Chương 981. Bùi Lạc Ủy Khuất
Trong lối đi ngoài cửa, Tuyền Cơ Chân Nhân bởi vì không muốn khách sáo với đám triều thần, vòng hai tay tựa vào cửa sổ chờ Dạ Kinh Đường.
Thấy hai người đi ra, Tuyền Cơ Chân Nhân xoay người đi tới trước mặt, đánh giá từ trên xuống dưới:
"Sao vậy? Có cần ta và Thanh Hòa khiêng ngươi đi xuống không? ”
"Ta cũng không phải nửa bước xuống mồ, để cho người ta khiêng làm gì."
Dạ Kinh Đường binhg phục cũng đã kha khá, đi lại hoàn toàn không có gì đáng ngại, hắn nhìn nhìn Thủy Thủy mặc váy dài màu tuyết, bởi vì Phạm cô nương ở đây cũng không tiện mạo phạm, mới đi tới cửa sổ đánh giá một cái.
Đông Phương Ly Nhân chung quy vẫn là Tĩnh Vương đương triều, đến trường hợp công khai vẫn phải duy trì khí thái đế vương, không tiện thân mật với hắn, đã cùng Thái Hậu cùng nhau leo lên con hào dưới sự nghênh đón của rất nhiều thần tử, đang ở cửa sổ nhìn ra thuyền.
Dạ Kinh Đường giơ tay lên, Đông Phương Ly Nhân cũng gật đầu đáp lại, sau đó mới đóng cửa sổ xe lại. Về phần Thái Hậu Nương Nương, vì ngồi trước mặt nữ nhi nuôi, ngay cả ánh mắt cũng không dám nhìn lung tung, ngược lại không có quá nhiều phản ứng.
Vân Ly và Tam Nương sau khi trở về kinh thành không có khả năng đi theo vương phủ hoặc vào cung, lúc này đều ở trên bến tàu chờ xe ngựa trong nhà tới đón người.
Chim Chim ra ngoài một chuyến, đúng giờ làm nhiệm vụ canh gác, gần như bận rộn từ đầu, đã mệt mỏi không còn tròn trịa như lúc xuất phát.
Lúc này trở lại kinh thành, Chim Chim giống như trước làm xong việc trở về nhà, mang theo Tiểu Vân Ly đi dạo trên đường nhỏ, thấy cái gì ăn cái đó.
Dạ Kinh Đường bị thương trên người, không muốn giao tiếp với triều thần, chờ khung xe vương phủ chậm rãi rời khỏi bến tàu mới cùng nhau xuống thuyền, đi tới trước mặt Tam Nương nhìn ra bến tàu quen thuộc trong gió tuyết.
Sau khi trở về kinh thành, nỗi lòng lo lắng mấy tháng nay của Dạ Kinh Đường cũng coi như hoàn toàn thả lỏng xuống.
Hắn thoáng đánh giá, bỗng nhiên phát hiện trong trang viên phụ cận bến tàu lại có chút người biết võ thuật đi lại, lối vào núi còn cắm cột cờ, viết ba chữ "Thanh Liên Bang".
Dạ Kinh Đường có chút kinh ngạc hỏi: “Không phải Dương Quan sống ở kinh thành không nổi nên đã trở về Ô Châu sao? Tại sao hắn lại mở cửa kinh doanh?"
Bùi Tương Quân vừa phát hiện ra hỏi vài câu, lúc này khẽ nhún vai đáp:
"Ô Vương tạo phản, giang hồ bị liên lụy, hiện tại ở đó không ai dám kéo bè kết phái. Dương Quan nói như thế nào cũng có chút giao tình với ngươi, đến kinh thành phát triển, chỉ cần duy trì mối quan hệ tốt với ngươi, triều dã không ai dám động. Vừa nghe Trần Bưu nói, hiện tại mỗi ngày Dương Quan đều đến cửa đưa Ô Sơn nhân sâm cho đại bá mẫu của ngươi, còn sắp xếp người giúp quét đường lau mặt đất đổi cửa trên cầu Thiên Thủy, hiếu thảo còn giống con hơn Bùi Lạc..."
Hiện giờ danh tiếng của Dạ Kinh Đường quá lớn, cũng không quá ngoài ý muốn, lắc đầu cười khẽ, suy nghĩ một chút nói:
"Tuyết Hồ Tán của Trương Cảnh Lâm sẽ chảy vào các châu, chỉ dựa vào đường quan khẩu của Hồng Hoa lâu có lẽ sẽ không chảy hết. Dương Quan có quan hệ gần với Tam Tuyệt Cốc, có thể để hắn và Tam Tuyệt tiên ông đi thông đường ở Ô Châu.”
Triều đình đã cho Bùi gia thuê Tuyết Hồ Tán bên ngoài, trước khi Bùi Tương Quân rời đi đã bố trí xây dựng một tiệm thuốc, bây giờ cũng sắp hoàn thành rồi, bước tiếp theo chính là thông qua các nơi khác nhau lưu thông khắp Đại Ngụy biến thành dược vật tùy thân của người giang hồ.
Địa bàn của mười hai châu Đại Ngụy quá lớn, chỉ dựa vào các cửa khẩu cũng không thể bao trùm hết các quận huyện, chắc chắn sẽ cần có đối tác phân phối, nên nàng đương nhiên không phản đối sự sắp xếp này.
Tuyền Cơ Chân Nhân đứng bên cạnh làm hộ vệ cho Dạ Kinh Đường, căn bản không có hứng thú với việc kinh doanh, chỉ nhìn Tiểu Vân Ly đang đuổi theo Chim Chim khắp nơi.
Phạm Thanh Hòa nghe thấy những lời nói chuyện phiếm này, cảm thấy chạy tới Đại Ngụy cũng không thể ăn không uống không còn cầm tiền sinh hoạt của Dạ Kinh Đường, xen vào nói:
"Phối Tuyết Hồ Tán cần rất nhiều dược liệu, ta sẽ viết thư cho Đông Minh bộ, nếu cần gì thì cứ việc sắp xếp người ra quan ngoại mang về. Hơn nữa, làm nghề bán thuốc không thể chỉ bán một vị thuốc, Đông Minh bộ có không ít bí phương. Nếu các ngươi cần, ta có thể làm chủ cho các ngươi mấy thứ, bán cùng Tuyết Hồ Tán..."
Bùi Tương Quân đương nhiên rất vui vì điều này, ngay lập tức trao đổi với Phạm Thanh Hòa về mối quan hệ hợp tác.
Sau khi mấy người đợi ở bến tàu một lúc, một đoàn xe dọc theo đường chính tới, Tú Hà và Bình Nhi ngồi trên xe ngựa, lão tiêu sư Dương Triều ở trước mặt, phía trước còn có một con ngựa, bên trên có một thư sinh lang hơi mập mạp đang ngồi, từ xa bắt đầu gào thét:
"Tam nương! Ngài đã trở về, cô không biết đâu, con xin tiền mẫu thân con mua y phục, mẫu thân con nói tiền hàng tháng đều do cô cô phụ trách, bà ấy không dám cho..."