Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 994 - Chương 994 - Sao Ngươi Làm Vậy

Chương 994 - Sao Ngươi Làm Vậy
Chương 994 - Sao Ngươi Làm Vậy

Chương 994. Sao Ngươi Làm Vậy

Dạ Kinh Đường thấy Tiểu Vân Ly đang chép sách, trong mắt hiện ra vẻ vui mừng, không qua quấy rầy mà lặng lẽ đi tới hậu trạch.

Nhà mới được bố trí theo lối sông nước Giang Châu, cũng không phải ngăn nắp như bình thường, khu cư trú tập trung ở góc Tây Bắc, chia làm bốn đại viện, ở giữa lấy giả sơn hoa mộc để phân chia, hướng bố cục không giống nhau, rất có tính riêng tư.

Dạ Kinh Đường ở Mai Viện, bên trong trồng mấy cây hàn mai, Ngưng Nhi thích trúc, ở trong nội viện có trồng thanh trúc, hai chỗ lệch nhau một góc, khoảng cách xa, Tuyền Cơ Chân Nhân cũng ở đó.

Dạ Kinh Đường đề phòng bị phát hiện, tới gần hậu trạch thì ép khí tức của bước chân lại, vô thanh vô tức đi đến Trúc Viện, bên ngoài Tây Sương phòng nghe được tiếng hít thở trong phòng ngủ như có như không thì nhẹ chân nhẹ tay đẩy cửa vào.

Cạch ~

Bởi vì nửa đêm có tuyết rơi, trong viện cũng không đốt đèn, ở bên ngoài còn thấy rõ đường, vào trong phòng thì gần như đưa tay không thấy được năm ngón.

Dạ Kinh Đường dựa vào trí nhớ đi vào trong phòng ngủ, thông qua tiếng hít thở mạnh yếu có thể cảm nhận được màn đã buông xuống, người bên trong ngủ rất say.

Nếu Dạ Kinh Đường mở miệng la lên, với tính cách của Thủy Nhi chắc chắn sẽ không cho hắn chiếm được tiện nghi, cho nên hắn cũng không giảng võ đức, lặng lẽ mò tới trước mặt đẩy màn ra.

"Hô..."

Tiếng hít thở rõ ràng mấy phần, nhưng dưới tình huống không có ánh sáng ngay cả hình dáng cũng rất khó nhìn rõ.

Dạ Kinh Đường hơi suy nghĩ, thuận theo tiếng hít thở lặng lẽ đi đến bên cạnh gối đầu, nhỏ giọng nói:

"Lục tiên tử?"

Lúc này, nữ tử nằm trên gối hơi cảnh giác, ngoảnh đầu lại đồng thời cả kinh kêu lên: "A ư ư ư ——? !"

Đôi môi dính nhau.

Lời chưa nói đã bị chặn lại, chỉ còn lại khí tức nóng bỏng của nam tử!

Dạ Kinh Đường ấn nữ tử xuống dưới đệm chăn, trong lòng có chút vui vẻ khi báo được đại thù nhưng lúc này lại phát hiện không đúng: Phản ứng này không giống Thủy Thủy...

Dạ Kinh Đường thông qua đệm chăn sờ sờ, phát hiện thứ trong chăn lớn hơn Lục tiên tử một vòng, theo kinh nghiệm trước đây, hình như là kích thước của Phạm cô nương...

Dạ Kinh Đường đè trên chăn, hai mắt trợn trừng mấy cái, do đêm tối như bưng nên không thấy rõ hai con ngươi gần trong gang tấc, thân thể cứng lại ngay tại chỗ.

Bịch bịch ~

Trong phòng bỗng chốc rơi vào tĩnh mịch, chỉ còn lại hai tiếng tim đập.

Phạm Thanh Hòa co người lại trong chăn, bị nhấn chặt, miệng cũng bị chặn, ánh mắt cực kỳ sợ hãi, trong tay nắm chặt ba cây độc châm.

Ở chung với Dạ Kinh Đường lâu như vậy, nàng kịp phản ứng lại, nhận ra người hơn nửa đêm leo đến trên người nàng là ai, chắc chắn không thể hạ tử thủ, thế là sững người ngay tại chỗ, trong đầu hiện lên đủ loại suy nghĩ: Dạ Kinh Đường? Hắn muốn làm cái gì?

Hôm nay mới là ngày đầu tiên đưa ta về nhà mà đã muốn...

Không thể nào, hắn không phải loại người như vậy...

Hơn nửa đêm mò đến giường hôn môi, hắn có tâm tư gì?

Làm sao bây giờ làm sao bây giờ...

Dạ Kinh Đường ngậm lấy đôi môi mềm mại, nói thật, hắn còn sợ hãi hơn Phạm Thanh Hòa, cũng đang suy nghĩ bây giờ nên làm gì.

Bằng không giả mộng du...

Như vậy không được ổn...

Sau khi hôn sâu một lát, suy cho cùng vẫn là Phạm Thanh Hòa thiệt thòi lớn kịp phản ứng lại, xoay người dùng cả tay chân ấn nam nhân nửa đêm làm loạn xuống giường, bày ra tư thế Võ Tòng đánh hổ.

Thùng thùng.

Dạ Kinh Đường nằm trên đệm chăn không dám phản kháng, phát hiện Phạm Thanh Hòa muốn động thủ đánh người, vội vàng mở miệng nhắc nhở: "Cô nương khoan hãy động thủ, là ta là ta..."

"Ta biết là ngươi! Là ngươi... ngươi... sao ngươi lại làm như vậy? !"

Phạm Thanh Hòa mặt đỏ như máu, nói năng lộn xộn, chế trụ Dạ Kinh Đường, điểm huyệt hai lần vẫn không yên tâm, lại túm lấy cổ tay: "Ta còn tưởng ngươi là chính nhân quân tử, ngươi đối đãi với khách như vậy sao?"

Dạ Kinh Đường bị điểm hai lần, tay chân mất lực, vội vàng nhận lỗi: "Hiểu lầm hiểu lầm, ta nhận lầm người, ta tưởng cô là Lục tiên tử..."

Phạm Thanh Hòa lại không ngốc, nàng túm tay Dạ Kinh Đường, xấu hổ giận dữ nói: "Nói bậy, ngươi tưởng ta là Tam Nương ta còn tin, tưởng ta là họ Lục? Nàng là sư phụ của Tĩnh Vương, hơn nửa đêm ngươi đi vào phòng không nói một lời đã lập tức động thủ động cước hôn nàng?"

Dạ Kinh Đường há hốc mồm, bỗng nhiên có chút nghẹn lời —— đúng vậy, nếu ngộ nhận là Lục tiên tử, hắn lại càng không nên táy máy tay chân.

Hắn giải thích, hai người tình đầu ý hợp mới mạo phạm như thế, gọi Thủy Nhi tới chứng minh, với một bụng ý đồ xấu của Thủy Thủy chắc chắn đánh chết cũng không nhận, không bỏ đá xuống giếng càng giải thích càng sai đã may lắm rồi.

Nhưng không giải thích thì sẽ thành lão gia hơn nửa đêm đến khi dễ nữ khách tới tá túc...

Bình Luận (0)
Comment