Nụ Hôn Ngọt Ngào - Ngân Bát

Chương 65

Châu Chi Mai đói đến mức ngực dính vào lưng.

Khi trời vừa hửng sáng, cô mệt đến mức không mở nổi mắt, dứt khoát nhắm lại, lăn ra ngủ luôn.

Chừng nửa tiếng sau, Heveto nhẹ nhàng gọi bên tai cô, nói là đã gọi món cháo hải sản ngon cho cô. Nhưng lúc đó cô chỉ muốn ngủ, không màng bụng có đói hay không, quay lưng lại với anh rồi ngủ tiếp.

Heveto cũng không làm phiền nữa, kéo lại chăn cho cô, để cô ngủ ngon hơn. Mần nữa ôm nhau mà ngủ, anh chỉ thấy không chân thật, mỗi lần giật mình tỉnh dậy trong mơ, anh lại dùng tay ôm chặt lấy người trong lòng, cảm nhận sự nhỏ bé và chân thật của cô, mới có thể xua tan đôi chút bất an trong lòng.

Qua lần trải nghiệm này, Châu Chi Mai lại càng thấm thía hơn rằng, muốn chơi đùa không kiêng dè gì, thì nhất định phải có nền tảng, thể lực và sức bền đều không thể thiếu. Mà điểm này, rõ ràng Heveto chiếm ưu thế tuyệt đối.

Từ trước đến giờ, Heveto lúc nào cũng như có năng lượng không bao giờ cạn. Điều này nhờ vào khả năng kiểm soát bản thân và kỷ luật cao độ. Anh phân bổ và sử dụng thời gian một cách hợp lý, sống lành mạnh, gần như không bao giờ làm gì có hại cho sức khỏe.

Châu Chi Mai thật sự rất nể Heveto ở điểm này.

Ban đầu, Châu Chi Mai vẫn còn đủ sức mà nghịch ngợm, cứ lôi kéo Heveto chơi đùa một trận. Nhìn anh dần dần thay đổi trong tay mình, khoé môi cô cong lên, không kìm được mà bật cười vui vẻ.

Cô có thể thấy rõ những đường gân xanh nổi lên trên trán Heveto vì đang cố kìm nén, đôi mắt xanh ánh lên chút nước, lúc thì khẽ nhíu mày, lúc lại hơi giãn ra, trông có vẻ rất khó nhịn.

Sự thật chứng minh, Heveto cũng có lúc không kiểm soát nổi bản thân. Cái yết hầu như viên ngọc lăn lên lăn xuống, đầu hơi ngửa ra, phát ra tiếng thở gấp trầm thấp đầy mê hoặc, như một tín hiệu đầu hàng và quy phục, khiến Châu Chi Mai càng thêm hứng thú.

Ở một góc độ nào đó, thật ra cô không hề ghét anh, thậm chí còn thấy thú vị nữa. Nhớ lần đầu tiên nhìn thấy, cô không khỏi cảm thán như người chưa từng trải, đến nỗi mắt tròn xoe.

Vậy mà, sau gần hai năm gặp lại, phản ứng của cô vẫn y như lần đầu.

“Anh…” Châu Chi Mai cắn cắn môi, mặt đỏ ửng, như muốn nói lại thôi, nhìn Heveto.

“Anh làm sao?” Heveto dường như cũng không khá hơn là mấy, anh tựa vào phần đệm mềm nơi đầu giường, gương mặt mang theo vẻ nhẫn nhịn cứng rắn, các đường nét càng thêm rõ ràng.

“Đúng là… không nhỏ lại chút nào.” Châu Chi Mai kết luận.

“Ừ.”

Heveto nhìn dáng vẻ ngây ngô của Châu Chi Mai, khóe môi khẽ nhếch, gần như theo bản năng đưa tay định chạm vào má cô.

Thật ra, anh cũng làm thế thật.

Chỉ là, anh lấy cớ là muốn vén sợi tóc rũ trên má cô để che đi sự bối rối trong lòng, tay nhẹ nhàng gạt sợi tóc đó ra sau măng tai cô.

Ngón tay thô ráp của anh khẽ vu.ốt ve má mềm của Châu Chi Mai, cuối cùng không kìm được, từ từ cúi người xuống hôn lên đôi môi cô.

Chỉ là, Châu Chi Mai thật sự không muốn hôn anh nữa, vừa rồi đã hôn gần nửa tiếng rồi, môi cô vẫn còn sưng đỏ đây này.

Giờ cô chỉ muốn trêu anh thôi.

Cho đến tận bây giờ, điều khiến Châu Chi Mai vẫn chưa hiểu nổi là, sự chênh lệch về thể hình lớn như vậy giữa hai người, thật sự không làm cô bị thương sao?

Sự thật chứng minh, không những không bị thương, mà còn rất ăn ý.

Có lẽ là vì trước đây Châu Chi Mai từng chê bai kỹ thuật nào đó của Heveto không được tốt lắm nên anh nhất quyết chứng minh thực lực của mình. Tất nhiên, anh không hỏi bằng miệng, mà dùng môi để trả lời.

Dùng hành động thay cho lời nói, Heveto không phải kiểu người chỉ biết nói suông.

Hơn nữa, hình như Châu Chi Mai từng nói một câu như thế.

Dở thì tập nhiều vào.

Ba ngày trời, hai người không bước ra khỏi phòng.

Không đúng, tối hôm đầu tiên, Heveto có bế Châu Chi Mai từ phòng cô sang phòng anh. Vì giường trong phòng cô ướt sũng, không thể nằm tiếp được nữa.

Rút kinh nghiệm, lần sau Heveto biết phải trải khăn tắm ở dưới, để khỏi ướt lần nữa. Trước kia anh thật sự không để ý đến mấy chuyện nhỏ như vậy, vì hiếm khi ngủ chung giường với cô. Về sau thì có nghe cô cằn nhằn vài câu, nói là anh cứ phủi mông đi thẳng, tất nhiên sẽ không biết nỗi khổ phải thay ga giữa đêm của cô.

“Anh xin lỗi.”

Lúc Heveto nói câu đó, là vào buổi chiều ngày hôm sau, Châu Chi Mai đang ngồi trên người anh ăn hoành thánh, nghe vậy thì ngơ ngác quay đầu nhìn anh: “Anh xin lỗi gì cơ?”

“Anh xin lỗi vì đã khiến em ngủ không ngon.” Heveto vừa nói vừa cúi đầu hôn nhẹ lên bả vai Châu Chi Mai. Cô chỉ mặc một chiếc áo hai dây, làn da trắng ngần lấm tấm những dấu hôn đậm nhạt khác nhau.

“Cũng… không đến nỗi.”

Câu đó Châu Chi Mai thật sự không biết phải tiếp lời thế nào, nhưng trách nhiệm thì cũng không thể đổ hết lên đầu Heveto. Người đã lâu không “ăn mặn”, ăn một bữa đương nhiên là không đủ. Cho nên mấy lần tiếp theo cũng đều là do cô dung túng cả thôi.

Hơn nữa, cô đã ngủ một giấc say tít không tỉnh dậy giữa chừng. Cảm giác như lâu lắm rồi chưa ngủ được một giấc ngon đến vậy, cô ngủ liền mười tiếng đồng hồ. Nếu không phải vì Heveto lo cô để bụng rỗng quá lâu sẽ không tốt cho sức khỏe mà đánh thức, thì thật ra cô vẫn có thể ngủ tiếp.

Vì thế, Châu Chi Mai đúng là có hơi… quạu nhẹ lúc mới tỉnh. Cô như đang làm nũng, cũng có vẻ như cố tình, tóm lại là cứ nằm lì không chịu dậy, cuối cùng vẫn là Heveto bế cô đi rửa mặt, rồi lại bế đến bàn ăn.

Lúc chưa ngửi thấy mùi thức ăn, Châu Chi Mai còn không thấy đói, nhưng khi nhìn thấy đủ loại món ngon yêu thích bày trước mặt, tâm trạng cô lập tức trở nên dễ chịu.

Cô vẫn giữ thói quen như trước, không quen ăn một mình, vô thức múc một thìa bánh trứng nhỏ đưa đến trước môi Heveto, hỏi: “Anh ăn không?”

Khung cảnh quen thuộc này khiến lồng ng.ực Heveto khẽ rung động. Anh cúi đầu một chút, nhận lấy thìa bánh cô đút.

Thế nhưng, Châu Chi Mai mới đút được hai thìa đã mất kiên nhẫn, liền đưa thìa cho Heveto, để anh tự ăn. Nào ngờ anh lại nói: “Không phải em đút thì anh không muốn ăn.”

Châu Chi Mai tức thì cạn lời: “Vậy thì khỏi ăn luôn đi.”

Thật ra Heveto cũng chẳng có khẩu vị gì, ánh mắt cứ dán chặt vào những dấu vết trên người Châu Chi Mai, trong đầu lại hiện lên hình ảnh mình tối qua. Anh đã cố kìm nén nhưng cuối cùng vẫn để lại dấu vết.

Anh đưa tay khẽ chạm vào vết hôn nơi cổ cô, rồi hỏi: “Có đau không?”

“Anh nói chỗ nào?”

“Trên cổ.” Rồi còn cả trước ngực, sau lưng, rất nhiều, rất nhiều nơi nữa.

Heveto dám hỏi ra câu đó khiến Châu Chi Mai thật sự không biết nên trả lời sao cho phải.

Anh nên quan tâm bản thân mình trước thì đúng hơn.

Châu Chi Mai không chỉ bị Heveto hôn, cô mà chịu không nổi thì cắn ngược lại anh, để lại mấy dấu răng rõ mồn một trên bả vai anh.

“Thế còn anh? Có đau không?”

Heveto lắc đầu: “Không đau.”

Châu Chi Mai cũng đáp lại ngay: “Em cũng không đau.”

Thậm chí cô còn cảm thấy mọi thứ vừa rồi đều vô cùng tuyệt vời, còn tốt hơn bất kỳ lần nào trước đây.

Cô dốc hết tâm trí tận hưởng, không nghĩ ngợi gì nhiều.

Còn về sau thế nào, cô cũng không buồn lo xa.

Sống cho hiện tại.

Châu Chi Mai lại bắt đầu ăn trái cây, ăn một lúc thì bất chợt nhớ ra điều gì đó, liền hỏi Heveto: “Lần đầu tiên anh đến nhà em ăn cơm, có phải rất ghét chuyện mọi người cùng gắp một đĩa không?”

Heveto không trả lời.

Nhưng không trả lời chính là một câu trả lời rồi còn gì.

Châu Chi Mai không nhịn được bật cười: “Cũng tội cho anh thật.”

Một người có bệnh sạch sẽ như anh mà phải cắn răng ngồi ăn chung món với người khác, nếu là Heveto của trước kia, có lẽ đã lật bàn từ lâu rồi.

Sau khi ăn no, Châu Chi Mai bắt đầu lười biếng không muốn động đậy nữa. Trời đã sẩm tối, Heveto hỏi cô có muốn ra ngoài đi dạo không, đề nghị này lập tức bị cô từ chối thẳng thừng.

Cô ra ngoài du lịch là để thư giãn, không phải để hành xác. Đã mệt mỏi về thể xác rồi thì không định tự làm khổ bản thân thêm nữa.

Heveto cũng không ép cô, cứ chiều theo ý cô, miễn là cô vui.

Chỗ homestay này có nhiều điểm thú vị, phòng của Heveto khá rộng, ngoài ra ban công còn có cả suối nước nóng riêng.

Từ tối qua Châu Chi Mai đã muốn ngâm mình trong suối nước nóng đó, nhưng khi ấy lại bận làm chuyện khác, thêm vào đó là đã kiệt sức nên đành bỏ qua. Giờ cô lại muốn đi ngâm, bị Heveto nhìn thấu ngay.

“Tiếc là không mang đồ bơi.” Châu Chi Mai nói.

“Vậy thì mặc luôn váy hai dây mà ngâm.”

Châu Chi Mai nghe vậy chớp chớp mắt, rồi vui vẻ gật đầu: “Được đó.”

Ban đầu, lúc Châu Chi Mai đi ngâm mình trong suối nước nóng riêng còn khá nghiêm túc, nhưng sau đó cô thấy một mình hơi buồn chán, liền tiện miệng rủ Heveto.

Heveto đứng bên cạnh bồn, anh chỉ mặc một chiếc áo thun trắng mỏng, làm nổi bật bờ vai rộng và đôi chân dài thẳng tắp.

Anh cúi người xuống, đưa tay khẽ khuấy mặt nước, lại hỏi Châu Chi Mai: “Có lạnh không?”

“Không lạnh mà.”

“Ngâm lâu quá không tốt, thường thì nửa tiếng là vừa.” Heveto nhắc.

Châu Chi Mai đã ngâm được hai mươi lăm phút rồi. Cô búi hết tóc lên, tiện tay buộc thành một búi lỏng lẻo, cả gương mặt bị hơi nước làm cho đỏ hồng, làn da trắng ngần cũng ửng hồng theo.

Thế nhưng, Châu Chi Mai chẳng hề để tâm đến lời khuyên “chân thành” của Heveto, ngược lại, cô tinh nghịch nắm lấy tay anh, kéo mạnh một cái, khiến anh ngã xuống suối nước nóng.

“Bõm” một tiếng, nước văng tung toé, cả mặt Châu Chi Mai cũng bị tạt ướt. Cô bật cười khoái chí, vẻ mặt cực kỳ đắc ý.

Suối nước nóng này chỉ cao đến ngang hông Heveto, nhưng bị kéo bất ngờ nên toàn thân anh cũng ướt hết. Đã vậy, anh đành ngồi xuống ngâm cùng, tiện tay vòng tay qua eo Châu Chi Mai, ôm cô vào lòng.

Châu Chi Mai nhột quá, bật cười khúc khích, tựa vào lòng Heveto nhưng cũng không phản kháng gì.

Người đàn ông cao lớn bao trùm lấy thân hình nhỏ nhắn của cô, tạo nên sự chênh lệch rõ rệt về thể hình.

Cô lúc nào cũng bé nhỏ như thế trong vòng tay anh.

Nhưng rồi, không khí giữa hai người dần trở nên sâu lắng, da chạm vào da, nhiệt độ ấm áp bao trùm lấy cả hai, khiến người ta thả lỏng hoàn toàn.

Châu Chi Mai nghiêng đầu liếc nhìn Heveto một cái, chỉ một ánh mắt chạm nhau đã như hai cực nam châm hút lấy nhau ngay tức thì. Heveto cúi xuống hôn lên môi cô, cô thuận theo mà xoay người lại, tự nhiên đáp lại anh.

Từ suối nước nóng đến phòng tắm, Heveto luôn dịu dàng chăm sóc cảm xúc của Châu Chi Mai.

Khi đêm đã khuya, Châu Chi Mai mắt lờ đờ vì buồn ngủ, nghe thấy Heveto đang nói với cô: “Vòng tay của anh hỏng rồi.”

Cái vòng tay bạc rẻ tiền mà Châu Chi Mai từng tặng, Heveto vẫn luôn đeo bên người, quý nó vô cùng, chưa bao giờ rời tay.

Thế mà hôm đó, vòng tay bỗng dưng đứt. Với Heveto, đó là một điềm xấu cực kỳ, nên anh đã quyết định lập tức đi tìm cô.

May mà, anh đã tìm được.

Châu Chi Mai nghe vậy liền mở mắt, quả nhiên không thấy vòng tay trên tay anh. Cô chẳng mấy bận tâm: “Hỏng thì mua cái mới thôi.”

Heveto lại nhìn cô với ánh mắt có chút trẻ con: “Anh chỉ cần cái đó.”

“Vậy thì anh chỉ còn cách mang đi sửa thôi.” Đồ bạc thì dễ sửa lắm, hàn lại là được.

Heveto lấy chiếc vòng tay ra, đặt vào lòng bàn tay Châu Chi Mai: “Em mang đi sửa đi.”

Châu Chi Mai ngạc nhiên: “Sao lại là em phải mang đi sửa?”

“Vì là em tặng, nên em phải chịu trách nhiệm.”

Còn có kiểu lý lẽ này sao?

Châu Chi Mai lập tức nhận lấy cái vòng, tiện tay đặt sang một bên: “Rồi rồi rồi, em sửa cho anh.”

Chiếc vòng này vốn là Châu Chi Mai tiện tay mua, lúc tặng cũng chẳng nghĩ gì nhiều, không ngờ Heveto lại đeo suốt đến tận bây giờ.

Còn sửa hay không thì… để tính sau đi đã.

Chưa hết, đến ngày thứ ba khi hai người chuẩn bị trả phòng, Châu Chi Mai xách hành lý định tách ra khỏi Heveto.

Heveto giữ lấy cổ tay cô, vẻ mặt đầy khó hiểu nhìn cô: “Tại sao?”

Châu Chi Mai khẽ hắng giọng: “Nam nữ trưởng thành, yêu đương thể xác là chuyện rất bình thường. Chẳng lẽ… anh muốn em chịu trách nhiệm à?”

Heveto kìm nén sự bất mãn và tủi thân, giọng trầm khàn: “Đúng vậy, em phải chịu trách nhiệm.”

Bình Luận (0)
Comment