Chương 993: Thăng quan tiến chức!
Công trình tu sửa lại ở Nhiễm Phường Nhai đã xong từ lâu, bây giờ mặt đường phủ gạch, trái phải là các cửa hàng rực rỡ muôn màu, thậm chí Bùi gia còn có chút hào khí giăng đèn ở hai bên đường.
Đèn lồng trắng suốt đêm không tắt, khiến cả con đường nhìn vàng son lộng lẫy, một vị quý nhân nào đó trong cung đi ngang qua nhìn thấy sẽ cảm thấy cái tên Nhiễm Phường Nhai không dễ nghe, còn nâng bút viết hai chữ 'Kim Đạo', đổi tên thành Kim Đạo Nhai.
Mặt đường sửa lại rất đẹp lại có rất nhiều cửa hàng lớn, thí dụ như cửa hàng Phạm Ký, chi nhánh Tứ Phương Trai…Hội trường này cũng trở nên phồn hoa, giờ Tý đã qua, trên mặt đường vẫn có thể thấy được người qua kẻ lại.
Dạ Kinh Đường dẫn đại hắc mã đi qua khiến đường rực rỡ hẳn lên, vào trong ngõ Song Quế có thể thấy được viện tử vốn rách rưới hoàn toàn đổi mới, bên trong là chưởng quầy và tiểu nhị.
Tiểu viện trước đây hắn tiện tay chọn, tường ngoài cũng được sơn trắng, bên trong không hề sống động một chút nào, vẫn là dáng vẻ Lạc nữ hiệp dọn dẹp trước đó.
Dạ Kinh Đường đi vào viện, ngoài cửa sổ phòng bếp treo một ít cá ướp muối, lạp xưởng, dọn dẹp sạch sẽ, chậu dưa bị tuyết trắng phủ, hoa cỏ tươi tốt, thậm chí còn có thêm hai chậu nữa, hẳn là mấy ngày trước Ngưng Nhi quay về để ở đó.
Mặc dù bây giờ Dạ Kinh Đường gia lớn nghiệp lớn nhưng bản chất vẫn là người Hồng Hà Trấn, giang hồ xa quê, đối với tiểu viện có thể nói là điểm xuất phát thì không thể không có tình cảm.
Dạ Kinh Đường đi vào nhà chính xem một chút, còn sờ từng dấu bàn tay trên vách tường bên giường, dấu bàn tay là lần đầu tiên Lạc nữ hiệp dạy hắn công phu tung chưởng, sau này Lạc nữ hiệp lại dùng đất vàng đắp lên cho phẳng nhưng chất đất mới không giống cũ, vẫn có thể nhìn ra ấn ký rõ ràng.
Hồi tưởng lại từng màn lúc đó, Dạ Kinh Đường không khỏi nhếch miệng cười, đi đi lại lại dò xét vài lần lại phát hiện một quyển sách trên bàn của Vân Ly để rất ngay ngắn.
Dạ Kinh Đường chớp chớp mắt, tưởng đó là đồ Ngưng Nhi để lại, cầm lên lật ra quan sát, kết quả: 15 tháng 8: Tiểu thư đi ra ngoài rất lâu, phu nhân cũng không có tin tức, các nàng sẽ không lén lúc rời nhà đi ra ngoài, cố ý bỏ ta ở nơi này chứ...
18 tháng 8: Buổi sáng, Tú Hà tỷ lén lút chạy tới chuồng ngựa bên ngoài tường viện dò xét, theo ta thấy, hẳn là nhớ nhung Dạ công tử...
20 tháng 8: Hôm nay theo Tú Hà tỷ đi dạo phố, cá xào dấm ăn rất ngon...
21 tháng 8: Giống như trên...
1 tháng 9: Hôm nay không ăn được cá xào dấm, có một nữ nhân mặc váy đỏ đi dạo trong con hẻm, vóc dáng cao, dáng dấp cũng xinh đẹp, hẳn là hoa khôi Dạ công tử tìm về ở Ngô Đồng Nhai...
Dạ Kinh Đường chỉ nhìn lướt qua thì biết là Bình Nhi ghi chép, vốn nên buông xuống theo quy tắc nhưng nhìn một hồi lại mê mẩn xem hết.
Mặc dù chỉ ghi lại một chút chuyện vặt của Bình Nhi nhưng Dạ Kinh Đường vẫn nhìn ra rất nhiều thứ, giả dụ như Tú Hà phát hiện Bình Nhi một mình ở đây rất tội nghiệp nên thường xuyên tới chơi, nữ nhân váy đỏ nào đó rất xinh đẹp rảnh rỗi một mình đi dạo trong ngõ hẻm...
Dạ Kinh Đường lắc đầu cười một tiếng, để sổ lại vị trí cũ, đi ra ngoài dẫn ngựa ra khỏi hẻm nhỏ, trong đầu nhớ lại đại mỹ nhân trong cung.
Mặc dù trí nhớ có liên quan nhưng sau khi xảy ra chuyện vừa rồi, lần này Dạ Kinh Đường vừa nghĩ, trong đầu lập tức xuất hiện hai đôi chân dài và quần lót tình thú nhỏ...
Quá đáng...
E là mai phải kêu Tam Nương đi mua một ít...
Lại nói Lục tiên tử, hôm nay đến cửa hàng Phạm gia mua quần áo, không phải cũng như thế chứ...
Nghĩ tới đây, hai con ngươi Dạ Kinh Đường khẽ động, trở mình lên ngựa, bước nhanh tới cầu Thiên Thủy.
Trước kia mỗi ngày bị Tuyền Cơ Chân Nhân đùa giỡn, hắn không tiện trả đũa, bây giờ có thể quang minh chính đại trả đũa, Tuyền Cơ Chân Nhân lại không cho cơ hội.
Hiện tại khó khăn lắm mới rảnh rỗi trở về kinh thành, nếu như không cho Lục tiên tử một bài học, nhắc nhở nàng phải có lòng kính sợ nam nhân thì sau này sợ là nàng sẽ lên trời.
Dạ Kinh Đường nghĩ như vậy, dùng chừng một khắc đồng hồ về cầu Thiên Thủy, đường dành riêng cho người đi bộ.
Nhà mới quy mô rất lớn, được xây cho một lão gia và mười hai di nương, bây giờ tính cả khách lẫn nha hoàn cũng không góp đủ mười hai người, đương nhiên hơi trống vắng, sau nửa đêm đèn tắt, toàn bộ tòa nhà đen kịt.
Dạ Kinh Đường yên lặng dắt ngựa vào trong chuồng, đi qua vườn hoa, đưa mắt nhìn Tú Lâu ở đằng sau đèn đuốc vẫn sáng, một cô nương ngồi ở cửa sổ lầu hai, thuật pháp trợ giúp trái phải, hai nét đặt xuống, múa bút thành văn, Chim Chim ban đêm không ngủ được, ngồi xổm bên cạnh nghiêng đầu dò xét: "Chít chít?"