Ba ngày qua, hai người gần như không bước chân ra khỏi cửa, những khoảnh khắc ngọt ngào giữa họ khiến Heveto thường xuyên có cảm giác như mình đang được bao bọc trong những bong bóng sắc màu mộng ảo.
Họ đã làm rất nhiều việc tốn sức, nhưng không chỉ đơn thuần là tiêu hao thể lực.
Trong khoảng thời gian ấy, họ cùng ăn, cùng sống, cùng ôm nhau ngủ, còn cùng nhau xem hai bộ phim. Một bộ là phim kinh dị đẫm máu, một bộ là phim tình cảm ấm áp.
Bộ phim kinh dị là xem vào đêm hôm trước.
Có lẽ vì ban ngày Châu Chi Mai ngủ quá nhiều, nên đêm đến không thấy buồn ngủ, liền bật máy chiếu trong phòng chọn phim. Chọn đi chọn lại, cuối cùng cô tìm được một bộ mà cô đã xem từ rất lâu rồi.
Heveto cũng từng xem qua bộ đó.
Khi Heveto tắm xong bước ra, bộ phim vừa hay bắt đầu. Châu Chi Mai vẫy tay gọi anh lại, rồi kéo anh làm gối ôm hình người.
Một người gan chỉ bằng hạt mè như cô, lại cứ nhất quyết muốn thách thức thể loại phim kịch tính đáng sợ này, kết quả là hết lần này đến lần khác phải úp mặt vào lòng Heveto.
Châu Chi Mai nhận ra rằng, có Heveto bên cạnh, cảm giác sợ hãi và căng thẳng của cô giảm đi đáng kể. Cô thấy Heveto mặt không cảm xúc nhìn những cảnh máu me đó, liền ngẩng đầu hỏi anh có sợ không. Heveto lắc đầu, thậm chí còn bắt đầu giảng giải cho cô nghe một vài cảnh quá giả tạo khiến anh liên tục bị tụt cảm xúc.
Điều khiến Châu Chi Mai càng bất ngờ hơn là Heveto lại có thể đoán trước được cảnh tiếp theo là gì.
Mãi sau cô mới ngớ ra rằng thì ra anh đã xem bộ phim kinh dị đó rồi.
Điều này khiến Châu Chi Mai cực kỳ tò mò, Heveto sao lại đi xem phim kinh dị cơ chứ?
Trong nhận thức của cô, Heveto chưa từng lãng phí thời gian vào những chuyện vô bổ. Thời gian anh dành cho giải trí và thư giãn ít đến mức gần như không có cuộc sống giải trí.
Thế nhưng không chỉ là phim kinh dị, chỉ cần là phim Châu Chi Mai từng xem thì gần như Heveto cũng đều đã xem qua.
Khi biết điều đó, Châu Chi Mai kinh ngạc hít vào một hơi, cô nhanh chóng hiểu ra là vì khoảng thời gian đó cô bị Heveto theo dõi, mọi hành động của cô đều nằm dưới mí mắt anh.
Nghĩ đến đây, Châu Chi Mai tức tối cắn vào cằm anh một cái: “Anh đúng là đồ bi.ến th.ái! Đồ điên!”
Heveto lặng lẽ chấp nhận sự trừng phạt của cô, không biện minh. Cảm giác đau nhói từ cằm truyền đến rất rõ ràng, nhưng anh không giận mà còn bật cười, trông không khác gì một kẻ điên, vùi mặt vào vai cô, hít sâu một hơi như thể rất mãn nguyện.
Cuối cùng, Heveto ôm lấy Châu Chi Mai, thẳng thắn nói: “Anh chỉ muốn hiểu em hơn.”
Anh muốn biết cô thích gì, muốn biết cô đang làm gì. Thế là anh như một con quái vật trốn trong góc tối ẩm ướt, không kiêng dè mà theo dõi từng động thái của cô. Nhiều khi, anh còn xem đi xem lại những đoạn video cô đăng, như thể bị trúng tà.
Chỉ là… khi đó anh đã dùng sai cách. Anh thật sự quá bận, bận rộn để đứng vững trong tập đoàn, lại còn bận với đủ kiểu xã giao, thời gian cá nhân chẳng có là bao.
Anh cố chấp và tự cho mình là đúng, nghĩ rằng việc mình quan sát từ góc nhìn của Thượng Đế sẽ không ảnh hưởng gì đến cô. Dù là cuộc sống hay công việc thường ngày, anh cũng không can thiệp quá nhiều. Nhưng anh không biết rằng, việc xâm phạm quyền riêng tư khi chưa được cho phép, mới chính là điều không thể chấp nhận nhất.
Heveto không dám mong Châu Chi Mai tha thứ. Bởi vì anh đã nhận lấy sự trừng phạt nặng nề nhất rồi. Gần hai năm qua, anh sống gần như một cái xác không hồn mỗi ngày.
Thế nhưng, nói qua nói lại, hai người lại chẳng hiểu sao mà cuốn lấy nhau, trong tiếng hét kinh hoàng và nhạc nền kinh dị của phim, họ hôn nhau say đắm đến mức quên cả trời đất.
Châu Chi Mai chứng minh một điều, không nghi ngờ gì, Heveto đúng là một tên cuồng hôn.
Heveto luôn tìm được cơ hội để hôn cô. Ví dụ như lúc cô đang uống trà sữa, anh ghé lại gần rồi nói muốn nếm thử, nhưng nếm một hồi thì lại chuyển sang nếm môi cô.
Danh nghĩa thì là: trà sữa cũng không ngọt bằng môi em.
Xem phim cũng vậy, bởi đối với Heveto mà nói, sức hút của phim ảnh không thể nào sánh được với Châu Chi Mai.
Phim tình cảm quay quá đẹp thường dễ khơi dậy cảm xúc rung động sâu thẳm trong lòng người.
Heveto chưa từng có một mối quan hệ yêu đương bình thường. Trước khi gặp Châu Chi Mai, anh chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương. Ba năm bên nhau, anh cứ tưởng rằng mối quan hệ đó là yêu, nhưng trong mắt Châu Chi Mai thì hoàn toàn không phải.
Vậy thì, sau mấy ngày qua, liệu giữa họ có thể xem như là một mối quan hệ yêu đương bình thường không?
Nghĩ đến đây, lòng Heveto không kìm được mà dâng lên niềm hân hoan. Anh không nhịn nổi nữa, ôm chặt lấy Châu Chi Mai rồi hôn thật sâu, đầu lưỡi len lỏi vào giữa đôi môi cô, như thể tìm được nơi mềm mại nhất có thể xoa dịu tâm trạng hỗn loạn trong lòng anh, mãi không rời, cứ thế mê mải cuốn lấy.
Đây thực sự là ba ngày mộng ảo nhất, ít nhất đối với Heveto là vậy.
Thế nhưng giờ đây, chính tay Châu Chi Mai đã đâm vỡ quả bong bóng sắc màu ấy.
Biểu cảm trên gương mặt Heveto thay đổi trong chớp mắt, anh nắm lấy cổ tay Châu Chi Mai theo bản năng, như thể sợ cô sẽ đột ngột biến mất khỏi tầm mắt mình.
Trái lại, gương mặt Châu Chi Mai lại vô cùng thoải mái. Cô liếc nhìn cổ tay đang bị bao trùm trong bàn tay to lớn của Heveto, rồi lập tức trở tay nắm lấy tay anh, kéo đi: “Đi nhanh nào, còn phải kịp chuyến tàu cao tốc.”
Hiện tại, Châu Chi Mai chỉ một lòng muốn làm rõ một chuyện. Còn về mối quan hệ giữa cô và Heveto, tạm thời gác lại đã.
Từ nhà ga tàu cao tốc ở thị trấn nhỏ này có một chuyến tàu đi thẳng đến thị trấn nơi cô ở, nhưng mỗi ngày chỉ có một chuyến, lại còn là chuyến sáng tám giờ.
Phải biết rằng, Châu Chi Mai mới ngủ lúc ba giờ sáng nay.
Vài ngày vừa qua đối với cô mà nói là điên cuồng và mãnh liệt. Cô không màng hậu quả, chỉ muốn tận hưởng từng khoảnh khắc bên Heveto.
Có thể thể xác đôi lúc mệt mỏi thoáng chốc, nhưng tinh thần cô thì luôn tràn đầy năng lượng.
Phần lớn thời gian là do Châu Chi Mai cao hứng, cố tình trêu chọc khiến Heveto rơi vào trạng thái dở khóc dở cười. Cuối cùng khi cô kiệt sức, mọi chuyện còn lại đều giao cho anh xử lý. Dù là tư thế mặt đối mặt hay cô quỳ gối trên giường, thì người tiêu hao thể lực luôn là anh.
Còn Châu Chi Mai chỉ cần hưởng thụ mà thôi.
Nhưng rốt cuộc thì… vẫn là quá mãnh liệt.
Châu Chi Mai phát hiện mình bị sưng đỏ, đến cả dáng đi cũng trở nên kỳ quặc.
Không thể tiếp tục nữa, vì thế cô dứt khoát rút khỏi những phút giây nồng nhiệt, không chần chừ, không vương vấn.
Châu Chi Mai biết, trốn tránh không phải là cách. Chuyện liên quan đến Diệp Hiểu Lam, cô vẫn phải làm rõ ngọn ngành cho bằng được.
Lần đầu tiên gặp lại Diệp Hiểu Lam sau nhiều năm, hôm đó cô không khỏi phản ứng quá mức, đó là điều không thể tránh khỏi. Trong lòng cô đã mặc định việc Diệp Hiểu Lam phản bội là sự thật, không thể tha thứ.
Thế nhưng sau khi bình tĩnh lại, Châu Chi Mai càng muốn biết năm xưa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nghĩ kỹ lại…
Năm ấy, việc Diệp Hiểu Lam đột nhiên đòi ly hôn vốn đã đầy sơ hở. Châu Chi Mai khi đó đã làm ầm lên một trận lớn trong nhà. Cô từng nghi ngờ bố mẹ mình tình cảm rạn nứt, cũng từng nghi họ có người thứ ba, nhưng tất cả đều không có.
Diệp Hiểu Lam chỉ nói rằng muốn sống một mình, nhưng lý do đó thật sự không đủ sức thuyết phục.
Châu Sách tôn trọng quyết định của vợ, nhanh chóng ký vào đơn ly hôn.
Khi đó, Châu Chi Mai vừa tròn mười tám tuổi, còn quá non nớt, chỉ biết nhìn mọi chuyện theo góc độ của bản thân. Cô nổi cơn tiểu thư, bắt đầu đổ hết lỗi lên đầu bố mẹ.
Không lâu sau, Châu Sách liền làm thủ tục cho cô ra nước ngoài du học, coi như cho cô đi khuây khoả.
Không ngờ rằng, sau lần đi ấy, Châu Chi Mai suốt năm năm không thể quay về nước.
Thời gian đầu, cuộc sống của cô vẫn là tiểu thư sống trong nhung lụa, muốn gì có đó, tiền bạc dư dả, bên cạnh còn có một trợ lý người châu Á.
Tất cả bắt đầu thay đổi vào một mùa đông lạnh giá. Châu Chi Mai đột nhiên không thể quẹt thẻ tín dụng, bất kỳ tài khoản ngân hàng nào cũng bị đóng băng. Cô cảm thấy vô cùng kỳ lạ, liền gọi điện về cho bố ở trong nước. Câu trả lời nhận được là công ty gặp chút vấn đề về tài chính, bảo cô chờ một chút.
Và cái “chờ” ấy, là để nhận cuộc gọi cuối cùng trước khi bố cô vào tù.
Châu Sách thông báo rằng, ông đã chuẩn bị sẵn cho cô một danh tính giả, dặn cô bằng mọi giá phải sống với danh tính ấy tại nước M, chăm sóc bản thân thật tốt, đừng dính vào cuộc đấu đá trong giới doanh nghiệp, tuyệt đối không được quay về nước, càng không cần thay ông kêu oan.
Một người từng trải trên thương trường như ông còn không thể toàn thân rút lui, huống hồ một cô gái lớn lên trong nhung lụa, tay yếu chân mềm như cô.
Lúc này, Châu Chi Mai mới nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc. Nhưng đúng như lời bố cô nói, một cô gái tay trói gà không chặt như cô thật sự không thể làm được gì.
Người đầu tiên cô nghĩ đến chính là mẹ, Diệp Hiểu Lam. Cô điên cuồng tìm cách liên lạc, hy vọng được mẹ giúp đỡ.
Nhưng cuối cùng, điều cô nhận lại được là… bị cúp máy.
Tất cả những chuyện xảy ra sau đó khiến Châu Chi Mai hoàn toàn không còn hy vọng gì vào Diệp Hiểu Lam nữa.
Trên đường trở về bằng tàu cao tốc, Châu Chi Mai nằm trên ghế của mình tranh thủ chợp mắt một lát. Heveto ngồi ngay bên cạnh, hai người ngồi rất sát nhau.
Từ lúc lên tàu đến giờ, Heveto vẫn luôn chăm chăm nhìn Châu Chi Mai. Trong lòng anh đầy ắp tủi thân và bối rối, nhưng cuối cùng vẫn không đánh thức cô dậy.
Rõ ràng tối qua hai người còn ngọt ngào như vậy, thậm chí cô còn dùng chính miệng mình để trêu đùa cơ thể anh.
Cả hai còn ôm nhau ngủ đến tận sáng.
Thế mà cô nói thay đổi là thay đổi ngay.
Ngay trước khi tàu đến ga, Châu Chi Mai từ từ tỉnh dậy. Cô kéo tấm bịt mắt xuống, phát hiện trên người mình được đắp thêm một chiếc chăn, rồi cảm nhận được ánh mắt nặng nề bên cạnh, liền nghiêng đầu liếc Heveto một cái.
Như thể chẳng có chuyện gì từng xảy ra, Châu Chi Mai nói với anh: “Mấy ngày qua em và anh ở bên nhau, anh đừng để bố em biết.”
Heveto mím môi không nói lời nào.
Gương mặt anh vẫn lạnh lùng như thường, mang theo một loại áp lực tự nhiên khiến người lạ khi đối diện sẽ vô thức tránh đi ánh mắt của anh, như thể anh là mãnh thú đứng đầu chuỗi thức ăn, khinh thường mọi sinh vật yếu ớt. Nhưng trước mặt Châu Chi Mai, người yếu thế lại chính là anh.
Châu Chi Mai khẽ thở dài, ngồi dậy lại gần Heveto. Không hiểu sao, cô cảm thấy lúc này anh giống hệt một chú chó golden to xác đang ấm ức. Thế là cô không nhịn được mà đưa tay xoa nhẹ mái tóc ngắn của anh, những ngón tay mềm mại không xương vuốt nhẹ từ tóc xuống đến chân mày, hỏi: “Chuyện của tụi mình, để sau rồi tính được không anh?”
Heveto hít một hơi thật sâu, cuối cùng như thỏa hiệp mà khẽ gật đầu.
Châu Chi Mai liền mỉm cười, lại đưa tay xoa mái tóc đen dày của Heveto, thích thú nói: “Thật ra tóc bạc anh nhuộm hồi trước nhìn cũng đẹp lắm đó.”
Nghe vậy, trong đáy mắt im lặng của Heveto dường như có chút dao động, lông mày khẽ nhướng lên một cách gần như không thể nhận ra.
–
Hôm nay trời âm u, không có chút nắng ấm áp nào, nhiệt độ lại còn giảm mạnh mấy độ.
Khi Châu Chi Mai về đến nhà thì đã là giữa chiều. Cô kéo vali bước vào cửa, vừa hay thấy bố mình, Châu Sách, đang ho.
“Khụ khụ khụ…”
“Bố, bố sao vậy?”
Châu Sách xua tay, nói: “Dạo này thời tiết thất thường quá, lúc nóng lúc lạnh, bố bị cảm nhẹ thôi.”
“Bố đi khám bác sĩ chưa?”
“Có ghé bác sĩ làng xem qua rồi, lấy ít thuốc cảm. Bác sĩ nói cảm là chuyện bình thường, không cần uống nhiều thuốc, cơ thể sẽ tự khỏi.”
“Nhưng mà bố đang ho đó.” Chuyện này nhỏ thì không sao, lớn thì nguy.
Châu Chi Mai không yên tâm, đặt vali xuống rồi đi tìm chìa khóa xe: “Bố, để con đưa bố lên bệnh viện thị trấn kiểm tra cho chắc.”
“Thôi khỏi đi.” Châu Sách cười bất đắc dĩ, “Bố vẫn khỏe mạnh thế này, đâu cần làm to chuyện vậy.”
“Bố đi khám con mới yên tâm.”
Không còn cách nào khác, dưới sự nài nỉ của Châu Chi Mai, Châu Sách đành ngồi lên xe con gái, theo cô lên bệnh viện thị trấn.
Từ trên núi xuống thị trấn chưa đến hai mươi phút đường. Trên đường đi, Châu Sách thỉnh thoảng lại liếc nhìn con gái, gương mặt đầy vẻ muốn nói lại thôi.
“Thôi được rồi, bố có gì cứ nói đi, đừng có cái kiểu chột dạ đó.” Châu Chi Mai mắt nhìn thẳng, chuyên tâm lái xe.
“Ai chột dạ chứ?” Châu Sách ho khan một tiếng, nói: “Nói ra sợ con giận.”
“Con không giận đâu, bố nói đi.”
“Vậy bố nói thật đấy nha.”
“Dạ.”
Châu Sách có rất nhiều chuyện muốn nói, nhất thời lại không biết bắt đầu từ đâu.
Năm xưa, khi Diệp Hiểu Lam đột nhiên đòi ly hôn, chuyện đó khiến Châu Sách trở tay không kịp. Ông từng cố gắng níu kéo, nhưng cuối cùng vẫn không lay chuyển được quyết định kiên quyết của Diệp Hiểu Lam.
Hai vợ chồng sống với nhau bao năm tình nghĩa, Châu Sách thật sự không nỡ để bà ra đi. Nhưng ông cũng muốn tôn trọng bà, muốn bà được hạnh phúc.
Thế nên ông cắn răng, đồng ý ký đơn ly hôn.
Suốt một thời gian dài sau đó, Châu Sách vô cùng đau khổ.
Mãi cho đến một ngày, đối tác lâu năm luôn điềm đạm lịch sự là Tạ Văn Tân lại bất ngờ khiêu khích ông một cách công khai.
Tạ Văn Tân nói với Châu Sách rằng đừng phí công vô ích, dù ông có báo cảnh sát cũng không thu được kết quả gì.
Hắn nói hắn đã đưa Diệp Hiểu Lam đến một nơi vô cùng an toàn, họ sẽ tổ chức một đám cưới linh đình, sẽ sinh một đứa con, ba người sẽ cùng nhau tận hưởng hạnh phúc gia đình.
Họ sẽ mãi mãi bên nhau.
“Còn nữa, đứa con giữa tôi và chị ấy chắc chắn sẽ đáng yêu hơn Châu Chi Mai nhiều, hy vọng sẽ là một công chúa nhỏ. Nếu là con trai thì tôi có lẽ sẽ b.óp ch.ết nó từ khi còn đỏ hỏn.”
Từ hôm đó trở đi, Châu Sách lập tức thu xếp cho Châu Chi Mai ra nước ngoài, chỉ vì không muốn con gái bị tổn thương. Ông không hề nói cho cô biết chút nội tình nào, ngây thơ nghĩ rằng mình có thể tự giải quyết ổn thỏa mọi chuyện. Ông kiên định tin rằng đây là xã hội pháp trị, không có chuyện gì mà cảnh sát hay thẩm phán không xử lý được.
Nhưng đó lại chính là chỗ ngây thơ nhất của Châu Sách.
Nơi nào có con người, nơi đó có thiện ác.
Ánh sáng của chính nghĩa tuy không bao giờ đến muộn, nhưng trước đó… là bóng tối mịt mù.
……
“Bíp bíp bíp!”
Tiếng còi xe vang lên từ phía sau khiến Châu Chi Mai giật mình nhận ra phía trước đã chuyển đèn xanh. Cô lập tức đạp ga, chậm rãi lái xe về phía bệnh viện.
Một lúc lâu sau, Châu Chi Mai mới mở miệng, giọng trầm hẳn xuống: “Bà ấy… bây giờ ở đâu?”
Châu Sách biết cô đang hỏi ai, ông đưa tay lau khóe mắt đã ướt, trả lời: “Dạo gần đây mẹ con ở khách sạn trong thị trấn. Từ khi Tạ Văn Tân bị bắt, bà ấy mới có thể thoát ra, rồi tìm đến bố con mình.”
“Vâng.” Châu Chi Mai cho xe vào bãi đậu trước bệnh viện rồi nói với ba: “Để con đưa bố đi khám đã, không lát nữa bác sĩ về mất.”
“Được.”
Chiều ngày làm việc, khoa nội cũng không quá đông bệnh nhân, rất nhanh đã đến lượt Châu Sách.
Sau khi khám xong, bác sĩ phát hiện phổi của ông có chút viêm nhẹ, nhưng không đáng lo, chỉ cần uống thuốc đều là ổn.
Quá trình diễn ra không tốn nhiều thời gian, Châu Chi Mai và bố rời khỏi bệnh viện.
Khi lần nữa nhìn thấy bóng dáng Diệp Hiểu Lam, nước mắt Châu Chi Mai gần như trực trào, nhưng cô nhanh chóng kiềm chế, quay đầu sang hướng khác.
Diệp Hiểu Lam đứng một mình trong gió, so với lần gặp trước, bà rõ ràng đã tiều tụy đi rất nhiều.
Lần trước bà vẫn còn chỉn chu tươm tất, chẳng qua là muốn trông mạnh mẽ trước mặt con gái.
Châu Sách đi trước, rất nhanh đã tìm được một nhà hàng khá sang trọng trong thị trấn, nhờ phục vụ sắp xếp một phòng riêng.
Đi phía sau là hai mẹ con, Châu Chi Mai và Diệp Hiểu Lam.
Giờ đây, Châu Chi Mai đã biết toàn bộ sự thật phía sau mọi chuyện, nhưng cảm xúc trong lòng lại cực kỳ rối ren.
Hai mẹ con ngồi đối diện nhau, chẳng ai mở lời. Những hiểu lầm chồng chất và cuộc hội ngộ sau bao năm xa cách khiến không ai biết nên bắt đầu từ đâu.
Châu Sách gọi món xong liền đứng dậy rời khỏi phòng riêng, nói là đi mua chút đồ. Thật ra ông chỉ muốn để lại không gian riêng cho hai mẹ con.
Không ai biết được những năm qua Diệp Hiểu Lam đã phải sống như thế nào. Năm đó, Tạ Văn Tân từng hứa với bà rằng, chỉ cần bà chịu ly hôn với Châu Sách, hắn sẽ không làm khó ông.
Nhưng cuối cùng, Tạ Văn Tân đã thất hứa.
Hắn nhốt Diệp Hiểu Lam lại, không cho bà liên lạc với ai bên ngoài, cũng không cho phép rời khỏi nhà. Mãi cho đến khi hoàn toàn lật đổ được Châu Sách, hắn mới đồng ý để bà ra ngoài.
Nhưng tất cả… đã quá muộn.
Giữa hai người, kết cục không thể nào là hạnh phúc.
Tạ Văn Tân hoàn toàn là một kẻ điên. Hắn mượn rượu làm càn, không ít lần ra tay đánh đập Diệp Hiểu Lam đến mặt mũi bầm dập, sau đó lại quỳ xuống cầu xin tha thứ. Đứa con giữa họ cũng là do hắn ép bà sinh ra.
Đã có thời gian dài, Diệp Hiểu Lam không thể chấp nhận đứa trẻ đó. Bà thậm chí từng nghĩ đến việc b.óp ch.ết đứa con mới sinh.
Nhưng cuối cùng… đó là một sinh linh, bà không thể ra tay.
Bề ngoài, Tạ Văn Tân ra vẻ quân tử. Nhưng sau lưng, hắn làm đủ mọi chuyện bẩn thỉu hèn hạ. Hắn không thiếu phụ nữ, thậm chí là rất nhiều. Cái gọi là h.am m.uốn chiếm hữu điên cuồng với Diệp Hiểu Lam, chẳng qua chỉ là vì muốn có được, để thoả mãn sự kiểm soát méo mó của hắn mà thôi.
Rõ ràng những năm qua Diệp Hiểu Lam đã sống không hề dễ dàng. Bà luôn tìm cách phản kháng, luôn nhẫn nhục chịu đựng.
Năm đó, bà từng nghĩ Tạ Văn Tân đáng thương, luôn quan tâm chăm sóc, coi hắn như em trai.
Bà nào ngờ, tất cả chỉ là diễn kịch. Hắn giả vờ là người chính trực thật thà, cần cù cầu tiến, sớm đã âm thầm đứng vững trong thành phố này.
Nhưng ai mà ngờ được, Tạ Văn Tân lại như loài rắn độc, sau khi đạt được danh tiếng và thành công thì từng chút một lột bỏ lớp vỏ ngụy trang của mình.
Hắn bắt đầu cư xử ngày càng quá quắt trước mặt Diệp Hiểu Lam, thậm chí làm ra những chuyện vô cùng đê tiện.
Diệp Hiểu Lam không muốn làm lớn chuyện, cố gắng giữ khoảng cách với Tạ Văn Tân, thậm chí còn đặc biệt dặn Châu Sách phải cẩn thận với hắn.
Nhưng Châu Sách lại hoàn toàn bị vẻ ngoài đạo mạo của Tạ Văn Tân che mắt.
Suốt những năm qua, Diệp Hiểu Lam luôn sống trong cảm giác tội lỗi.
Bà vốn là một người phụ nữ có năng lực, có bản lĩnh, nhưng dù thế nào thì trong xã hội này, phụ nữ vẫn luôn ở thế yếu. Dù có giỏi giang đến đâu, sau khi kết hôn, bà cũng toàn tâm toàn ý lo cho gia đình, mọi trọng tâm cuộc sống đều xoay quanh chồng và con gái.
Diệp Hiểu Lam thật sự đã có nhiều cơ hội để rời khỏi Tạ Văn Tân, nhưng bà không thể nuốt trôi cơn giận. Dù bị hắn điều khiển, kiểm soát, bà vẫn giữ vững ý chí ban đầu, âm thầm thu thập chứng cứ, quyết tâm tự tay đưa hắn vào tù, nếu không chết cũng không nhắm mắt.
Kết quả chứng minh, Diệp Hiểu Lam đã thành công. Dù quá trình ấy đơn giản hơn bà tưởng, cái giá phải trả lại vô cùng đắt.
Hiện nay, Tạ Văn Tân đã bị khởi tố với hàng loạt tội danh, án tử là điều không thể tránh khỏi.
Chính Diệp Hiểu Lam là người đã âm thầm liên hệ với vị luật sư nổi tiếng nhất, giúp Châu Sách thắng kiện trong vụ án này.
Trùng hợp là, trong chuyện tìm luật sư, Heveto cũng từng giúp Châu Sách, chỉ là có người đã nhanh tay hơn anh một bước khi tiếp cận luật sư đó.
Nhìn lại quãng đường Diệp Hiểu Lam đã đi qua, một người phụ nữ, từ nhỏ lớn lên trong một vùng quê nghèo, phải trải qua muôn vàn gian khổ mới có thể bước chân lên thành phố học hành. Dù xã hội này luôn đầy rẫy rào cản với phụ nữ, bà vẫn không ngừng tiến về phía trước.
Có người nói bà có bản lĩnh rồi thì quên mất nguồn cội, vong ân phụ nghĩa.
Có người nói bà dùng thủ đoạn dựa vào đàn ông để leo lên, đầy tham vọng.
Có người nói bà không biết xấu hổ, chỉ vì muốn lấy chồng giàu.
Dù bà làm gì cũng đều bị dư luận phán xét. Xã hội này luôn tìm mọi cách bôi nhọ, đạp đổ những người phụ nữ dám vươn lên bằng chính đôi chân của mình.
Nhưng trong suốt chặng đường đầy chông gai ấy, Diệp Hiểu Lam chưa từng làm hại ai.
Nếu đổi lại là đàn ông, tất cả những điều ấy đặt lên người như Tạ Văn Tân, lại bỗng trở thành bằng chứng của thành công, thậm chí đáng tự hào.
Tạ Văn Tân dùng thủ đoạn để trèo cao, thì gọi là có bản lĩnh.
Tạ Văn Tân cố chấp quái gở, thì gọi là có cá tính.
Tạ Văn Tân vượt ranh giới pháp luật, thì lại thành “cao tay”.
Lúc này, trong phòng riêng chỉ còn lại hai mẹ con Diệp Hiểu Lam và Châu Chi Mai.
Dạo gần đây thời tiết thay đổi thất thường, Diệp Hiểu Lam cũng có dấu hiệu cảm nhẹ. Bà mặc đồ tông màu xám tro, dù vẫn giữ vẻ điềm tĩnh và sang trọng, nhưng gương mặt không trang điểm đã hiện rõ nét mệt mỏi.
“Chi Chi…” Diệp Hiểu Lam mấp máy môi, “Những năm qua, mẹ thật sự luôn cố gắng liên lạc với con, nhưng không thể nào liên lạc được. Lúc đó con gọi cho mẹ, mẹ vui mừng đến phát khóc, nhưng Tạ Văn Tân đứng ngay bên cạnh mẹ… nên mẹ đành phải cúp máy.”
Sau đó, khi bà định gọi lại, thì đầu dây bên kia không có người bắt máy. Bà đoán chắc Châu Chi Mai đã hiểu lầm, nhưng lại không biết nên giải thích thế nào. Hết lần này đến lần khác gọi lại, cuối cùng chỉ nhận được thông báo số thuê bao không tồn tại.
Nói đến đây, nước mắt Diệp Hiểu Lam đã tuôn trào: “Mẹ xin lỗi… mẹ không phải là một người mẹ tốt.”
Cùng lúc đó, Châu Chi Mai đứng dậy.
Cô từ từ bước đến bên cạnh Diệp Hiểu Lam, như thể gom hết dũng khí trên đời.
Làm sao để tha thứ?
Cô cũng không biết.
Rất nhiều cảm xúc, một lúc không thể tiêu hóa hết.
Dường như ông trời đã bày ra một trò đùa tàn nhẫn với gia đình họ.
Người Trung Quốc luôn thích cái kết đoàn viên, nhưng khi thật sự đối mặt khoảnh khắc ấy, không phải là không còn khúc mắc.
Vẫn cần rất nhiều điều, rất nhiều điều.
Liệu hai mẹ con họ có thể trở lại như xưa?
Khi Châu Sách quay trở lại, ông đứng ngoài cửa một lúc mới bước vào. Căn phòng hầu như không cách âm, ông chỉ im lặng nghe tiếng nức nở từ bên trong, khóe mắt cũng đỏ hoe từ lúc nào.
Tạo hóa trêu người, chẳng ai có thể thay đổi được kết cục này.
Châu Chi Mai mắt hoe đỏ đẩy cửa phòng riêng ra, vừa vặn chạm mặt Châu Sách.
Cô không còn chút khẩu vị nào để ăn uống, chỉ muốn một mình lặng lẽ tiêu hóa toàn bộ sự thật này.
“Bố, con muốn đi dạo một mình một lúc.”
Châu Sách không ngăn cản: “Được.”
Còn trong phòng, Diệp Hiểu Lam đôi mắt đẫm lệ nhìn theo bóng dáng Châu Chi Mai.
Những gì cần nói bà đã nói hết, bà không thể thay đổi được kết cục.
Màn đêm dần buông xuống, cái lạnh của mùa đông sắp ập đến.
Mùa đông năm nay… liệu có phải là một mùa đông ấm áp?
Không ai biết được.
Nhưng Châu Chi Mai biết, kẻ ác… ắt sẽ có kết cục xứng đáng.
Từ xa, cô nhìn thấy một bóng dáng cao lớn quen thuộc.
Thị trấn nhỏ chưa kịp lên đèn, Heveto như khoác lên mình một lớp sương đêm mờ xám, từng bước vững chãi tiến về phía cô.