Ban đầu, Chúc Mạn không định để ý đến anh. Nhưng ai ngờ người này lại gửi thêm một tấm ảnh, thậm chí còn nhắn cả mật mã cửa cho cô.
Thật hết nói nổi.
Cô tắt điện thoại, nhắm mắt ngủ tiếp.
Một lúc lâu sau, cô xoay người, liếc nhìn cháu gái bên cạnh. Hơi thở đều đều, chắc là đã ngủ say rồi.
Chúc Mạn nhẹ nhàng vén chăn, xỏ dép vào, rón rén bước ra ngoài.
Khi đứng trước cửa nhà ai kia, cô do dự giây lát, rồi vẫn nhập mật mã.
Vừa đóng cửa lại, một vòng tay ấm áp đã vòng qua eo cô từ phía sau.
Cố Tịch cúi đầu, cằm tựa lên hõm vai cô, hơi thở nóng rực cùng giọng cười lười biếng vang lên bên tai:
"Anh biết ngay là Chúc tổng không nỡ tuyệt tình mà."
Chúc Mạn xoay người lại, lập tức chạm phải gương mặt tuấn tú phóng đại trước mắt.
Anh không vội, chỉ nở nụ cười nửa miệng nhìn cô.
Cô khẽ nhón chân, môi dừng lại cách môi anh chỉ một chút xíu, hơi thở hai người hòa vào nhau.
Ánh mắt cô sáng lấp lánh, cong môi cười quyến rũ:
"Cố tổng đến Bắc Thành làm gì?"
Cố Tịch nhìn người phụ nữ trước mặt, cánh tay ôm eo cô siết chặt hơn, khóe môi nhếch lên:
"Chẳng phải đã nói rồi sao? Nhớ Chúc tổng đến mất ngủ."
Chúc Mạn khẽ cười, rõ ràng không tin:
"Chỉ vì nhớ tôi?"
Cố Tịch nhướng mày:
"Nếu không thì là vì nghĩ đến chuyện Chúc tổng có thể đang đi cùng người đàn ông khác, anh thấy không thoải mái. Lý do này em hài lòng chứ?"
Nói xong, anh cúi xuống định hôn cô.
Chúc Mạn hơi nghiêng đầu né tránh, rồi lại nhìn anh:
"Vậy còn Cố tổng thì sao? Bình thường không đi cùng phụ nữ khác à?"
"Không có, đừng nghĩ oan cho anh."
Cố Tịch cười lười nhác, cúi đầu ngậm lấy vành tai cô.
Một luồng tê dại chạy dọc sống lưng, Chúc Mạn vô thức né tránh.
Nhưng anh không buông, thậm chí còn nhẹ nhàng cắn lấy một chút, tay siết chặt hơn, nhấc cô đặt ngồi lên tủ giày ở lối vào.
Như vậy, anh càng dễ dàng hôn cô hơn.
"Tôi không tin."
Cô làm sao tin được chuyện anh không có người phụ nữ khác chứ?
Cố Tịch dừng lại, ngước mắt nhìn cô, khóe môi cong lên:
"Vậy phải làm sao đây? Hay là anh moi tim ra cho Chúc tổng xem nhé?"
Chúc Mạn nhìn anh, nhàn nhã đáp:
"Được thôi."
"Anh sợ đau lắm, hay là Chúc tổng tự làm đi?"
Cố Tịch vừa cười vừa nắm lấy tay cô, đặt lên ngực mình.
Chúc Mạn có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim mạnh mẽ của anh, vội vàng rụt tay lại như chạm phải lửa.
Ngay sau đó, giọng cười trầm khẽ của anh vang lên bên tai:
"Anh chỉ có một trái tim."
Chúc Mạn nhìn anh.
Đôi mắt sâu thẳm kia nhìn cô chăm chú, giọng nói hiếm khi nghiêm túc đến vậy.
Một cảm giác kỳ lạ chợt dâng lên trong lòng cô.
Chúc Mạn nhìn anh, nhẹ cong môi:
"Tôi biết, là trái tim Trung Quốc."
Cô thậm chí còn khe khẽ hát hai câu:
"Dù khoác lên người bộ âu phục phương Tây, trái tim tôi vẫn thuộc về Trung Quốc."
Sau đó, cô bổ sung:
"Anh yêu nước thật đấy, tôi cảm thấy rất tự hào."
Cố Tịch nhìn đôi mắt long lanh xinh đẹp của cô, nhìn nụ cười duyên dáng ấy, yết hầu khẽ trượt lên xuống.
Anh cúi đầu cười một tiếng:
"Hát hay lắm."
Lời vừa dứt, ngay giây sau, anh nâng mặt cô lên, nụ hôn nóng bỏng lập tức phủ xuống.
Hơi thở hòa quyện, môi lưỡi quấn quýt, tham lam chiếm đoạt từng chút hơi thở của cô.
Chúc Mạn không biết mình bị anh ôm lên giường từ lúc nào.
Bóng dáng cao lớn phủ xuống, từng bước từng bước chậm rãi, thuần thục mà tiến sâu hơn.
Môi nóng bỏng dừng lại trên từng tấc da thịt, động tác càng lúc càng tùy ý, càng lúc càng bừa bãi...
...
"Gọi anh đi, bé cưng."
Giọng người đàn ông khàn khàn vang bên tai cô, hơi thở vừa nặng nề vừa nóng rực.
Trên mặt Chúc Mạn toàn là mồ hôi lấm tấm, giọng nói xen lẫn tiếng thở d.ốc:
"Cố Tịch."
"Gọi anh trai, hoặc ông xã."
Anh cắn lên vành tai cô, giọng trầm thấp đầy tính xâm lược.
Chúc Mạn không hiểu nổi, vì sao cứ lên giường là anh lại ép cô gọi hai tiếng ấy?
Nhưng khổ nỗi, anh quá giỏi trong chuyện này.
Cô cắn răng, tùy tiện chiều anh một chút:
"Anh trai."
Nghe được từ ấy, khóe môi Cố Tịch khẽ nhếch lên. Anh cúi đầu tiếp tục hôn cô, bàn tay siết chặt lấy eo cô, hơi thở trầm đục phả bên tai:
"Ngoan, gọi thêm một tiếng nữa."
"Hừ..."
Chúc Mạn bực bội, ôm lấy cổ anh, giọng mềm mại như rót mật, mang theo vẻ lả lơi mê hoặc:
"Anh trai~ Anh trai Tịch~ Hài lòng chưa, anh trai Tịch~"
Mỗi chữ, mỗi tiếng, quyến rũ tận xương.
Ánh mắt Cố Tịch tối sẫm lại.
Một trận cuồng phong bão táp lập tức ập đến...
Nghe từng âm thanh mềm mại mê người của cô, Cố Tịch không kìm được mà bật cười khẽ bên tai, giọng nói khàn đặc đầy d.ục v.ọng:
"Chúc tổng đúng là... Không chỉ hát hay, mà giọng gọi trên giường cũng êm tai đến thế."
Chúc Mạn cắn răng, không cam lòng bị anh trêu chọc.
Cuối cùng, Cố Tịch đành phải gọi cô mấy tiếng theo ý cô, lúc này cô mới hài lòng, còn thuận tiện ra lệnh:
"Sau này gọi nhiều vào."
Hai người cuối cùng cũng no đủ.
Trong bồn tắm lớn, hơi nước lượn lờ, nước ấm vừa đủ.
Chúc Mạn mệt đến mức dựa vào người anh, hai má ửng hồng, mi mắt khẽ run.
Quanh bồn tắm, nước vương vãi đầy.
Cố Tịch không tiếp tục làm gì cô nữa, chỉ ôm eo cô, nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc lộn xộn dính trên mặt cô, giọng điệu lại chẳng đứng đắn chút nào:
"Chúc tổng hài lòng không?"
Chúc Mạn nghe thấy nhưng không muốn trả lời. Cô lười mở miệng, không còn sức lực nữa.
Không biết từ lúc nào, cô đã ngủ quên trong lồng ng.ực anh.
Hôm sau.
Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa mỏng, chiếu rọi lên chiếc giường lớn có phần hỗn độn.
Chúc Mạn giật mình tỉnh dậy, theo phản xạ nhìn đồng hồ.
Mười giờ rồi!
Cô lập tức ngồi dậy, nhưng vừa cử động liền cảm thấy cơ thể nhức mỏi rã rời.
Đúng lúc đó, cánh tay quấn quanh eo cô lại siết chặt hơn, kéo cô về lại giường.
Cô bực bội đập vào người đàn ông bên cạnh, giọng đầy bất mãn:
"Đã mười giờ rồi, sao anh không gọi tôi dậy?"
Cố Tịch hé mắt nhìn cô, giọng lười biếng, mang theo ý cười khàn khàn:
"Gấp gì chứ?"
"Hôm nay tôi phải đưa Dạng Dạng đến trường."
Nói xong, cô lại định đứng lên.
"Mười giờ rồi, em nghĩ cô bé nhà em còn ngoan ngoãn ngồi ở nhà đợi em chắc?"
Cố Tịch nhắc nhở.
Câu này cũng có lý, nhưng Chúc Mạn vẫn hừ một tiếng.
Cô cầm điện thoại lên, mở ra liền thấy một tin nhắn chưa đọc:
[Dạng Dạng: Cô không cần đưa cháu đến trường đâu, cháu đã gọi tài xế rồi.]
Nhìn phản ứng của cô, Cố Tịch đoán ngay được nội dung tin nhắn.
Anh vươn tay kéo cô lại, nhắm mắt, giọng khàn khàn lười nhác:
"Ngoan, ngủ thêm chút nữa. Chiều nay anh phải đi Los Angeles công tác rồi, không biết bao giờ mới về. Để anh ôm thêm lúc nữa, coi như lấy lại vốn."
Cô không để ý đến anh, đẩy ra rồi ngồi dậy:
"Tôi phải đến công ty."
Chúc Mạn đi vào phòng thay đồ của anh, tùy tiện lấy một chiếc sơ mi mặc vào.
Lúc đi ra, đang định lấy điện thoại rời đi thì vô tình liếc thấy vật trên tủ đầu giường.
Cô không nhịn được bật cười:
"Cố tổng vẫn thích chiếc đồng hồ này đến vậy sao?"
"Chiếc đồng hồ này là tôi lúc thất tình, nhất thời bốc đồng nên mua. Không ngờ Cố tổng lại thích nó đến vậy, cũng hợp với khí chất của anh đấy."
Cố Tịch: "..."
Chúc Mạn cười rạng rỡ với anh, sau đó quay người rời đi, dứt khoát như một kẻ... chơi xong phủi tay.
Cố Tịch nhìn theo bóng lưng đầy khí thế của cô, lại liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ bên cạnh.
Ánh mắt anh trầm xuống.
Anh kéo ngăn kéo ra, ném thẳng đồng hồ vào trong.
Sau đó, cầm lấy hộp thuốc lá bên cạnh, rút một điếu, châm lửa rồi hít sâu một hơi.