Nụ Hôn Hoa Hồng Gây Nghiện

Chương 110

Xe đi vào cổng nhà họ Hứa, đi một đoạn ngắn rồi dừng lại trước cửa biệt thự.

Khi Chúc Mạn định xuống xe, cô bị người đàn ông kéo lại.

Anh đè cô vào ghế và hôn một trận, màn che trong xe từ lúc lên xe đã được kéo lên, tài xế không thể nhìn thấy, anh càng không kiềm chế được nữa.

Chúc Mạn đưa tay ôm lấy cổ anh, đáp lại nụ hôn của anh, cuối cùng bị anh hôn đến mức gần như không thở nổi.

Giọng người đàn ông trầm thấp, anh từ từ lên tiếng, hơi thở ấm áp phả vào tai cô, vừa ngọt ngào vừa ngứa ngáy: "Không được thân mật với người đàn ông khác, kể cả anh họ cũng không được, biết chưa? Anh sẽ ghen đấy."

Chúc Mạn nghe vậy không nhịn được vỗ anh một cái: "Em thân mật với người đàn ông khác lúc nào? Cố tổng có thể tin vào bản thân mình một chút không?"

"Vậy em cho anh đi." Cố Tịch nhìn cô, nhẹ nhàng nhếch môi, giọng điệu lười biếng.

(ý là sự tự tin ấy mn)

Nhìn người đàn ông gần ngay trước mắt, Chúc Mạn từ từ đưa tay lên, nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt anh, mỉm cười: "Em lớn như thế này, chỉ nói thích một người đàn ông thôi, Cố tổng có tin không?"

Lời của cô đã thành công lấy lòng anh.

Trong mắt Cố Tịch chợt ánh lên chút cười, anh nhẹ nhàng véo má cô: "Thật sao? Không lừa anh đấy chứ?"

Chúc Mạn không vui: "Anh không tin em à?"

Cố Tịch nhìn cô, cười xoa đầu cô: "Tin, sao lại không tin, em nói em là tiên nữ giáng trần, anh cũng tin."

Chúc Mạn nhìn anh, không nhịn được bật cười.

Dưới ánh đèn đường, ánh sáng trong xe hơi mờ mờ, anh lại hôn cô một nụ hôn dịu dàng và quyến luyến.

Một lúc lâu mới kết thúc.

Khi Chúc Mạn chuẩn bị mở cửa xe, cánh tay lại bị người đàn ông bên cạnh kéo lại.

Cô quay đầu, nhướng mày hỏi anh.

Anh không biết từ đâu lấy ra một chiếc hộp trang sức da trắng tinh xảo, lười biếng nhếch môi đưa cho cô: "Quà lễ Tình nhân."

"Xem thử có thích không?"

Chúc Mạn nhận lấy, trong không gian hơi tối của xe, bộ trang sức cao cấp xa xỉ lộ ra trước mắt cô, khi mở hộp ra, ánh sáng lấp lánh khiến cô suýt bị chói mắt.

Chưa để cô kịp phản ứng, anh lại đeo vào tay trái cô một thứ lạnh lẽo. Cô nhìn lại, đó là một chiếc vòng tay ngọc bích màu xanh hoàng gia.

"Và cái này nữa, quà đi kèm."

Chúc Mạn ngẩn người rồi bật cười.

Người này sao lại có nhiều quà tặng thế này.

Cô đưa tay lên nhìn, chiếc vòng ngọc này trông giống thứ mà mẹ cô sẽ đeo.

"Cố tổng có gu đặc biệt thật đấy."

"Có thích không?"

Chúc Mạn khẽ cười, giả vờ miễn cưỡng nói: "Cũng tạm, còn anh thì sao, muốn quà gì không?"

"Đã có bạn gái rồi, còn cần quà gì nữa." Dưới ánh đêm, người đàn ông lười biếng cười, có chút trêu chọc.

Chúc Mạn nhìn anh, vô tình xoa đầu anh một cái: "Miệng lưỡi ngọt thật."

...

Hứa Thi Ý vừa ăn vừa ở trên lầu nhìn xuống, đoán không biết là người đàn ông nào lại đưa mẹ cô về.

Không ngờ đợi cả một lúc mà vẫn không thấy ai xuống xe.

Cô vẫn còn đang thắc mắc.

Cho đến khi nhìn thấy bóng dáng của người chị em và người đàn ông trong xe, cô mới hiểu ra.

Hóa ra lâu như vậy không xuống xe, thì ra là họ đang quấn quýt trên xe.

Chúc Mạn được người giúp việc nhà họ Hứa dẫn lên lầu.

Vừa bước vào phòng, cô đã thấy Hứa Thi Ý lười biếng tựa vào cửa ban công, vẻ mặt đầy tò mò nhìn cô:

"Ây dô, thật sự ở bên Cố tổng nhà cậu rồi à?"

Cô ấy thản nhiên nói, chẳng hề có vẻ gì là đau buồn vì chuyện hôn nhân cả.

Chúc Mạn đặt túi và hộp trang sức xuống, rồi giơ tay cởi áo khoác.

Hứa Thi Ý ngay lập tức bị chiếc vòng trên tay cô thu hút, cô ấy tiến lại gần, cầm tay cô ngắm nghía:

"Cậu bắt đầu đeo ngọc bích rồi à?"

"Đẹp đấy chứ, nhìn là biết đắt đỏ rồi, lấy của mẹ cậu à?"

Chúc Mạn cũng đưa tay lên nhìn vài lần.

Cô không nói gì, chỉ nhìn Hứa Thi Ý: "Hôm qua không phải cậu khóc lóc đau buồn lắm sao, sao rồi, hôm nay thông suốt, quyết định liên hôn với Thời Kỳ rồi à?"

Hứa Thi Ý thở dài: "Thông suốt cái gì chứ, dù sao thì tớ cũng sẽ không chịu liên hôn với cái tên Thời Kỳ kia đâu, chắc chắn cậu ta cũng vậy, đến lúc đó chúng tớ sẽ cùng nhau chống lại thôi."

Chúc Mạn nhìn cô, khẽ cười: "Cậu ta chưa chắc đâu."

Nói xong, cô đi đến sofa ngồi.

"Vậy tớ sẽ đánh chết cậu ta trước." Hứa Thi Ý nói một cách hung hăng.

"Nhưng mẹ tớ thật quá đáng, dù công ty có sắp phá sản đi nữa, cũng không thể tự ý quyết định đưa tớ đi liên hôn chứ? Hơn nữa lại còn là cái tên Thời Kỳ kia nữa, tớ không thể tưởng tượng được cảnh kết hôn với cậu ta sẽ khó chịu đến mức nào..."

Hứa Thi Ý đi theo ngồi xuống, rồi kéo Chúc Mạn cùng nhau than vãn một hồi lâu. Cô cứ thấy Chúc Mạn ngáp mấy lần, rốt cuộc cũng chịu để cô đi tắm.

Chúc Mạn thay đồ ngủ xong bước ra, vừa lên giường mở điện thoại, liền nhìn thấy tin nhắn của ai đó gửi đến. Biệt danh mà anh đã đặc biệt thay đổi vào chiều nay vẫn còn rất nổi bật.

[Bạn trai: Không ngủ được]

[Bạn trai: Cô ấy ngủ chưa]

[Bạn trai: Hay là anh qua đón em]

Anh lại gửi một tin nhắn thoại, nhưng Chúc Mạn chưa kịp nghe thì đằng sau đã vang lên tiếng trêu chọc của Hứa Thi Ý:

"Ây dô,  không ngủ được, hay là anh qua đón em nhé~ Chậc chậc, thật là ngọt ngào quá đi."

Chúc Mạn quay đầu lại, Hứa Thi Ý mỉm cười nhìn cô, thấu hiểu mà nói: "Nếu thực sự không chịu nổi, cậu cứ bảo anh ấy đến đón cậu đi, tớ hiểu mà."

Chúc Mạn: "......"

Hứa Thi Ý nói xong, hát líu lo rồi đi vào phòng tắm.

Chúc Mạn trả lời anh hai chữ.

Khi Cố Tịch nhìn thấy tin nhắn, anh đang tựa tay lên cánh tay, nhìn ảnh chụp chung của hai người, nghe tiếng "ting", anh lập tức mở ra xem.

[Tiểu tổ tông: Đi ngủ]

Cố Tịch nhếch môi, gửi lại một tin nhắn:

[Không ngủ được, hay là Chúc tổng gửi cho anh vài bức ảnh gợi cảm riêng tư của em cho anh ngắm chút?"

Nhìn mấy bức ảnh cũng có thể giải tỏa một chút.

Chẳng mấy chốc, tiếng  "ting ting ting" của thông báo WeChat vang lên trong căn phòng vắng, cô gửi đến vài bức ảnh.

Tất cả đều là những bức ảnh sau đêm hôm đó, khi anh bị cô cho uống thuốc.

Vừa ấu trĩ lại vừa đáng yêu.

Cuối cùng, cô còn nhàn nhã nhắn thêm:

[Đủ gợi cảm không?]

Cố Tịch tự động bỏ qua bản thân, anh lần lượt ngắm nhìn khuôn mặt tươi cười như hoa của người phụ nữ, rồi bật cười.

Bạn gái vừa xinh đẹp, vừa gợi cảm lại đáng yêu, phải làm sao đây?

...

Sau khi Hứa Thi Ý tắm xong, cô nằm trên giường, nhìn thấy Chúc Mạn nằm nghiêng xem điện thoại, liền hỏi một câu: "Này, mẹ cậu biết chuyện giữa cậu và Cố tổng chưa?"

"Liên quan gì đến mẹ tớ." Chúc Mạn lười biếng đáp lại.

Hứa Thi Ý cười nói: "Dù sao Cố tổng trước kia cũng có tiếng phong lưu, không phải cậu nói mẹ cậu không cho phép cậu yêu mấy người đàn ông không ra gì sao? Bây giờ mẹ cậu mà biết con gái cưng của mình bị anh ta chinh phục rồi, chắc chắn sẽ lột da anh ta."

Chúc Mạn nghe vậy, khẽ mỉm cười: "Anh ấy da dày lắm, không sợ bị 'lột' đâu."

Hứa Thi Ý nghe vậy không nhịn được lại trêu chọc vài câu, sau đó kéo Chục Mạn trò chuyện một hồi lâu.

Chúc Mạn nhắm mắt lại, lười biếng đáp lại cô câu được câu chăng.

Cô không biết mình ngủ lúc nào, giữa chừng có tỉnh dậy mơ màng đi vệ sinh.

Khi trở lại, Chúc Mạn nghe thấy tiếng gõ bàn phím nhẹ nhàng, cô khẽ ngước mắt nhìn về phía phát ra âm thanh, không xa là ánh sáng mờ mờ từ chiếc máy tính.

Cô đi đến gần, nheo mắt một chút để thích ứng với ánh sáng từ màn hình, rồi nhìn thấy giao diện đầy chữ.

Hứa Thi Ý đang viết rất say sưa, tất nhiên không chú ý đến động tĩnh phía sau.

Chúc Mạn nhìn chăm chú vài lần, mới tỉnh táo lại được một chút.

"......"

Mặc dù cô không đọc tiểu thuyết, nhưng những nội dung này thực sự khiến cô đỏ mặt tía tai.

Cô không hiểu, Hứa Thi Ý, một người chưa có kinh nghiệm thực chiến, làm sao lại có thể viết ra những thứ này.

"Đây là tiểu thuyết cậu viết à?"

Trong phòng ngủ yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng gõ bàn phím, bỗng nhiên vang lên một giọng nói lười biếng, nhẹ nhàng, phá vỡ sự tĩnh lặng ban đêm.

Hứa Thi Ý bị dọa giật mình, quay phắt lại. Nhờ ánh sáng yếu ớt từ màn hình máy tính, hai người mắt đối mắt, Hứa Thi Ý lập tức cảm thấy như mình đang ở trong một cảnh phim ma.

Khi Hứa Thi Ý phản ứng lại, cô ngượng ngùng cười: "Mạn Mạn... Cậu không ngủ à?"

Cô vừa nói vừa nhanh chóng đóng máy tính lại.

Cô mở đèn bàn bên cạnh, cười tươi cố gắng làm ra vẻ như không có gì.

Chúc Mạn chỉ mỉm cười nhìn cô: "Không nhìn ra, cậu có tài thật đấy, Mạn Mạn? Anh Cố?"

Hứa Thi Ý chỉ cảm thấy nụ cười của cô thật khiến người ta rợn người.

Cô còn muốn chống cự thêm một chút: "Đừng hiểu nhầm, Mạn Mạn không phải là cậu, anh Cố cũng không phải là Cố tổng nhà cậu đâu."

Chúc Mạn im lặng nhìn cô, không nói gì.

Hứa Thi Ý không dám nhìn thẳng vào cô, tâm lý hoàn toàn thua trận.

Ai mà ngờ rằng trong lúc ngủ say, cô lại bất chợt có cảm hứng, nhẹ nhàng ngồi gõ bàn phím viết một cách say mê, lại bị nhân vật chính bắt tận tay.

Biết vậy cô đã ra ngoài viết rồi.

Hứa Thi Ý thất bại hoàn toàn, đành chắp tay lại, nũng nịu làm lành: "Không có lần sau, không có lần sau, tớ sắp viết xong rồi, chỉ là lúc đó buồn chán quá, nên... chỉ viết thử thôi mà."

Chúc Mạn nhìn cô, khẽ mỉm cười: "Chỉ viết thử thôi? Vậy cậu mà viết nghiêm túc thì sao?"

Hứa Thi Ý cười qua loa, nói lung tung để lừa cô, sau đó nghe thấy giọng nói lười biếng và không mấy quan tâm của Chúc Mạn:

"Vậy cho tớ thưởng thức tiểu thuyết mà Hứa tiểu thư 'chỉ viết thử' một chút được không?"

Chúc Mạn khẽ nhếch miệng, cười như không cười nhìn cô.

Hứa Thi Ý không dám cự lại, vội vã thao tác trên máy tính, quyết định gửi cho cô, rồi ôm lấy chiếc laptop bỏ chạy.

Bình Luận (0)
Comment