Chương 982. Tìm Thánh Thượng
Bùi Tương Quân đang mỉm cười nói, nghe thấy giọng của Bùi Lạc mới nhớ tới bên ngoài nàng vẫn là sư cô của Dạ Kinh Đường, vội vàng khôi phục tư thế đương gia cô cô, hai tay xếp ở bên hông, trầm giọng nói:
"Hô to gọi nhỏ trước mặt mọi người, thành thể thống gì? Đây là cách cư xử con học được ở thư viện à?"
Bùi Lạc xuống ngựa nửa chừng, cầm áo choàng mùa đông trong tay chạy tới, bắt đầu phàn nàn kể khổ với Dạ Kinh Đường.
"Kinh Đường ca ca, huynh phân xử cho ta với. Năm nay ta đã mười bảy tuổi, bao nhiêu chi phí ăn mặc phải chi tiêu trong thư viện? Kết giao thân hữu và ân tình có cần tiền không? Mỗi tháng ta chỉ có mười lạng bạc, không thêm mộ văn, ta làm sao sống qua ngày? Cũng may Tam cô đã trở về, bằng không mấy ngày nữa mọi rợ Bắc Lương đến Bạch Mã thư viện, chắc ta cũng bị ném đến địch quốc..."
Dạ Kinh Đường kỳ thực cảm thấy mười lạng tiền tiêu vặt một tháng đã là quá nhiều, khi hắn ở Hồng Hà trấn, hắn chỉ có năm mươi văn tiền tiêu vặt một tháng, thậm chí còn không đủ cho một con chim ăn.
Hắn không phải Bùi gia chủ, chỉ là nghĩa huynh của Bùi Lạc, nói nhiều nói ít cũng không thích hợp, lập tức làm ra bộ dáng ngoài ý muốn, tò mò hỏi: "Mọi rợ Bắc Lương? Người Bắc Lương đến thư viện làm gì?”
Bùi Lạc rút ra một cây chiết phiến từ phía sau thắt lưng, lắc lắc trong tay, thở dài nói:
“Hàng năm sứ thần từ Bắc Lương đều đến bái kiến Thánh thượng, thuận tiện mang theo một ít người trẻ tuổi có tài hoa, nói là tới đây thỉnh giáo học tập, kì thực là đến Đại Ngụy ta diễu võ dương oai. Thư viện chúng ta tuy không bằng Quốc Tử Giám nhưng cũng truyền thừa mấy trăm năm, đến lúc đó nhất định phải tới xem một chút.”
"Kinh Đường ca ca huynh thử nghĩ xem, khi người Bắc Lương tới đây, sư huynh sư đệ đồng môn đều là Ngũ Hoa mã, thiên kim cầu, thắt lưng đeo đai bạch ngọc khảm vàng, đầu cài cánh phượng tử kim quan. Ta lẻ loi một mình đứng ở giữa, không nói mặc vàng đới ngọc, thắt lưng cũng không có một cái để mang.”
"Người ta vừa nhìn thấy quần áo vẻ ngoài của ta, hay lắm, tên này ăn mặc mộc mạc như vậy không giống đồng môn của mình, nếu không phải là người chạy theo danh vọng thì chắc chắn là người có tài năng không nổi bật, nhất định sẽ điểm mặt chỉ tên bắt ta ngâm thơ làm phú, thể hiện tài học trong bụng."
“Ngoài cái bụng đầy mỡ ra, trong bụng còn có thứ gì nữa? Ngoài rác ra, còn có cặn bã trong đó. Như vậy chẳng phải là làm mất mặt cả nước Đại Ngụy sao?”
"Phụt…"
Phạm Thanh Hòa vốn còn làm ra bộ dáng nữ trưởng bối yên lặng đi phía sau, nghe thấy lời này không nghẹn lại, trực tiếp cười nhạo ra tiếng, lại vội vàng che môi, đầu vai run rẩy, phát ra thanh âm 'khanh khách', nhịn tương đối khó chịu.
Từ trước đến nay, Tuyền Cơ Chân Nhân rất tiên nhân cũng đảo mắt, lộ ra vẻ tán thưởng:
“Bùi công tử rất khiêm tốn về tài hùng biện, xem ra không phải là người không có học thức.”
Chiết Vân Ly ôm Chim Chim, gật đầu như gạo nếp:
“Quả thực, giọng nói và tâm trạng của hắn đều rất xuất sắc. Nếu làm người thuyết thư, nhất định là danh gia một đời.”
Bùi Tương Quân cũng cảm giác mấy tháng qua Bùi Lạc quả thật có tiến bộ, khóc nghèo đòi tiền đều có thể thốt ra hai câu văn lập tức xua tay nói: "Được rồi, nể tình con có tiến bộ, tự mình đi phố Ngô Đồng mua sắm, xong việc nhanh chóng trở về thư viện đợi.”
Bùi Lạc đạt được mục đích, không nói nửa câu nhảm nhí, thu phiến lại trực tiếp chắp tay:
"Chất nhi cáo từ.”
Sau đó xoay người dắt ngựa bỏ chạy.
Bùi Tương Quân day trán, cũng không biết nói cái gì cho phải.
Dạ Kinh Đường nói thật cũng nhịn nửa ngày, chỉ là ở trước mặt cô nương phải chú ý bộ dáng mới không ôm bụng cười to, đợi Bùi Lạc đi rồi, hắn khẽ giơ tay lên nói:
"Đi thôi, về nhà. Bùi Lạc nhỏ hơn ta một hai tuổi, tiền tiêu vặt kỳ thật có thể cho nhiều hơn một chút.”
"Nó sao có thể so với huynh? Tiền huynh tự mình kiếm ra, huynh biết tiêu nhiều bao nhiêu, tiêu ít bao nhiêu. Nó không có khái niệm gì về tiền bạc, không cho nó sống qua ngày khổ sở, dù có bao nhiêu của cải, nó cũng có thể ném xuống nước, còn không nghe thấy tiếng động, huynh đừng có lén đưa bạc cho nó..."
"Biết rồi..."
Bên kia, trong hoàng thành.
Ngoài cửa sổ bông tuyết bay tán loạn, dưới ngự thư phòng có hỏa đạo, đốt địa long, nhiệt độ trong phòng không lạnh, một số cung nữ thậm chí còn mặc váy mùa thu nhẹ nhàng mỏng manh, ngồi trước bàn sửa sang lại tấu chương.
Trên chiếc giường mềm ở trung tâm, Nữ Đế Đại Ngụy mặc váy ngủ đỏ thẫm, nghiêng người dựa vào chiếc bàn nhỏ, chân trần rụt dưới làn váy, trong tay cầm tấu sớ vừa gấp vừa lật xem, cả hoàng cung chỉ có thể nghe thấy tiếng vang nhỏ của tờ giấy.
Sau khi yên tĩnh không biết bao lâu, bên ngoài hành lang ngàn bậc truyền đến tiếng bước chân cùng với lời nói từ xa đến gần:
"Thánh thượng ở thư phòng?”
"Vâng. Buổi sáng hôm nay triều thần khen điện hạ, Thánh Thượng long nhan vui mừng đến mức còn hát một giai điệu khi di giá đến cung Trường Lạc..."