Chúc Mạn bị một người nào đó hôn đến tỉnh giấc.
Cô thấy phiền, nhắm mắt đưa tay đẩy ra, lại bị anh nắm lấy.
Người đàn ông trực tiếp lật người đè lên cô, từ má đến cổ, không biết mệt mỏi mà trêu chọc.
"Cố Tịch, anh phiền quá đi."
Trong phòng ngủ yên tĩnh, vang lên giọng nói lười biếng đầy khó chịu của cô, giọng khàn khàn mềm mại, dù là đang càu nhàu cũng mê hoặc đến cực điểm.
Một giây sau, Chúc Mạn lười biếng mở mắt ra, liền chạm phải ánh mắt lười nhác nhưng đầy ý cười của người đàn ông.
Cố Tịch đã tỉnh từ lâu, cũng lặng lẽ ngắm cô từ lâu, cuối cùng không nhịn được mới cúi xuống hôn.
Thấy cô đã tỉnh, anh đưa tay nhẹ véo má trắng mịn của cô, khóe môi cong lên, giọng nói lười nhác mà cưng chiều:
"Chào buổi sáng, vợ yêu."
Từng chữ anh nói ra đều như mang theo ý cười, rơi vào tai nghe vừa trầm thấp vừa gợi cảm.
Chúc Mạn đẩy anh một cái, không vui đáp: "Ai là vợ anh?"
Cố Tịch bật cười: "Không phải em thì là ai? Chẳng lẽ Chúc tổng muốn anh đi tìm người khác làm vợ?"
Chúc Mạn không nhịn được đưa tay bóp cổ anh, cười khẽ: "Cố tổng cứ thử xem."
Cố Tịch cong môi, cúi đầu khẽ cắn lên má cô một cái, cười lười biếng:
"Không thử, vợ anh khó khăn lắm mới có được, nếu chạy mất thì biết tìm ai để khóc đây?"
Miệng lưỡi ngọt như rót mật.
Chúc Mạn lười cãi với anh, ánh mắt anh nóng rực, rồi lại nghe thấy giọng khàn khàn đầy ẩn ý:
"Giờ làm sao đây? Anh lại muốn em rồi."
"Cút."
Chúc Mạn thật sự sắp bị anh làm cho phát điên, người này hoàn toàn không biết kiềm chế.
Cố Tịch khẽ cười, như thể không hề nghe thấy lời cô, bàn tay lại bắt đầu lướt qua khắp người cô, khó mà kiểm soát lại được, mang theo hơi nóng, chẳng mấy chốc đã khiến cô thở d.ốc khe khẽ.
"Chỉ một lần thôi, anh hứa mà." Anh cong môi, giọng trầm thấp dụ dỗ.
Cô nhất thời không chống lại được sự mê hoặc ấy, bị anh nửa dụ nửa ép, lại một lần nữa chìm đắm.
Đến khi anh thoả mãn rời khỏi cơ thể cô, Chúc Mạn mệt đến rã rời nằm trong vòng tay anh, mặt đỏ bừng, thở d.ốc, cả người đầy mồ hôi, dính dấp khó chịu, thêm vào đó là sức nặng từ người đàn ông đang đè lên người.
Cô đưa cánh tay yếu ớt lên, tát nhẹ lên người anh một cái:
"Đi xả nước, em muốn tắm bồn."
Cố Tịch đưa tay vén mấy sợi tóc dính trên má cô, cười không đứng đắn:
"Tắm cùng nhé?"
Chúc Mạn: "..."
Cố Tịch đối diện với ánh mắt đầy nghi ngờ của cô, ra vẻ nghiêm túc:
"Lần này anh hứa sẽ không làm bậy."
Nói rồi anh đứng dậy đi xả nước, sau đó quay lại bế cô lên đưa vào phòng tắm.
Lúc nào cũng không nghiêm túc.
Chúc Mạn bị người đàn ông ôm lấy làm một lần nữa, trong không gian nhỏ, hơi nước mờ mịt, nước vương khắp nơi, vang lên tiếng thở d.ốc và r.ên rỉ đan xen.
Cô ấy bám vào vai anh, cuối cùng đã ngộ ra một chân lý.
Miệng lưỡi đàn ông toàn là lời dối trá, ai tin thì người đó xui xẻo.
...
Khi Chúc Mạn mặc áo choàng tắm bước ra khỏi phòng, Cố Tịch đang ngồi trên sofa, mặc bộ đồ ở nhà màu xám, vẻ lười biếng và thoải mái.
Khi thấy cô ra, anh liền kéo tay cô, ôm cô vào lòng, như đang tham lam, anh chạm môi mình vào môi cô.
Chúc Mạn giơ tay đỡ trán anh.
Cố Tịch dừng lại, nhìn vào đôi mắt mê hoặc nhưng cũng mang chút không hài lòng của cô, lười biếng nhếch môi: "Nhất thời không nhịn được, hay là đánh anh để xả giận đi?"
Nói xong, anh liền cầm tay cô, đặt lên mặt mình, vẻ mặt như đang chờ cô đánh.
Chúc Mạn hừ nhẹ một tiếng: "Là anh tự nói đấy nhé."
Nói xong, cô trực tiếp tát nhẹ vào mặt anh, không quá mạnh.
Một tiếng "chat" vang lên.
Khi người giúp việc lên lầu, cô ấy đúng lúc nghe thấy âm thanh và cũng nhìn thấy cảnh tượng này, hoảng hốt cúi đầu, không ngờ lại nghe thấy tiếng cười âu yếm của thiếu gia:
"Xả giận chưa đại tiểu thư, nếu chưa thì tát thêm một cái nữa?"
Người giúp việc đứng sững lại, không thể tin vào những gì mình vừa nghe.
Ngay khi Chúc Mạn vừa cắn vào cằm của người đàn ông, cô liền thấy người giúp việc cách đó không xa.
Cô cắn mạnh một cái rồi buông ra, chuẩn bị rời khỏi người anh, nhưng Cố Tịch không buông, anh muốn hôn cô.
Chúc Mạn đẩy anh ra: "Có người tới."
Cố Tịch mới quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng người giúp việc, anh khẽ nhíu mày: "Có chuyện gì?"
Người giúp việc hít một hơi thật sâu, dừng lại bước chân muốn rời đi, cúi đầu cung kính mở miệng: "Thiếu gia, Chúc tiểu thư, bà Tôn nói bữa trưa đã xong, bảo tôi lên mời thiếu gia và tiểu thư dùng bữa."
"Biết rồi, cô xuống trước đi." Cố Tịch lạnh nhạt nói một câu, rồi thu lại ánh mắt.
"Vâng, thiếu gia." Người giúp việc nghe xong lập tức quay người rời đi, như thể có người muốn ăn thịt cô vậy.
Chúc Mạn nhìn thấy cảnh này, không nhịn được bật cười.
Cố Tịch nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt cô, liền đè người lên, mắt đầy ý cười: "Đi thôi, hôn một cái nhé?"
"Cố Tịch, anh..." Cô bất lực lắc đầu, lời muốn nói cũng ngay lập tức bị môi anh chiếm lấy.
Anh áp cô xuống, hôn một lúc lâu.
Một lúc sau, anh thở d.ốc nhẹ, cười lười biếng, đùa giỡn: "Mạn Mạn, bữa cơm này nhất định phải ăn sao?"
Bị chọc tức, Chúc Mạn đá anh một cái: "Cút."
...
Chúc Mạn đứng dậy, đi vào phòng thay đồ, khi ra ngoài không thèm nhìn anh, xuống lầu ăn cơm.
Cố Tịch đứng dậy, tay đút vào túi quần, thong thả đi theo cô, trên khuôn mặt mang theo nụ cười lười biếng.
Trong nhà ăn, bà Tôn cuối cùng cũng gặp được cô bạn gái của thiếu gia mà người giúp việc nói, đúng là rất xinh đẹp, từng cử chỉ đều toát lên khí chất và tu dưỡng.
Chỉ là cô ấy có vẻ không quá muốn tiếp xúc với thiếu gia nhà mình, nhưng thiếu gia lại hết lòng chiều chuộng, gần như gắp hết một đống thức ăn vào bát cô.
Khi hai người ăn xong, bà Tôn cười tươi nhìn Chúc Mạn, nói: "Chúc tiểu thư, tối nay muốn ăn gì, tôi làm cho cô nhé."
"Không cần đâu, lát nữa tôi phải về rồi." Chúc Mạn khẽ mỉm cười
Nghe vậy, Cố Tịch nhướng mày nhìn cô: "Lát nữa phải về sao?"
"Đúng vậy." Chúc Mạn cười đáp lại, gắp một miếng trái cây ăn.
Thấy anh không nói gì, cô lại gắp một miếng trái cây đưa đến miệng anh, mỉm cười nhìn anh.
Anh không ăn.
Cô liền mạnh mẽ đút vào miệng anh, nhìn anh không nhai không nuốt, chỉ yên lặng nhìn cô, không nhịn được bật cười.
...
Lên lầu, cô liền bị người đàn ông phía sau ôm chặt vào lòng.
Anh tì cằm lên cổ cô, hơi thở ấm áp phả vào tai cô, giọng nói trầm thấp và khàn khàn: "Về làm gì? Chúng ta ra ngoài chơi nhé, được không? Muốn đi đâu, châu Âu được không?"
Chúc Mạn quay người, đưa tay véo mặt anh, cười nói: "Cố tổng có phải quên rồi không, ngày mai công ty phải đi làm, sáng mai em còn phải họp nữa, Cố tổng không có sao?"
Cố Tịch im lặng nhìn cô.
Cô không nói, anh thật sự quên mất, ngày ngày chỉ nghĩ đến cô.
Mặc dù trợ lý Trần hình như đã nhắc nhở anh.
Anh suy nghĩ một lúc, bình tĩnh lên tiếng: "Vậy anh về cùng em, sáng mai anh sẽ quay lại."
Chúc Mạn bất lực nhìn anh: "Anh đúng là không ngại phiền phức, nhưng hôm nay em đã hứa sẽ ngủ với Thời Ý rồi, anh còn muốn đi cùng em về nữa không?"
"Đi." Người đàn ông không chút do dự.
Chúc Mạn: "......"
Chúc Mạn ngồi trên sofa xem điện thoại, nghe thấy người đàn ông bên cạnh đang gọi điện sắp xếp các vấn đề liên quan đến máy bay riêng.
Cô vốn định chiều nay sẽ đi, nhưng cứ bị người đàn ông này quấn lấy, mãi đến khi trời gần tối mới chịu xuất phát.
Khi máy bay hạ cánh ở Bắc Thành, đã là hơn chín giờ tối.