Nói xong, anh hơi ngồi dậy, cầm điện thoại trên tủ đầu giường lên nhìn một cái.
Trên màn hình hiện lên hai chữ lớn: Thi Ý
Cố Tịch có chút u sầu, không cam lòng đưa điện thoại cho cô, rồi lại cúi xuống đè lên người cô, hôn hít, cọ cọ, vuốt ve khắp nơi.
Chúc Mạn dứt khoát để mặc anh.
Cô cầm điện thoại, vừa nhấn nút nghe và áp lên tai, liền nghe thấy đầu dây bên kia vang lên tiếng khóc nức nở.
Hứa Thi Ý đang khóc rất đau lòng.
"Mạn Mạn... tớ sắp tức chết... hu hu hu..."
Nghe vậy, Chúc Man lập tức nghiêm mặt, cô đưa tay đẩy người đàn ông đang dụi đầu vào cổ mình trêu chọc: "Có chuyện rồi, đừng quậy nữa."
Cố Tịch hiển nhiên cũng nghe thấy tiếng khóc trong điện thoại, anh rời khỏi người cô, bất lực xoa xoa trán.
Xem tình hình này thì không đơn giản mà kết thúc được.
Chúc Mạn không nhìn anh, kéo chăn ngồi tựa vào đầu giường, hỏi qua điện thoại: "Sao vậy, Thi Ý?"
"Hu hu hu Mạn Mạn, mẹ tớ nói tập đoàn nhà tớ sắp phá sản rồi, bắt tớ phải đi liên hôn."
"Thật quá đáng, sao bà ấy không tự đi đi? Tớ không muốn cưới vì liên hôn đâu, hu hu hu..."
Hứa Thi Ý vừa khóc vừa kể, nghe rất buồn bã.
Chúc Mạn sững người.
Tập đoàn Hứa thị sắp phá sản? Sao lại đột ngột thế?
Chúc Mạn liền lên tiếng an ủi: "Cậu đừng khóc vội, nhà cậu sắp phá sản thật à? Sao tớ không nghe gì hết vậy?"
Vừa nói xong, cô ngẩng đầu lên thì đã không còn thấy bóng dáng người đàn ông trong phòng nữa.
Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước lách tách.
"Chuyện đó tớ cũng không rõ, là mẹ tớ nói vậy." Hứa Thi Ý vừa nói vừa lấy khăn giấy lau mũi, nghe giọng điệu của cô, cảm xúc dần ổn định lại.
Chúc Mạn không nhịn được hỏi: "Vậy dì Hứa muốn cậu liên hôn với ai?"
Đầu dây bên kia im lặng khá lâu, sau đó Thi Ý mới uể oải thốt ra ba chữ: "Với nhà Thời."
"Nhà Thời?" Chúc Mạn khựng lại.
Nhà họ Thời hiện tại chưa kết hôn và đang trong độ tuổi kết hôn thì chỉ có một người thôi.
Chúc Mạn bật cười: "Với Thời Kỳ hả?"
"Cậu còn cười được!!" Hứa Thi Ý lập tức không hài lòng.
Chúc Mạn khẽ cong môi: "Tớ còn tưởng mẹ cậu muốn gả cậu cho ông già nào cơ, nghĩ lại thì Thời Kỳ cũng không tệ."
Chúc Mạn biết mẹ Hứa Thi Ý rất có thiện cảm với Thời Kỳ, dù sao thì Thời Kỳ miệng dẻo, giỏi lấy lòng người lớn.
Nghe thế, Hứa Thi Ý không nhịn được mà bắt đầu phàn nàn: "Tốt cái gì mà tốt, tớ không muốn cưới đồ chó Kỳ đâu, ngại chết đi được, mà tớ vốn dĩ cũng chẳng muốn kết hôn. Mẹ tớ chọn người cũng chả ra gì, còn muốn tự quyết định đời tớ, buồn cười thật..."
Chúc Mạn yên lặng nghe cô bạn nói, không chen vào.
Ba của Hứa Thi Ý là con rể sống nhờ nhà vợ, điển hình là kiểu đàn ông "phượng hoàng", cuối cùng còn ngoại tình, bị nhà họ Hứa đuổi ra khỏi Bắc Thành.
Cũng từ đó, Hứa Thi Ý mới có câu cửa miệng:
"Đừng dính vào đàn ông, dính vào là xui xẻo."
Cho nên lúc biết Chúc Mạn bị Tô Hoài Niên cắm sừng, cô trực tiếp kéo theo Thời Kỳ đến tận nhà họ Tô, thay cô chửi cho một trận đã đời. Người nhà họ Tô lúc đó cũng đành câm nín, không dám hé một lời.
Chúc Mạn thực ra chỉ có ba người bạn thân là Hứa Thi Ý, Thời Kỳ và Thịnh Tiêu.
Cô với Hứa Thi Ý và Thời Kỳ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, nhân phẩm của Thời Kỳ vẫn luôn khiến người ta yên tâm.
...
Cố Tịch tạm thời dập được lửa dục, bước ra thì thấy hai người kia vẫn còn đang gọi điện.
Anh mặc áo choàng tắm, ra ngoài lấy một chai rượu rồi ngồi dựa lười biếng trên ghế sofa, chân dài bắt chéo một cách tùy ý, vừa uống rượu vừa nhìn người phụ nữ đang gọi điện trên giường một cách thẳng thắn và lười nhác.
Ánh mắt người đàn ông ấy quá cháy bỏng, còn kèm theo chút bực bội.
Chúc Mạn bắt gặp ánh mắt anh, khẽ nhếch môi, lười biếng ném cho anh một cái liếc mắt đưa tình.
Người phụ nữ dựa vào đầu giường, quấn chăn hờ hững, bờ vai nõn nà hé lộ, kiều mỵ đến tột cùng.
Cố Tịch nhìn cô, uống một ngụm rượu, yết hầu lên xuống, ánh mắt vừa kiềm chế lại vừa nguy hiểm.
Hứa Thi Ý sau khi trút hết một bụng oán giận, tâm trạng cũng khá hơn chút: "Cậu đang ở nhà à? Tớ muốn qua ngủ với cậu."
Chúc Mạn cười khẽ: "Qua đi, tớ đang ở Hongkong."
Lúc này Hứa Thi Ý mới sực nhớ ra, nhìn lại đồng hồ, cô cảm thấy chắc chắn là mình vừa phá hỏng chuyện gì đó... chẳng trách lúc nãy hình như còn nghe thấy Chúc Mạn bảo "đừng quậy".
"Xin lỗi xin lỗi." Nói xong vài chữ, Hứa Thi Ý dứt khoát cúp máy.
Chúc Mạn nhẹ cong môi, gửi cho cô một tin nhắn:
[Ngày mai tớ về.]
Gửi tin xong, cô ném điện thoại lên tủ đầu giường, cười nhìn người đàn ông đang ngồi trên sofa và vươn tay ra, phong tình mười phần, quyến rũ tận xương.
Cố Tịch liếc nhìn cô, uống cạn ly rượu, đặt ly xuống rồi đi đến.
Anh vén chăn, đưa tay ôm lấy vòng eo mềm mại mảnh khảnh của cô, đè xu.ống, những nụ hôn vụn vặt rơi trên khuôn mặt cô.
Trên người anh là hương thơm nhàn nhạt của sữa tắm xen lẫn mùi rượu, cực kỳ dễ chịu.
Cánh tay trắng mịn mềm mại của Chúc Mạn vòng lên cổ anh, nở nụ cười rạng rỡ nhìn anh: "Trên người thơm như vậy, lại đi tắm rồi à?"
Cố Tịch ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cô, giọng trầm thấp: "Không tắm thì biết làm sao?"
Đang giữa lúc cao trào lại bị ép dừng đột ngột.
Nhìn vẻ mặt đầy oán khí của anh, Chúc Mạn nhếch môi cười, nụ cười mị hoặc tận xương: "Đáng thương vậy sao? Vậy để em chạm một chút."
Nói xong, cô chậm rãi cởi chiếc áo choàng tắm mà anh tùy ý buộc lại, sau đó vươn tay chạm dần xuống dưới, trêu chọc trên người anh như đang châm lửa.
Ánh mắt của Cố Tịch dần trở nên thâm trầm, yết hầu khẽ chuyển động liên tục. Cuối cùng anh nắm lấy tay cô, ấn xuống, ánh mắt lười biếng mà quyến luyến nhìn cô, giọng khàn đến mức không thể khàn hơn:
"Muốn sờ thì nghiêm túc một chút."
Rõ ràng là dáng vẻ đầy h.am mu.ốn chưa được thỏa mãn.
Chúc Mạn khẽ nhếch môi bật cười, thuận theo ý anh, bắt đầu dần nghiêm túc
...
Cố Tịch chống hai tay ở hai bên người cô, hơi thở nặng nề, liếc thấy điện thoại của cô thì với tay tắt nguồn luôn.
Đôi tay thon mềm mại của người phụ nữ càng khiến anh bị khơi dậy d.ục v.ọng, hoàn toàn mất hết lý trí.
Anh thuận tay kéo một chiếc gối kê dưới thắt lưng cô, sau đó cúi người xuống, áo choàng tắm bị anh kéo xuống rồi tiện tay ném xuống đất.
Cơ thể nóng rực, nụ hôn vừa mãnh liệt vừa bá đạo.
Hơi thở lập tức bị đoạt lấy, những tiếng rên khe khẽ từ đôi môi cô cũng bị anh nuốt sạch.
Hai bàn tay đan chặt bị anh ép xuống giường, chìm sâu vào nệm.
Đèn trần bị tắt, chỉ còn lại một ngọn đèn vàng dịu nơi tủ đầu giường, hòa cùng màn đêm đen tối, vang lên những âm thanh thấp thoáng vừa ngượng ngùng vừa khiến người ta đỏ mặt.
...
Một đêm không ngủ, trời dần sáng.
Chúc Mạn bị anh giày vò đến khàn cả giọng, buồn ngủ đến mức thiếp đi gần như ngay lập tức, khóe mắt còn hơi đỏ.