Chương 995. Hôn 1 Cái
Dạ Kinh Đường tâm tư xoay chuyển, suy nghĩ một chút mới nói: "Đây là phòng của Lục tiên tử, ta vừa trở về, thuận đường tới xem một chút, phát hiện đi tới cửa mà Lục tiên tử không phản ứng, còn tưởng Lục tiên tử uống nhiều cho nên mới tới dọa nàng, chỉ đùa một chút... ừm... cô biết tính tình Lục tiên tử, bình thường sẽ không nhất kinh nhất sạ, kết quả ta vừa xích lại gần thì cô lập tức kêu lên, ta sợ gây ra hiểu lầm, đầu óc nóng lên..."
"Sợ gây ra hiểu lầm ngươi liền lập tức hôn môi?"
Phạm Thanh Hòa nghe kiểu gì cũng cảm thấy Dạ Kinh Đường cố ý khi dễ nàng, đang tìm lý do giải thích.
Nàng nắm hai tay lung lay: "Ngươi không biết dùng tay che miệng hay sao, đưa mặt lại gần là thế nào?"
Dạ Kinh Đường xấu hổ chủ động nhận lỗi: "Tại ta không tốt, đầu óc nóng lên lập tức... ai, đều là lỗi của ta, xin lỗi xin lỗi..."
Phạm Thanh Hòa hơi thở dồn dập, ấn Dạ Kinh Đường nửa ngày mới chậm rãi bình tĩnh lại.
Nàng nghĩ răn dạy Dạ Kinh Đường vài câu nhưng Dạ Kinh Đường cũng đã nhận sai, nàng làm như vậy có chút được lý không chịu tha cho người ta.
Nhưng tha thứ cho Dạ Kinh Đường...
Đây là nụ hôn đầu của nàng!
Lần trước sờ soạng, lần trước thấy hết, lần này trực tiếp hôn, lần sau còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Nếu lại xảy ra chuyện gì nữa, nàng đường đường là Đông Minh đại vương, e là phải gả đến Vân An làm tiểu...
Phạm Thanh Hòa có chút thở dốc, nín cả buổi cũng không biết phải làm cái gì bây giờ.
Dạ Kinh Đường có chút bối rối, muốn nhấc người rời khỏi đây nhưng hắn bị Phạm Thanh Hòa điểm huyệt.
Không đi, bầu không khí càng không đúng.
Dạ Kinh Đường chớp chớp con ngươi, sau khi trầm mặc một lát lại nói: "Nếu không... ta đi ra ngoài trước?"
Phạm Thanh Hòa tâm loạn như ma, đang suy nghĩ bây giờ không biết phải xử lý như thế nào, nghe hắn nói thế đương nhiên nàng không thể để cho Dạ Kinh Đường rời đi dễ dàng như vậy, cảm thấy phải nói chuyện rõ ràng với Dạ Kinh Đường, buông lỏng cổ tay, hơi thò người ra, muốn đốt ngọn nến ở đầu giường lên.
"Cạch"
Xoẹt xẹt ~
Cây châm lửa bắn ra tia lửa đỏ đậm, sau đó ngọn lửa dấy lên ánh vàng ấm chiếu sáng phòng ngủ.
Dạ Kinh Đường tứ chi bất lực dựa vào gối, đảo mắt nhìn xuống, ánh mắt hơi hơi ngẩn ngơ.
Phạm Thanh Hòa mái tóc đen nhánh dài như thác nước rủ xuống lưng, trên người không phải đang mặc váy ngủ mà là một cái sa mỏng màu đỏ nhạt.
Sa mỏng giống như sương khói, giữa ánh lửa tạo ra một chút cảm giác mông lung, không có tác dụng che chắn, duy nhất ở vị trí hai đỉnh núi được thêu hai đóa mẫu đơn, từ đó xuống dưới đều là một lớp vải mỏng, đường cong cơ thể lộ ra không sót chút gì, nửa quỳ ở bên cạnh thò tay ra đốt đèn, tư thế này có thể nhìn thấy hai ngọn núi lay động gần trong gang tấc.
Phạm Thanh Hòa trong lúc ngủ mơ bị Dạ Kinh Đường chạy tới quấy rối, tâm loạn như ma quên luôn chuyện đêm nay nàng an nhàn thử váy cảm thấy dễ chịu nên cứ mặc như vậy mà ngủ, bây giờ động tác nàng cúi người đưa tay ra đốt đèn vẫn rất thoải mái.
Dạ Kinh Đường không chủ động nhìn trộm nhưng vẫn có thể nhìn thấy, phát hiện dáng vóc của Phạm Thanh Hòa vô cùng tốt, thân thể giống như bạch ngọc hoàn mỹ không có một chút tạp sắc, mơ hồ nhìn thấy được chỗ lõm nhỏ dưới bụng...
Dạ Kinh Đường phát hiện không ổn nên vội vàng nhắm mắt lại: "Phạm cô nương, cô..."
Phạm Thanh Hòa sắc mặt nghiêm túc đốt nến, đang muốn nói chuyện với Dạ Kinh Đường, quay đầu phát hiện Dạ Kinh Đường nhắm hai mắt, khí tức không đúng, mặt còn hơi đỏ, cúi đầu nhìn một chút...
Ôi trời ơi..!
Phạm Thanh Hòa vừa mới bình tĩnh lại thì phát hiện ra bộ quần áo trên người mình cực kỳ không hợp thói thường thì mặt lại đỏ lên một lần nữa, nhanh chóng thổi tắt đèn, rút tay về ôm lấy ngực, dùng chân đạp Dạ Kinh Đường bên cạnh, nói năng lộn xộn: "Ngươi... ngươi ra ngoài!"
Bịch ~
Dạ Kinh Đường bị đạp té xuống đất, vội vàng an ủi: "Ta nhắm mắt, không nhìn thấy bất cứ thứ gì. Ta lập tức ra ngoài..."
Nói xong cưỡng chế phá huyệt vị, nhanh chóng ngồi dậy đi ra ngoài.
Bịch bịch bịch ~
Phạm Thanh Hòa xấu hổ giận dữ muốn chết, cảm thấy thà mình không mặc gì cả bị nhìn thấy còn tốt hơn, đợi đến khi Dạ Kinh Đường chạy ra ngoài, nàng rất muốn xé cái váy này đi.
Nhưng mà dù sao bộ váy này cũng vô cùng đắt cho nên cuối cùng nàng nhanh chóng cởi nó ra, đổi lại một bộ váy ngủ bình thường che kín bản thân, sau đó chôn mình trong chăn, chân đạp mấy lần, cảm thấy một đời anh minh của mình bị yêu nữ dẫn đi mua đồ lung tung đó hủy hết, sau này làm gì có mặt mũi gặp người khác nữa…
Động tĩnh trong nội viện rất nhỏ, những chỗ khác vẫn như thường.
Dạ Kinh Đường nhanh chóng đi từ trong nội viện ra, đứng trong hành lang gió tuyết thổi, đầu ong lên.
Lẽ nào là do hôm nay đi ra ngoài không xem hoàng lịch...
Trúng kiếp đào hoa hay sao...
Dạ Kinh Đường sờ lên môi mình, trong lòng có chút áy náy nhưng cũng không dám đi quấy rầy Phạm cô nương đang xấu hổ giận dữ gần chết, chỉ có thể cố hết sức ra vẻ vân đạm phong khinh bước nhanh trở lại Mai Viện.