Nụ Hôn Hoa Hồng Gây Nghiện

Chương 73

Mùa đông năm nay lạnh hơn hẳn mọi năm.

Ngày 7 tháng 12, tiết Đại Tuyết, đúng lúc Bắc Thành đón đợt tuyết đầu tiên.

Tuyết bắt đầu rơi từ rạng sáng, từng bông tuyết trắng xóa, nhẹ như lông ngỗng, lặng lẽ phủ kín cả bầu trời.

Đến tận tối, tuyết vẫn chưa ngừng rơi. Dưới mặt đất đã tích thành một lớp dày, cả thành phố được bao trùm trong một màu trắng tinh khôi.

Chúc Mạn vừa tham gia tiệc xong, trở về Kinh Hoa Nhất Hào.

Cô bước đi chậm rãi, dưới chân là tiếng tuyết vỡ "lạo xạo". Đúng lúc đó, điện thoại trong túi áo vang lên.

Vừa nghe máy, giọng nói nam trầm ấm, lười biếng vang lên bên tai:

"Tuyết rơi rồi."

Chúc Mạn tưởng anh đang nói tuyết rơi ở Los Angeles.

Cô ngẩng đầu nhìn bông tuyết vẫn đang bay lượn trên bầu trời, thuận miệng đáp lại:

"Vậy à? Bắc Thành cũng đang có tuyết."

Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng cười trầm thấp của anh.

Rồi lại nghe anh nói:

"Lâu ngày không gặp, có nhớ anh không?"

Chúc Mạn khẽ cong môi, biết ngay anh lại bắt đầu trò cũ.

Dường như đoán được cô sẽ không trả lời, giọng anh vẫn nhàn nhã, chậm rãi cười:

"Nói một câu 'nhớ anh', anh sẽ biểu diễn một màn ảo thuật cho em xem."

"Ảo thuật gì?" Cô hỏi.

"Nói nhớ anh trước đã."

Người đàn ông kia khẽ nhếch môi, giọng điệu trêu chọc, rõ ràng chỉ muốn nghe điều mình mong muốn.

Chúc Mạn đột nhiên dừng bước.

Tựa như có một linh cảm kỳ lạ, cô chậm rãi xoay người.

Và rồi—

Hình bóng người đàn ông ấy hiện ra trong tầm mắt.

Anh đứng giữa trời tuyết, bước từng bước không nhanh không chậm về phía cô.

Dưới ánh đèn đường, dáng anh cao lớn, mặc một chiếc áo dạ đen dài, hai tay đút túi áo, vai và tóc đều bị tuyết phủ kín.

Bóng anh in dài trên mặt đất.

Trong khoảnh khắc ấy, cô bất giác nghe thấy nhịp tim chính mình vang vọng.

Băng qua những bông tuyết nhẹ như khói sương, anh từng bước tiến lại gần.

Cuối cùng, đứng ngay trước mặt cô.

Cố Tịch giữ nguyên tư thế đút tay túi áo, cúi đầu định hôn cô.

Chúc Mạn lùi lại một bước.

Anh liền trực tiếp vươn tay, vòng lấy eo cô kéo vào lòng, rồi hôn xuống.

Nụ hôn dịu dàng mà quấn quýt, sâu lắng mà triền miên.

Tuyết rơi lặng lẽ, phủ lên cả hai, rơi xuống hàng mi của cô.

Hàng mi Chúc Mạn khẽ run. Cô nhìn anh, mãi đến khi sau đó, chậm rãi nhắm mắt lại.

Sự mềm mại trên môi, chậm rãi nhưng lại nóng rực, hơi thở hòa quyện, trái tim như bị khuấy động.

Khi nụ hôn kết thúc, Cố Tịch cúi đầu nhìn cô, đưa tay phủi đi lớp tuyết đọng trên tóc cô, khóe môi vẽ nên nụ cười nhẹ:

"Màn ảo thuật này thế nào? Chúc tổng có thích không?"

Chúc Mạn nhìn anh hồi lâu, cuối cùng mới mở miệng:

"Anh không phải đang ở Los Angeles sao?"

"Nghe Cố Thu nói Bắc Thành có tuyết, nên anh tranh thủ ghé qua thăm em."

Anh khẽ nhếch môi, giọng nói vẫn lười biếng.

Nói xong, anh lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp cao cấp.

Bên trong là một chiếc đồng hồ cổ điển dành cho nữ, dây da đen, mặt số mạ vàng.

Anh lấy nó ra, nắm lấy bàn tay trái của cô, cúi đầu cẩn thận đeo vào.

"Quà tặng Chúc tổng nhân ngày tuyết rơi."

Bên tai, giọng nói trầm thấp đầy từ tính của anh khẽ vang lên.

Mặt đồng hồ phản chiếu ánh sáng, sang trọng nhưng không phô trương, kết hợp với vòng tay kim cương trên cổ tay cô, lại càng thêm tinh tế.

Chúc Mạn đưa mắt nhìn xuống cổ tay trái của anh—

Là một chiếc đồng hồ nam cùng kiểu dáng.

Cô ngước lên, bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn cô, đuôi mắt cong cong, dường như có ý cười nhàn nhạt.

"Có phải rất hợp không? Còn đẹp hơn cái đồng hồ cũ của em chứ?"

Anh giơ tay, đặt cổ tay mình bên cạnh cổ tay cô.

Chúc Mạn bật cười:

"Đồng hồ của tôi đắt như vậy thế nào lại thành 'đồng hồ cũ' rồi?"

"Hơn nữa, gu thẩm mỹ của Cố tổng cũng không xuất sắc lắm thì phải."

Cô nâng cổ tay lên, nghiêng đầu nhìn anh.

"Không đẹp sao? Anh thấy rất hợp đấy chứ."

Anh chăm chú nhìn cô, ánh mắt nóng rực.

Không gian tĩnh lặng, bỗng nhiên điện thoại vang lên.

Anh không nghe máy, chỉ cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô:

"Một lát nữa anh có chuyến bay về Los Angeles, không lên với em được rồi."

Nói xong, anh đứng thẳng dậy, trong mắt vẫn đọng ý cười nhàn nhạt.

Chúc Mạn nhìn anh, nhẹ giọng nói:

"Vậy Cố tổng đi đường cẩn thận."

Cô quay người, đi chưa được mấy bước, eo chợt bị siết chặt.

Lưng cô áp vào bức tường lạnh, ngay sau đó—

Nụ hôn nóng bỏng, cuồng nhiệt, mãnh liệt hơn bao giờ hết ập đến.

Không còn là sự dịu dàng vừa rồi, lần này là bá đạo, là giam cầm.

Cánh tay anh giữ chặt lấy khuôn mặt cô, điên cuồng cướp đoạt.

Thật lâu sau—

Khi anh buông cô ra, son môi đã bị xóa sạch, trên môi cả hai còn lưu lại dấu vết ám muội.

Chúc Mạn khẽ thở d.ốc, vừa hít vào chút không khí mới, đã nghe giọng anh trầm khàn bên tai:

"Đừng quên nhớ anh, biết không?"

...

Chúc Mạn đi được mấy bước, rồi lại quay đầu.

Cô nhìn theo bóng dáng anh rời đi, nhìn tài xế bước xuống mở cửa xe, nhìn anh ngồi vào trong.

Cửa kính xe hạ xuống, qua lớp tuyết mờ ảo, hai người thoáng nhìn nhau một chút.

Giây tiếp theo, cô quay đi, bước thẳng về phía thang máy.

Ở hàng ghế sau, Cố Tịch nhìn bóng lưng cô khuất dần, khóe môi khẽ nhếch, giọng điềm nhiên nói với tài xế:

"Đi thôi."

"Vâng, Cố tổng."

Tài xế đáp lễ, rồi khởi động xe, chậm rãi lái đi.

Những bông tuyết tí tách rơi xuống cửa kính.

Trợ lý Trần ngồi ghế phụ, từ gương chiếu hậu liếc nhìn ông chủ mình— lúc này đang khẽ khép mắt.

Anh chợt nhớ lại chuyện sáng nay ở Los Angeles, khi anh đến nhà ông chủ và vô tình nghe được—

Điện thoại đặt trên bàn trà, cuộc gọi từ nhị tiểu thư vẫn đang mở loa ngoài.

"Anh, hôm nay Bắc Thành có tuyết rơi."

"Vậy thì sao?" Giọng điệu Cố Tịch vẫn dửng dưng như mọi khi.

"Nghe nói những người cùng nhau ngắm tuyết đầu mùa thì sẽ bên nhau mãi mãi đấy ~"

Trợ lý Trần cảm thấy— chỉ vì câu nói này mà tổng giám đốc nhà anh lập tức hủy cuộc họp, bay thẳng từ Los Angeles về đây.

Chỉ để gặp cô một lát.

Sau đó lại phải quay về dự tiệc rượu.

Anh đột nhiên có cảm giác, có lẽ tổng giám đốc nhà anh hơi... mê tín thật.

Chúc Mạn về đến nhà, cởi áo khoác ngoài, rồi thả mình xuống ghế sofa.

Cô đưa tay chạm vào gò má hơi nóng của mình, sau đó lại giơ cổ tay lên, nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ mới.

Hình ảnh vừa rồi cứ liên tục lặp lại trong đầu, cảm giác kỳ lạ lại một lần nữa ùa đến.

Lần này không giống trước kia—

Nó mãnh liệt hơn hẳn.

Đến mức sáng hôm sau, khi bước vào cuộc họp, cô cũng có phần mất tập trung.

Phòng họp chính của Thiên Nghệ.

Chúc Mạn lười biếng tựa vào ghế, ánh mắt cụp xuống, không biết đang nghĩ gì.

Cây bút trong tay cô vô thức xoay vòng, thậm chí còn phát ra tiếng động, nhưng cô hoàn toàn không để ý.

Trưởng phòng đang báo cáo nghe thấy tiếng động liền khựng lại, cả phòng họp đồng loạt nhìn về phía tổng giám đốc.

Ai nấy đều căng thẳng, nghĩ rằng cô có chỗ nào không hài lòng.

Ngay lúc ấy—

Cô lại bất chợt thở dài.

Không khí càng thêm căng thẳng.

"Chúc tổng không hài lòng ở đâu sao ạ?"

Trưởng phòng chần chừ hỏi, nhưng đợi mãi vẫn không thấy cô trả lời.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Trợ lý Cao ngồi bên trái cô, thấy vậy liền hơi nghiêng người, thấp giọng nhắc:

"Chúc tổng?"

"Chúc tổng?"

Gọi hai lần, cô mới hoàn hồn.

Vừa ngước mắt, đã thấy mọi người trong phòng họp đều đang nhìn mình.

"Chúc tổng không khỏe ạ?" Giám đốc kinh doanh không nhịn được lên tiếng.

Chúc Mạn lắc đầu, dửng dưng nhấc ly cà phê lên nhấp một ngụm, sau đó thản nhiên nói:

"Không sao, tiếp tục đi."

Cuộc họp tiếp tục diễn ra.

Nhưng họp được một lúc, cô lại đột nhiên nhớ đến cảnh tượng nào đó của ai kia trong cuộc họp lần trước.

Chúc Mạn bực mình:

"Bao giờ mới chịu dứt đây hả?!"

Cây bút trên tay bị cô đập mạnh xuống bàn, vang lên một tiếng "bốp" giòn tan.

Toàn bộ phòng họp sững sờ.

Người đang phát biểu lập tức cứng đờ, không dám nhúc nhích, miệng đang mở ra cũng từ từ khép lại.

Bầu không khí trở nên yên tĩnh đến mức khó diễn tả, pha chút ngượng ngùng.

Chúc Mạn nhanh chóng nhận ra, xoa xoa trán, rồi tiện tay phất tay một cái:

"Giải tán, giải tán."

Dứt lời, cô đứng dậy rời khỏi phòng họp. Vu Đồng lập tức theo sau.

Còn lại mọi người trong phòng họp: "???"

Bình Luận (0)
Comment