh Đường không muốn cử động, nhưng hắn mệt mỏi, mất quá nhiều máu nên lúc trở về có chút loạng choạng, còn nói chuyện ở đây rất lâu, hiện tại ngay cả đầu ngón tay cũng không thể động đậy, mở miệng nói:

"Nếu không ta nằm xuống cho cô trị thương?”

Phạm Thanh Hòa quay đầu nhìn, giường cứng ngồi còn tốt hơn, nằm chắc chắn rất khó chịu, nàng dịch vào bên trong trực tiếp quỳ gối sau lưng Dạ Kinh Đường để cho hắn gối lên đùi.

Dạ Kinh Đường vốn muốn nằm xuống, nhưng sau đầu hắn bị co giãn hai chân gối lên, có thể ngửi được mùi thơm nữ nhi nhàn nhạt truyền đến, giương mắt chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt trên phạm Thanh Hòa, lờ mờ bị đường viền bán nguyệt che khuất, nặng trịch treo trên đỉnh đầu...

Bình Luận (0)
Comment