Nụ Hôn Hoa Hồng Gây Nghiện

Chương 97

"Meo~"

Con mèo béo nhỏ, mềm mại và xinh đẹp lại kêu lên một tiếng, giọng có chút nũng nịu, đôi mắt hổ phách tròn xoe chăm chú nhìn cô, như đang làm nũng.

Chúc Mạn nhìn mèo một cái, rồi chậm rãi dời mắt sang người đàn ông đang ôm nó: "Cố tổng, con mèo này là của tôi."

Lời vừa dứt, người đàn ông kia lười biếng liếc sang, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô, ánh nhìn có chút khó đoán:

"Nó tự nhảy vào lòng anh mà."

Chúc Mạn: "......"

Cô khẽ nhếch môi, lười đôi co, trực tiếp vươn tay bế con mèo từ trong lòng người đàn ông kia ra.

Trong quá trình đó, tay cô không tránh khỏi chạm vào tay anh, hơi ấm nóng truyền đến, lướt qua da thịt khiến cô bất giác có chút tê dại. Cô lập tức rụt tay lại.

Chúc Mạn hơi ngẩn người, chẳng lẽ cô trở nên nhạy cảm rồi sao?

Trước đây hai người họ còn làm những chuyện thân mật hơn, sao bây giờ chỉ chạm nhẹ một cái lại có cảm giác kỳ lạ như vậy?

"Xin lỗi nhé, Cố tổng, mắt nó không được tinh tường lắm." Chúc Mạn ôm mèo vào lòng, vỗ nhẹ lên người nó, giọng nói nhẹ nhàng xen chút đùa cợt.

"Nghe rõ chưa, Đoàn Đoàn? Nhảy bừa lần nữa mẹ đánh gãy chân con đấy." Cô giả vờ nắm lấy đôi chân ngắn cũn của nó.

"Meo~"

Đáp lại cô vẫn là những tiếng kêu mềm mại, nũng nịu.

Cố Tịch dời ánh mắt khỏi gương mặt không son phấn nhưng vẫn yêu kiều quyến rũ của cô, không nói gì, chỉ đưa tay cầm ly rượu trên bàn, nhấp một ngụm.

Cả phòng bao yên tĩnh không một tiếng động.

Mọi người nhìn hai người họ, đều cảm thấy bầu không khí giữa họ có chút vi diệu khó tả.

Thương tích trên mặt Thời Kỳ cần được xử lý, mọi người cũng không nán lại quá lâu mà lần lượt rời đi.

Sảnh trước xa hoa tráng lệ của hội quán Tần Hòa.

Chúc Mạn ôm mèo, hờ hững quét mắt qua người đàn ông đang được vây quanh trước cửa, tiện miệng hỏi: "Đoàn Đoàn sao lại chạy lên người người khác vậy?"

Nhân viên nghe vậy, liếc nhìn theo ánh mắt cô rồi thành thật đáp:

"Thưa tiểu thư, ngay khi vị tiên sinh đó vừa đến, Đoàn Đoàn đã nhảy qua ngay. Tôi có đến xin lỗi và giải thích đây là mèo của cô, nhưng không ngờ vị tiên sinh ấy lại cúi xuống, bế thẳng nó lên."

"Chúng tôi cũng nói tiểu thư không thích người khác chạm vào mèo của mình, nhưng Thời thiếu lại bảo, vị tiên sinh đó là đối tác của tiểu thư, nếu anh ấy thích thì cứ để anh ấy bế đi, lát nữa trả lại..."

Thời thiếu đã lên tiếng, nhân viên cũng không dám nói gì thêm, cứ thế để mèo bị ôm đi.

Nghe đến đây, Chúc Mạn không nhịn được mà khẽ cười nhạt.

Mèo tự nhảy vào lòng anh? Rõ ràng là anh cướp lấy, vậy mà còn nói nghe hay ho như thế.

Khi Chúc Mạn bước ra ngoài, đám đông tự động dạt sang hai bên nhường đường.

Từ trong xe, Hứa Thi Ý vẫy tay với cô.

Chúc Mạn lướt qua một người, thoáng ngửi thấy mùi thuốc lá thoảng bên cánh mũi, nhưng cô không quay đầu, chỉ thản nhiên bước lên xe.

Vệ sĩ đóng cửa xe lại, lên ghế lái, nổ máy rồi lao đi.

Cố Tịch nhìn theo hướng chiếc xe rời đi, đôi mắt khẽ nheo lại.

Anh rít một hơi thuốc, bước dài lên xe, chân thon dài sải một cái đã ngồi vào ghế.

Từng chiếc siêu xe lần lượt rời khỏi cổng hội quán Tần Hòa...

...

Biệt thự nhà họ Tịch.

Khi Cố Tịch về đến nhà, Tịch Vận vẫn chưa ngủ.

"Ồ, về rồi đấy à?"

Tịch Vận cười trêu chọc một câu, nhưng chỉ nhận lại được một tiếng đáp qua loa lười biếng. Sau đó, người kia cứ thế chậm rãi, uể oải đi thẳng lên lầu.

Nhìn theo bóng lưng anh, Tịch Vận không nhịn được mà lắc đầu.

Hai anh em nhà này dạo gần đây đúng là kỳ lạ, người này còn quái hơn người kia.

Một đứa thất tình, chuyện này bà biết.

Nhưng đứa còn lại thì chẳng rõ làm sao, chỉ biết sắp Tết đến nơi rồi mà cứ ở lì bên nhà ông ngoại, không chịu về, còn suốt ngày làm nũng với bà, nằng nặc đòi ăn Tết bên đó.

Tịch Vận nghi ngờ con bé có khi nào đang yêu đương ở Bắc Thành rồi không.

Thêm nữa, ông cụ cũng liên tục gọi điện thúc giục, nên Tịch Vận nghĩ cũng đã lâu cả nhà chưa về thăm, vậy thì Tết năm nay cứ về Bắc Thành ở một thời gian, tiện thể bầu bạn với ông ngoại.

Lúc bà đề xuất ý kiến này, Cố Đình Húc dĩ nhiên nghe theo vợ.

Cứ tưởng con trai sẽ phản đối gì đó.

Không ngờ, người này lại tích cực đến mức không thể tích cực hơn.

Cái tâm tư nhỏ nhoi đó, làm mẹ như bà sao lại không nhìn thấu cho được?

Ngoài vị đại tiểu thư nhà họ Chúc kia, Bắc Thành còn có gì hấp dẫn được nó nữa?

...

Không khí Tết ngày càng đậm nét, mấy ngày trôi qua nhanh chóng.

Trước đêm Giao thừa một ngày, Thời Kỳ nhắn tin vào nhóm ba người, rủ họ ra ngoài uống rượu.

Lúc đó, Chúc Mạn đang xem phim cùng cháu gái trong phòng chiếu phim, liền từ chối thẳng.

Đến ngày Giao thừa, hơn năm giờ chiều, vừa ăn xong bữa cơm tất niên, Chúc Mạn lười biếng dựa vào sofa thì điện thoại lại đổ chuông.

Cô liếc nhìn, bắt máy đặt lên tai, giọng Thời Kỳ liền truyền đến:

"Chúc Mạn, tối 30 Tết rồi, ra ngoài trượt tuyết đi!"

"Không đi." Chúc Mạn lười biếng đáp lại, rồi cúp máy luôn.

Điện thoại vừa tắt, lại có cuộc gọi đến.

Lần này là của Hứa Thi Ý, giọng điệu đầy vẻ làm nũng.

Chúc Mạn: "..."

...

Trời dần về đêm, chiếc siêu xe thể thao màu đỏ rực dừng lại bên ngoài bãi đỗ xe khu trượt tuyết nhà Thời Kỳ.

Chỉ là Thời Kỳ gào một tiếng trong nhóm thôi, không ngờ lại có nhiều người đến như vậy, nguyên một bãi đỗ toàn là xe sang, siêu xe.

Chúc Mạn và Hứa Thi Ý thay đồ trượt tuyết xong, một người mặc tím, một người mặc hồng, đang định tìm Thời Kỳ thì bất ngờ chạm mặt Cố Thu, khiến cô hơi ngạc nhiên.

Bên cạnh Cố Thu còn đứng hai cô gái, nếu cô nhớ không lầm, một người chắc là thiên kim tiểu thư nhà họ Tịch, còn người kia thì không quen.

Cố Thu vừa thấy Chúc Mạn, mắt liền sáng lên, vẫy tay chào từ xa:

"Chị Chúc, chào chị!"

Chào xong, Cố Thu hào hứng giẫm lên tuyết, tung tăng chạy đến, vẻ mặt cực kỳ phấn khích:

"Trùng hợp quá, mấy chị cũng đến trượt tuyết à?

Chúc Mạn khẽ mỉm cười: "Cố tiểu thư không về Hongkong à?"

Cố Thu cười đáp: "Không đâu, năm nay cả nhà em đều về nhà ông ngoại đón Tết. Chị họ em bảo buổi tối ở đây trượt tuyết rất vui, nên em kéo cả anh trai và chị ấy đến luôn."

Cố Thu vừa nói vừa chỉ về một hướng, sau đó chăm chú quan sát biểu cảm của Chúc Mạn, như muốn nhìn ra điều gì đó từ gương mặt cô.

Chúc Mạn hờ hững đưa mắt nhìn theo hướng đó, liền thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc cách đó không xa.

Người đàn ông khoác bộ đồ trượt tuyết màu đen, đứng cạnh Thời Kỳ trò chuyện, vẻ mặt lãnh đạm xen lẫn chút lười biếng.

Như thể cảm nhận được ánh mắt của cô, anh chậm rãi quay đầu, ánh mắt hai người chạm nhau giữa bầu không khí giá lạnh.

Chỉ trong thoáng chốc, Chúc Mạn đã lạnh nhạt dời mắt đi, đúng lúc trông thấy Tịch Tình đang bước tới.

"Chúc tiểu thư, Hứa tiểu thư, trùng hợp thật đấy." Tịch Tình nhìn hai người, cười chào hỏi.

"Tịch tiểu thư." Chúc Mạn khẽ cong môi, giọng điệu nhẹ nhàng.

...

Sau vài câu xã giao đơn giản, Thời Kỳ đứng từ xa vẫy tay gọi, Hứa Thi Ý liền khoác tay Chúc Mạn rủ cô đi trượt tuyết. Cố Thu cũng kéo theo Tịch Tình nhập hội.

Thế là, từ kế hoạch ba người trượt tuyết, cuối cùng biến thành bảy người cùng chơi.

Bình Luận (0)
Comment