Đêm Giao thừa, cả khu trượt tuyết đều là người quen biết lẫn nhau, không khí náo nhiệt hơn hẳn.
Ánh đèn rực rỡ soi sáng toàn bộ khu trượt tuyết, khiến màn đêm cũng trở nên lung linh như ban ngày. Những ánh sáng huyền ảo liên tục thay đổi, phản chiếu trên nền tuyết trắng, tạo nên một khung cảnh lãng mạn và mộng mơ.
Chúc Mạn đã lâu không trượt tuyết, lần này cô chọn trượt ván đơn. Vừa chỉnh xong kính bảo hộ, cô chợt nghe thấy một giọng nữ dịu dàng, mang theo chút lo lắng vang lên bên cạnh:
"Cố tổng, tôi hơi vụng về, anh có thể dạy tôi không?"
Chúc Mạn hờ hững liếc sang, thấy người đàn ông đang hơi cúi người, điều chỉnh đôi ván trượt dưới chân. Bên cạnh anh là cô gái lúc nãy đi cùng Tịch Tình, trên người đeo bộ bảo hộ nhỏ hình rùa, trông có vẻ yếu đuối đáng yêu, dễ khiến người ta sinh lòng bảo vệ.
Chúc Mạn nghĩ, nếu cô là đàn ông, chắc chắn cũng sẽ ra tay giúp đỡ.
Ý nghĩ đó vừa lướt qua đầu, cô chợt thấy ánh mắt của ai đó hướng về phía mình. Không để lộ bất cứ biểu cảm gì, cô thản nhiên quay đầu, rồi trượt đi một cách dứt khoát.
Cố Tịch dõi theo bóng lưng linh hoạt của cô, dáng vẻ kiêu hãnh trong bộ đồ trượt tuyết màu tím nổi bật giữa ánh đèn rực rỡ và ánh trăng nhàn nhạt, vừa tự tin vừa rực rỡ.
"Cố tổng?"
Cô gái bên cạnh lại lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. Cố Tịch nhíu mày, lạnh nhạt đáp:
"Không biết dạy, cũng không muốn dạy."
Dứt lời, anh chẳng buồn nhìn cô gái lấy một cái, thẳng thừng trượt đi.
Cô gái ngẩn ra, quay sang nhìn hai người bên cạnh.
Cố Thu vội vàng thu lại nụ cười trên mặt, gãi đầu, ngại ngùng an ủi:
"Chị đừng giận, anh tôi lúc nào cũng thế, ngay cả với tôi cũng vậy. Để chị họ tôi dạy chị nhé, chị ấy giỏi lắm, tôi cũng là do chị ấy dạy đấy."
Nói xong, Cố Thu cũng thong thả trượt đi.
Tịch Tình nhìn cô bạn của mình, bật cười: "Tôi đã bảo rồi mà, dạo này anh họ tôi khó ở, tốt nhất đừng quấy rầy anh ấy."
Cô gái kia bĩu môi: "Không dạy thì thôi."
Tính tình tệ như vậy, uổng công cô ta còn cảm thấy anh ta đẹp trai.
...
Gió vù vù thổi qua mặt, không khí tràn ngập mùi vị của sự tự do.
Chúc Mạn đang thong thả trượt tuyết, thì đột nhiên có một bóng dáng lao vút qua bên cạnh, kéo theo một làn tuyết rơi xuống người cô.
Nhìn bóng người đang trượt đi với tốc độ nhanh chóng, Chúc Mạn mím môi cạn lời.
Hết cứu nổi rồi.
Chúc Mạn tiếp tục trượt xuống, đợi đến khi Hứa Thi Ý từ từ trượt xuống, liền cùng cô ấy ngồi cáp treo gần đó.
Cố Thu không biết từ lúc nào đã lẩn vào nhóm của bọn họ.
Chúc Mạn từ từ trượt phía trước, Hứa Thi Ý và Cố Thu trượt theo sau. Chẳng bao lâu sau, âm thanh hỗn loạn bỗng vang lên trong khu trượt tuyết vốn đang yên ả.
Kỹ thuật của Cố Thu không tốt, cô ấy vô tình ngã ngồi xuống, kéo theo Hứa Thi Ýcũng ngã theo, và Hứa Thi Ý lại làm Chúc Mạn cũng ngã theo.
Chúc Mạn không giữ thăng bằng, trượt chệch về phía người đàn ông đang đứng gần đó, cô gọi một tiếng, người đàn ông hơi quay đầu lại nhìn cô, nhíu mày một chút.
Chưa kịp phản ứng, cô trượt mạnh, khiến người đàn ông bất ngờ ngã xuống người cô.
Chúc Mạn bị một người đàn ông cao lớn khỏe mạnh đè lên, khiến cô đau đến mức phát ra tiếng rên nhẹ, có cảm giác như mình sắp mất đi ý thức.
Không khí trở nên yên tĩnh, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào hai người đang vấp ngã, một người mặc đen, một người mặc tím, nằm chồng lên nhau.
"Không sao chứ?"
Giọng nói trầm ấm quen thuộc của người đàn ông vang lên từ phía trên.
Chúc Mạn ngẩn người, đưa tay kéo kính bảo hộ lên, lộ ra đôi mắt sáng long lanh, nhìn thấy anh vẫn chưa tự đứng dậy, giọng điệu hơi lạnh lùng:
"Anh định đè chết tôi đấy à?"
Cố Tịch đeo kính bảo hộ, nhìn thấy vẻ mặt cau mày của cô, khóe miệng anh khẽ nhếch lên: "Va phải người mà còn có lý vậy à?"
Chúc Mạn khẽ thở dài , đưa tay đẩy anh: "Đứng dậy đi."
Cố Tịch lúc này mới lười biếng chống tay đứng dậy, đưa tay đeo găng tay đen về phía người phụ nữ dưới đất.
Chúc Mạn không để ý anh, tự mình chống tay ngồi dậy, vỗ vỗ tuyết trên người, ngồi một lúc để hồi phục.
Thủ phạm chính là Cố Thu và Hứa Thi Ý, cả hai ngồi ngượng ngùng trên tuyết, im lặng không dám nói gì.
Cố Tịch nhìn qua, Cố Thu nhận ra ánh mắt lạnh lùng của anh, vội vàng quay đi, kéo Hứa Thi Ý trượt về phía trước.
Màn rắc rối nhỏ này nhanh chóng bị mọi người quên đi, bầu không khí ban đêm vẫn tấp nập, mọi người tiếp tục chơi trượt tuyết.
Chơi một lúc lâu, Thời Kỳ cuối cùng cũng bắt kịp được Chúc Mạn, không thể chờ đợi, đòi thi đấu với cô.
Chúc Mạn trượt xuống từ trên đỉnh, gió lạnh vù vù lướt qua, tốc độ rất nhanh, nhưng cô không ngờ rằng phía trước lại có người bỗng nhiên xuất hiện.
Cô vội vàng nghiêng người sang bên, nhưng không ngờ còn có người ở phía trước, không kịp dừng lại, cô va phải người đó, khiến anh văng ra xa.
Chúc Mạn: "......"
Hôm nay đúng là đen đủi mà.
Khi cô ổn định lại, tháo bỏ ván trượt, vội vã chạy đến xem người bị ngã nằm sõng soài trên tuyết kia.
Anh vừa vặn ngã dưới ánh đèn trắng, bộ đồ trượt tuyết đen trông khá quen mắt, Chúc Mạn thầm nghĩ:
Chắc không trùng hợp như vậy chứ?
Khi cô tháo kính bảo hộ của người đó ra, cô thậm chí muốn đeo lại kính cho anh luôn, đúng là trùng hợp như vậy thật.
Hai ánh mắt giao nhau, đôi mắt của người đàn ông dưới ánh đèn đường đêm lại càng trở nên đẹp hơn, anh nhàn nhạt nhìn cô: "Chúc Mạn, có thù oán gì à? Một lần không thành, lại đến lần thứ hai sao?"
Chúc Mạn có chút lo lắng lại có chút muốn cười, nhẹ nhàng nhếch miệng hỏi anh: "Cố tổng không sao chứ?"
Người đàn ông lạnh lùng đáp lại cô: "Em nói xem?"
"Xin lỗi nhé."
Chúc Mạn cảm thấy có chút áy náy và lúng túng, đụng phải người ta xa như vậy, sẽ không làm anh bị thương chứ?
Cô nhìn anh nằm bất động trên mặt đất, đang nhìn cô, vừa định đứng dậy gọi người giúp đỡ thì tay cô bị anh nắm chặt.
Cô quay đầu lại, thấy anh đang nhíu mày, một tay ôm lấy lưng, môi khẽ rít lên một tiếng: "Lưng đau."
Có vẻ như không phải đang giả vờ.
"Vậy phải làm sao đây? Anh cứ nằm đó trước đã, đừng động đậy, tôi đi gọi 120." Chúc Mạn nhìn anh, trở nên nghiêm túc lo lắng.
Nói xong, cô lại chuẩn bị đứng dậy, nhưng người đàn ông kéo tay cô, dễ dàng kéo cô xuống, khiến cô không đứng vững, rơi vào người anh, chóp mũi cô ngập tràn mùi hương lành lạnh của anh.
Trong nền tuyết phản chiếu ánh trăng, giọng nói từ trên đầu truyền xuống, trầm thấp, khàn khàn, pha chút hờ hững.
Trong tai Chúc Mạn chỉ lượn lờ mấy chữ "đau".
Anh nói: "Không chỉ đau lưng, đầu cũng đau, chân cũng đau, cả người đều đau."
...