Nụ Hôn Hoa Hồng Gây Nghiện

Chương 96

Chúc Mạn ở New York khoảng một tuần mới xử lý xong chuyện của SEA.

Sau khi trở về Bắc Thành, thời gian cứ thế trôi qua, mấy trận tuyết lớn liên tiếp phủ trắng cả thành phố.

Từ hôm đó cãi nhau với Cố Tịch, cả hai không ai liên lạc với ai nữa.

Hai mươi tỷ kia, ngày hôm sau khi cô rời Hongkong, đã được chuyển vào tài khoản của cô. Cô lập tức bảo trợ lý gửi trả lại theo đường cũ.

Không ngờ hôm sau, số tiền đó lại được chuyển đến.

Cô cũng lười để ý, dù sao người ta cũng lắm tiền.

Cận kề năm mới sắp đến, công việc trong công ty ngày càng nhiều, tiệc tùng, sự kiện cũng dồn dập, Chúc Mạn bận đến kiệt sức. Cuối cùng cũng có một ngày rảnh rỗi.

Đêm buông xuống.

Trong phòng spa của Chúc gia, ánh đèn mờ ảo tạo nên không khí thư thái, hương tinh dầu dịu nhẹ phảng phất trong không gian, hòa cùng tiếng nhạc du dương êm ái.

Khi biết hai người họ chỉ là người yêu theo hợp đồng rồi lại chia tay, Hứa Thi Ý kinh ngạc đến mức quay phắt đầu, nhìn người phụ nữ đang nhắm mắt, thư thái tận hưởng massage bên cạnh mình với vẻ không thể tin nổi:

"Người yêu hợp đồng? 5% cổ phần tập đoàn nhà anh ta? Lại còn tiện thể bồi thường thêm hai mươi tỷ?"

So với sự kinh ngạc của Hứa Thi Ý, Chúc Mạn lại vô cùng thản nhiên.

Cô lười biếng nằm sấp trên giường spa, khẽ nhắm mắt, giọng điệu hờ hững đáp: "Ừm."

Bàn tay của chuyên viên massage nhẹ nhàng ấn bóp vùng vai lưng cô, lực đạo vừa phải, thoải mái vô cùng.

"Cậu đúng là thiên tài kiếm tiền có một không hai." Hứa Thi Ý chân thành khâm phục.

"Nói xem, sao tớ không gặp được một tổng tài độc thân hoàng kim đẹp trai như thế, ký với tớ một bản hợp đồng như vậy rồi 'lỡ tay' vi phạm điều khoản nhỉ?"

Hứa Thi Ý vừa nghĩ vừa cảm thán.

"Nhưng hai người thực sự kết thúc rồi à? Hay lại là một kiểu 'đổi gió' mới trong ba ngày?"

Cô vẫn còn chút tiếc nuối, cảm giác như cặp đôi chính trong tiểu thuyết của mình vừa tan rã vậy.

"Chứ không thì sao?" Chúc Mạn thản nhiên đáp.

Hôn cũng đã hôn rồi, ôm cũng đã ôm rồi. Người ta không muốn chơi với cô nữa, cô còn có thể làm gì? Nếu cô tiếp tục cố chấp, chẳng phải trông giống như cô đang bám riết lấy anh sao?

Hứa Thi Ý lại nói thêm mấy câu, Chúc Mạn nghe câu được câu chăng, đáp lời một cách hờ hững.

Chuyên viên massage thì mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, hoàn toàn im lặng, lặng lẽ làm công việc của mình, không dám lên tiếng.

Trong không gian yên tĩnh của phòng spa, đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại dồn dập.

Chúc Mạn đưa tay lấy điện thoại, khẽ nâng mí mắt liếc nhìn.

Quản lý của Tần Hòa?

Cô bắt máy, vừa kịp nghe giọng nói có phần gấp gáp từ đầu dây bên kia:

"Tiểu thư, không ổn rồi! Thời thiếu gia và Khâu thiếu gia đánh nhau trong phòng bao!"

Chúc Man khựng lại.

Khâu Tử Minh?

"Thời thiếu thắng chưa?" Cô thuận miệng hỏi một câu.

Người quản lý nghe giọng điệu thản nhiên của chủ nhân mình, rõ ràng sững lại một chút, cuối cùng thành thật trả lời:

"Vẫn đang đánh ạ."

Chúc Mạn: "..."

"Nhưng Khâu thiếu bị toác đầu rồi. Thời thiếu nói hễ thứ gì đánh hỏng thì cậu ấy đền, không cho ai can thiệp. Tiểu thư, có cần gọi vệ sĩ không?"

Người của Tần Hòa ai cũng biết quan hệ giữa Thời Kỳ và tiểu thư nhà mình, lời cậh ta nói, quản lý cũng không dám trái.

"Cứ để cậu ta đánh, không chết người là được."

Chúc Mạn thản nhiên nói.

Khâu Tử Minh đã cắm cho cậu ta một cái sừng to như thế, miệng lại độc, tám phần là lại nói mấy câu khó nghe. Dù sao thì Thời Kỳ sớm muộn cũng phải đánh anh ta một trận nhừ tử mới hả giận.

Chỉ cần không đánh chết, không đánh tàn là được.

Hứa Thi Ý thấy Chúc Mạn cúp điện thoại, ánh mắt nhìn cô chằm chằm, tò mò hỏi: "Chuyện gì thế? Chó Thời lại đánh nhau với ai?"

Chúc Mạn nhìn cô ấy, giọng điệu thản nhiên pha chút ý cười: "Đi xem kịch không?"

Hội quán Tần Hòa.

Chúc Mạn và Hứa Thi Ý vừa đến cửa phòng bao đã nghe thấy tiếng gào thét thảm thiết của Khâu Tử Minh vọng ra từ bên trong.

Quản lý đứng ở cửa, cung kính chào hai người rồi đưa tay đẩy cửa ra.

Hương rượu nồng nặc lập tức tràn ra ngoài.

Chúc Mạn và Hứa Thi Ý bước vào, dưới ánh đèn mờ ảo mang đầy bầu không khí mông lung, liền nhìn thấy Thời Kỳ đang đè Khâu Tử Minh xuống đất mà đánh tới tấp, miệng không ngừng chửi rủa:

"Khâu Tử Minh, tao cho mày điên đấy, hôm nay không đánh cho mày vào viện, ông đây không mang họ Thời!"

Khâu Tử Minh giơ tay lên che đầu, vừa chửi vừa kêu rên:

"Thời Kỳ, mày có cần vậy không? Chẳng phải chỉ ngủ với một con đàn bà của mày thôi sao? Mày còn chưa ngủ với cô ta, chẳng lẽ không cho tao ngủ à?"

Lời này vừa dứt, đổi lại là cú ra tay càng mạnh hơn của Thời Kỳ.

Khâu Tử Minh bị đánh đến mơ hồ, choáng váng.

Trên sofa ngồi đầy người, nhưng không ai dám bước lên can thiệp.

Chúc Mạn đảo mắt nhìn qua căn phòng bao đã thành một mớ hỗn độn, cuộc chiến vẫn đang vô cùng căng thẳng.

Hứa Thi Ý nhìn cảnh tượng này, không nhịn được bật cười, ánh mắt mọi người đều bị thu hút về phía cửa.

"Chúc tiểu thư và Hứa tiểu thư đến rồi kìa."

Thời Kỳ đang đánh hăng máu, chẳng nghe lọt tai những lời này, cũng không để ý động tĩnh ở cửa.

"Thời thiếu?" Có người tiến lại gần Thời Kỳ, gọi một tiếng, "Chúc tiểu thư và Hứa tiểu thư đến rồi."

Thời Kỳ nghe thấy giọng nói, lúc này mới nhìn về phía cửa, thấy hai người họ, cậu mới buông tay, cũng vừa hay đánh mệt rồi, liền đứng dậy ngả người xuống sofa.

Hứa Thi Ý thấy vậy, chạy tới xem tình hình của cậu ta, suýt nữa vấp phải chai rượu lăn trên đất.

Khâu Tử Minh nằm trên đất với khuôn mặt bầm tím, ôm mặt mà kêu la. Chúc Mạn khẽ vẫy tay, quản lý mới ra hiệu cho vệ sĩ tiến lên, nâng anh ta đi ra ngoài.

Hứa Thi Ý ngồi bên cạnh Thời Kỳ, nghiêng người nhìn vết thương trên mặt cậu, ánh mắt chợt nhìn về phía trước, ngẩn người một lúc.

Chiếc ghế sofa quay lưng về phía cửa, người đó thờ ơ dựa vào ghế, ánh mắt hạ thấp, vuốt ve con mèo trong lòng, vẻ mặt lười biếng và không quan tâm.

Hứa Thi Ý liếc nhìn Chúc Mạn, vẫy tay về phía cô, miệng lặng lẽ mấp máy, làm khẩu hình miệng.

Chúc Mạn thấy cô như vậy, liền bước vào, một vài vị thiếu gia nhìn thấy thì nhanh chóng tránh sang bên.

Ánh sáng trong phòng bao mờ ảo và rải rác, khó mà nhìn rõ được.

Chúc Mạn bước đi chậm rãi, đột nhiên nghe thấy tiếng mèo kêu, giống hệt con mèo Đoàn Đoàn của cô.

Cô ngẩng đầu nhìn qua, chưa kịp nhìn rõ, chân cô đột nhiên giẫm phải một mảnh vỡ chai rượu, cộng thêm rượu đổ trên đất, giày cao gót của cô ngay lập tức trượt đi.

Cô mất thăng bằng, không thể kiểm soát được mà ngã về phía người ngồi trên sofa đối diện.

Người đó là một vị thiếu gia trong giới, nhìn thấy bóng dáng Chúc Mạn ngã về phía mình, anh ta vô thức đưa tay ra để đỡ, trong lòng không hiểu sao lại đập thình thịch, đầy mong chờ.

Chúc Mạn là người nổi tiếng trong giới với vẻ đẹp lạnh lùng, kiêu sa và giàu có, đặc biệt là rất khó để chọc giận, nên mọi người thường chỉ có thể ngắm nhìn từ xa.

Lần này, người chủ động lao vào lòng mình, không thể không nói anh ta rất kích động.

Tình huống xảy ra quá đột ngột, Hứa Thi Ý và Thời Kỳ chỉ có thể đứng nhìn ngẩn người.

Khi thấy Chúc Mạn chuẩn bị ngã vào lòng người kia, trong khoảnh khắc nguy cấp, một cánh tay từ bên cạnh đột nhiên vươn ra, ôm lấy eo cô và kéo cô vào.

Người kia chỉ có thể trơ mắt nhìn mỹ nhân sắp tự động ngã vào lòng mình lại vụt mất...

Chúc Mạn chỉ cảm thấy eo bị siết chặt, trong chớp mắt, cả người xoay một vòng, đổi hướng rồi trực tiếp ngã vào lòng ai đó, mũi cô đập thẳng vào lồng ng.ực người kia.

"Meo~"

Giữa mùi rượu nồng nặc, một hương thơm quen thuộc, nhẹ nhàng và dễ chịu vờn quanh chóp mũi. Cô sững người, cổ họng bỗng khô khốc.

Tính ra, mấy tháng qua, hai người đã lăn giường không biết bao nhiêu lần, mùi hương trên người anh, cô sớm đã quen thuộc đến mức không thể nào quên.

Dưới ánh đèn mờ ảo, Chúc Mạn khẽ ngước mắt, liền chạm phải đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy của người đàn ông trước mặt.

Bốn mắt giao nhau, bầu không khí trong khoảnh khắc trở nên tĩnh lặng và vi diệu.

Người đàn ông gần ngay trước mắt, một tay đặt trên eo cô, ánh mắt rũ xuống, lặng lẽ nhìn cô. Đôi mắt bình tĩnh đến mức không thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.

Căn phòng lập tức chìm vào sự im lặng.

Mọi người liếc nhìn hai người mãi vẫn chưa tách ra, lặng lẽ theo dõi màn kịch trước mắt.

Vị thiếu gia kia cũng nhìn họ, ánh mắt có chút u oán.

Từ đầu đến cuối, Hứa Thi Ý đều chứng kiến toàn bộ sự việc, từ hồi hộp đến giờ lại hứng thú theo dõi. Đột nhiên cảm thấy có cảm hứng viết tiểu thuyết trở lại, cô bèn không còn tâm trạng quan tâm đến Thời Kỳ, người đang bầm dập mặt mày nữa.

Hai người trước mắt vẫn không ai lên tiếng, hơi thở ấm áp đan xen lẫn nhau, cho đến khi tiếng "meo meo" có phần gấp gáp vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng trong phòng.

Chúc Mạn hoàn hồn, chỉ cảm thấy thứ dưới người mình mềm mềm. Cô không suy nghĩ nhiều, khẽ mím môi, chống tay ngồi dậy khỏi người đàn ông kia. Bàn tay người đàn ông vô tình lướt qua eo cô, rồi tự nhiên buông ra.

Cô đứng lên, nhẹ nhàng chỉnh lại mái tóc hơi rối, rồi bình thản ngồi xuống vị trí trống bên cạnh.

"Meo~ meo~"

Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng mèo kêu lại vang lên vài lần.

Chúc Mạn quay đầu nhìn, liền thấy con mèo của mình đang nằm trên người người đàn ông kia, đôi mắt nhìn cô đầy vẻ tủi thân.

Bảo sao lúc nãy cô cảm thấy dưới người mềm mềm, lại còn nghe thấy mấy tiếng mèo kêu—hóa ra là cô đè lên nó. Nhưng mà... sao con mèo của cô lại ở trên người anh?

Chúc Mạn nhìn Đoàn Đoàn, đưa tay ra, giọng điệu nhàn nhạt: "Lại đây, Đoàn Đoàn."

Đoàn Đoàn giãy giụa vài cái nhưng không thoát ra được, đành phải meo meo hai tiếng với cô, trông vừa tội nghiệp vừa đáng thương.

Chúc Mạn lại nhìn sang người đàn ông kia, chỉ thấy anh mặt không đỏ, tim không đập nhanh, vẫn thản nhiên ôm lấy con mèo của cô. Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, từng chút một vuốt ve nó, hoàn toàn không có ý định buông tay.

Bình Luận (0)
Comment