Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh

Chương 3

Đêm đó, Dung Lãm không biết Ngô Tử Hiển ngủ thế nào, còn cậu gần như thức trắng. Cảm giác áp bách khi ở chung phòng với người mình thầm thương trộm nhớ còn lớn hơn cậu tưởng tượng.

 

Biết Ngô Tử Hiển dạo này ngủ không ngon, Dung Lãm nằm thẳng trên giường không dám trở mình. Cậu nằm im thin thít trong chăn, điều hòa lại bật mạnh, cả người cứ thấy bức bối khó chịu.

 

Ngô Tử Hiển ở giường bên cạnh dường như đã ngủ say. Xung quanh chìm trong bóng tối, chỉ có tiếng thở đều đều và khe khẽ của đối phương, từng nhịp từng nhịp, như đầu ngón tay khẽ gảy lên dây thần kinh nhạy cảm của Dung Lãm.

 

Dung Lãm chậm rãi nghiêng đầu, mượn vài tia sáng le lói của ánh trăng phác họa khuôn mặt Ngô Tử Hiển. Hàng mi thanh niên khẽ rung trong lúc ngủ giống như hai cánh bướm sắp bay, khiến cho trái tim Dung Lãm cũng theo đó mà xao xuyến.

 

Không biết qua bao lâu, nhịp tim Dung Lãm mới chậm lại. Cậu tự nhủ, ngủ thôi, ngày mai còn nhiều việc phải làm.

 

Ngày hôm sau, Dung Lãm dậy rất sớm.

 

Việc đầu tiên sau khi mở mắt ra là nhìn về phía Ngô Tử Hiển, nhưng chiếc giường đó đã trống không. Cậu không ngạc nhiên, chỉ bắt đầu rửa mặt theo thói quen.

 

Với quan điểm giản đơn của Tần Hữu, Dung Lãm và Ngô Tử Hiển là bạn cùng phòng, chắc hẳn rất thân thiết. Nhưng thực tế, mối quan hệ của họ còn tệ hơn cả mối quan hệ của Ngô Tử Hiển với những người đồng đội khác, năm đó cho đến tận ngày trước khi chia tay vẫn còn chiến tranh lạnh.

 

Từ rất lâu rồi họ đã không còn làm việc cùng nhau nữa, có khi cả ngày cũng không nói với nhau một câu, giống như hai đường thẳng tưởng chừng song song, nhưng thực chất lại ngày càng xa nhau.

 

Khi chuẩn bị xong, quản lý gọi điện đến nói hôm nay giáo viên dạy nhảy sẽ đến công ty, bàn bạc với họ về vũ đạo cho album comeback.

 

Dung Lãm và đồng đội đến cổng công ty thì thấy bên ngoài ồn ào náo nhiệt, có đến mấy trăm fan của Ngô Tử Hiển chặn kín lối vào. Nhân viên bảo vệ cố gắng duy trì trật tự nhưng bị dòng người xô đẩy lên xuống.

 

Ba người hít một hơi thật sâu rồi lao vào đám đông, vất vả lắm mới thoát ra được, tóc tai quần áo xộc xệch rối bời giống như vừa chạy nạn.

 

Thế nhưng Ngô Tử Hiển lại đang ngồi ngay ngắn chỉnh tề trong phòng tập chờ họ, đôi mắt đẹp như hắt ra ánh nước.

 

"Sao em vào được vậy?" Tần Hữu lúng túng hỏi, "Không gặp fan à?"

 

"Cửa nhỏ ở nhà ăn." Ngô Tử Hiển nói.

 

Ba người im lặng, chợt thấy mình như lũ ngốc.

 

Lúc luyện tập, Dung Lãm, Tần Hữu và Đường Diên Chi vô thức xích lại gần nhau hơn. Ngô Tử Hiển lẻ loi đứng một bên, trông như bị đồng đội cô lập.

 

Nhưng Ngô Tử Hiển dĩ nhiên không quan tâm, lúc Dung Lãm không nhịn được nhìn hắn, hắn đang thảo luận động tác với biên đạo nhảy.

 

"Chỗ này, biểu đạt nhịp điệu có vấn đề." Ngô Tử Hiển nói.

 

Biên đạo nhảy sững người, thử hỏi hắn: "Tử Hiển, em thấy chỗ nào có vấn đề?"

 

"Hiệu ứng âm thanh ở đây, rất giống tiếng kêu răng rắc của khớp xương."

 

"Vậy thì... sao?"

 

Ngô Tử Hiển hơi nhíu mày, lộ ra vẻ mặt hơi khó hiểu. Chắc anh ta không hiểu, mình đã nói rõ ràng như vậy rồi, tại sao đối phương vẫn không hiểu.

 

Dung Lãm nghĩ, Ngô Tử Hiển bị một số người đánh giá là "cao cao tại thượng" có lẽ là vì lý do này. Hắn quá tài năng, cuộc đời quá thuận lợi. Hắn cảm thấy rất nhiều việc vốn dĩ phải như vậy, không thể hiểu được những người bình thường như họ.

 

Giải thích không được, Ngô Tử Hiển đành phải làm mẫu cho anh ta xem một lần.

 

Ngô Tử Hiển còn chưa nhảy xong, biên đạo nhảy đã hiểu ra. Ngô Tử Hiển đã đổi động tác wave ban đầu thành một vài động tác kết hợp giữa harlem shake và isolation. Sức bùng nổ mạnh mẽ và sự chuyển hướng dữ dội của cơ thể khiến người ta như nghe thấy tiếng khớp xương kêu răng rắc, hoàn toàn phù hợp với hiệu ứng âm thanh của nhạc nền.

 

Tốt hơn ban đầu rất nhiều, cực kỳ bắt mắt, tất cả mọi người trong phòng tập đều chăm chú nhìn Ngô Tử Hiển.

 

Biên đạo nhảy không thể không thừa nhận, cái gọi là "tiếng kêu răng rắc của khớp xương" mà Ngô Tử Hiển nhảy quả thực rất hình tượng.

 

Dừng lại, Ngô Tử Hiển thản nhiên nói: "Đại khái là vậy."

 

Biên đạo nhảy phấn khích giơ điện thoại lên: "Tử Hiển, em có thể nhảy lại một lần nữa không, anh muốn quay video để nghiên cứu."

 

Ngô Tử Hiển gật đầu, nhưng cơn buồn ngủ đột nhiên ập đến. Hắn đứng vững lại rồi day day sống mũi.

 

Hành động nhỏ này bị Dung Lãm bắt gặp, lúc ăn trưa cậu hỏi hai thành viên còn lại: "Có cách nào trị mất ngủ không?"

 

"Mất ngủ? Nhóm trưởng, em á?"

 

"... Ừ."

 

"Uống sữa nóng? Ăn yến mạch? Tập thể dục trước khi ngủ?" Tần Hữu nói một hơi mấy cách.

 

"Có muốn thử túi thơm không?" Đường Diên Chi ngắt lời Tần Hữu, "Trước đây lúc anh bị mất ngủ, mẹ anh làm cho anh một cái túi thơm rất hiệu quả, phòng khám nhà anh bán rất chạy."

 

Nhà họ Đường là gia đình làm nghề y học cổ truyền, trước đây đã từng bốc cho Dung Lãm vài thang thuốc điều dưỡng, rất công hiệu.

 

"Hổ phách, chu sa, hoa hợp hoan, hoa oải hương, phật thủ, sâm Mỹ đều có tác dụng giải uất an thần, thanh tâm dễ ngủ." Đường Diên Chi hỏi, "Em có cần không? Nhà anh còn nhiều lắm, để anh cho em một cái."

 

Dung Lãm mỉm cười: "Vậy thì cảm ơn anh Diên Chi."

 

Tuổi còn nhỏ mà hành xử rất chín chắn chừng mực, thật sự khiến người ta thấy thương. Nhìn em út của nhóm bằng ánh mắt trìu mến, Đường Diên Chi không nhịn được xoa đầu cậu: "Không có gì."

 

Nhận được túi thơm, Dung Lãm vẫn chưa có cơ hội đưa cho Ngô Tử Hiển. Hắn lại đi Ma Đô chụp ảnh bìa cho tạp chí thời trang hàng đầu, đã lâu rồi không về ký túc xá.

 

Tối hôm đó, cơn nghiện thuốc của Dung Lãm lại tái phát. Cậu đã cai thuốc được hai tuần, giờ chính là lúc dễ dàng phá giới nhất. Để chuyển hướng sự chú ý, Dung Lãm lấy ra mấy chuỗi hạt yêu quý của mình, kiên nhẫn và tỉ mỉ lâu chùi cho chúng.

 

Đột nhiên, cậu nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần.

 

Không phải tiếng bước chân lảo đảo của Tần Hữu, cũng không phải tiếng bước chân nhẹ nhàng như mèo của Đường Diên Chi, từng bước từng bước đều rất chắc chắn.

 

Ngô Tử Hiển đẩy cửa phòng ngủ, mang theo cái lạnh phong trần và hơi tuyết. Hắn mặc một chiếc áo khoác trắng, làn da trắng mỏng, có thể nhìn thấy mạch máu mờ nhạt ở hàm dưới, trên mi còn vương vài hạt tuyết.

 

Dung Lãm không khỏi nhớ đến bộ phim điện ảnh đầu tay giúp Ngô Tử Hiển giành giải thưởng Diễn viên mới xuất sắc nhất của giải Bách Hoa.

 

Người nghệ sĩ đàn cầm áo trắng loạng choạng, cuối cùng ngã xuống trong tuyết, chỉ cách cửa chùa một gang tay nhưng không bao giờ có thể chạm tới. Chính khuôn mặt này đã tạo nên cảnh quay thần thánh đẹp đến nao lòng.

 

"Anh Hiển, sao anh lại đến đây?" Dung Lãm hoàn hồn, cậu đặt chuỗi hạt lên bàn rồi tiến lên đón.

 

"Ngày mai phải chọn demo cho album mới." Ngô Tử Hiển không hiểu tại sao cậu lại hỏi mình một việc hiển nhiên như vậy.

 

"À, đúng rồi..." Dung Lãm mỉm cười ngượng ngùng, chậm rãi nói, "Xin lỗi, em quên mất."

 

"Ừ."

 

Mặc dù Dung Lãm đã phủ ga giường cho Ngô Tử Hiển, nhưng hắn vẫn thay toàn bộ chăn ga gối đệm cũ bằng đồ mới. Nhân lúc hắn đang sắp xếp gối, Dung Lãm cuối cùng cũng hạ quyết tâm, lấy túi thơm từ trong ngăn kéo ra, giả vờ như vô tình nói:

 

"Anh Hiển, em thấy anh dạo này cứ uống melatonin, ngủ không ngon à? Vừa hay anh Diên Chi có cho em một cái túi thơm thảo dược, em dùng thấy cũng được, anh có muốn..."

 

"Không cần." Ngô Tử Hiển thuận miệng đáp, "Bác sĩ gia đình đã kê cho anh thuốc ngủ rồi."

 

Dung Lãm sững người, sau khi phản ứng lại cũng không quá buồn. Dường như đã quen, cậu thản nhiên nhét túi thơm trở lại túi: "Tất nhiên, vẫn nên nghe lời bác sĩ thì hơn."

 

Ngô Tử Hiển không nói gì. Hắn cúi đầu nhìn xoáy tóc nhỏ trên đỉnh đầu Dung Lãm, mặc cho sự im lặng kéo dài như một chiếc lồng giam giữ lan tỏa giữa hai người.

 

Cuối cùng, Ngô Tử Hiển hỏi: "Dung Lãm, sao em không hút thuốc nữa?"

 

"Hả?"

 

"Hình như đã lâu rồi em không hút thuốc."

 

Không ngờ Ngô Tử Hiển lại chú ý đến chuyện nhỏ nhặt này, Dung Lãm nói thẳng: "Dạo này em đang cai thuốc."

 

"Vì sao?"

 

"Chị Mã nói, anh rất khó chịu với mùi thuốc lá. Em nghĩ chúng ta ở chung phòng, nên cai thôi."

 

Ngô Tử Hiển đột nhiên hỏi: "Em cũng sẽ vì anh mà cai thuốc?"

 

Cũng?

 

Dung Lãm nhớ lại, trước đây cậu đã cai thuốc vài lần. Lý do gần giống như bây giờ, nữ diễn viên hợp tác không thích, có khách mời bị viêm phổi khi quay chương trình. Chỉ là sau đó do áp lực, cậu không nhịn được nên hút lại.

 

"Tất nhiên, bất kể là ai, chỉ cần người đó không thích, em đều sẽ cai." Dung Lãm ân cần nói, "Vì vậy anh Hiển đừng ngại, cứ nói thẳng ra là được."

 

Không ngờ Ngô Tử Hiển lại khẽ cười một tiếng.

 

Mặc dù Dung Lãm không biết tại sao Ngô Tử Hiển lại cười, nhưng cậu có thể cảm nhận được, đó không phải là cảm xúc tích cực.

 

Ngô Tử Hiển quay lưng lại: "Không còn sớm nữa, ngủ đi."

 

Mãi đến khi tắt đèn, Dung Lãm vẫn còn suy nghĩ xem mình đã nói gì không đúng khiến ngôi sao lớn khó chịu.

 

Nhưng hôm nay thuốc ngủ rất hiệu quả, chưa đầy vài phút cậu đã nghe thấy tiếng thở đều đều của Ngô Tử Hiển. Cảm nhận được Ngô Tử Hiển đã ngủ, Dung Lãm mới yên tâm, lặng lẽ nhắm mắt lại.

 

Không biết qua bao lâu, phía Ngô Tử Hiển đột nhiên phát ra tiếng sột soạt. Tiếp đó, hắn dường như chậm rãi ngồi dậy rồi xuống giường.

 

Chẳng lẽ lại tỉnh rồi? Hay là nửa đêm muốn uống nước?

 

Dung Lãm vừa định mở mắt thì nệm đột nhiên lún xuống -- Có người ngồi xuống bên cạnh cậu.

 

Căn phòng rất yên tĩnh, chưa bao giờ yên tĩnh đến thế, giống như có người đang từ từ chết đuối dưới nước.

 

Ngô Tử Hiển muốn làm gì?

 

Đầu óc Dung Lãm trống rỗng, cậu nín thở, không dám động đậy cũng không dám mở mắt.

 

Trong bóng tối lại vang lên tiếng vải vóc ma sát. Dung Lãm có thể phán đoán được quỹ đạo chuyển động của cánh tay Ngô Tử Hiển qua luồng không khí – Đối phương đã giơ tay lên. Giây tiếp theo, những ngón tay lạnh lẽo đặt lên trán Dung Lãm.

 

Điều hòa bật mạnh mà vẫn không làm ấm được tay Ngô Tử Hiển. Ngón tay hắn như con rắn phủ đầy vảy đen đang bò lên mặt Dung Lãm, lạnh đến mức cậu không khỏi rùng mình.

 

Thôi rồi. Dung Lãm chấn động trong lòng.

 

Tuy nhiên, Ngô Tử Hiển như không hề hay biết, ngón tay hắn từ trán cậu chậm rãi vuốt xuống sống mũi rồi đến nhân trung, cuối cùng dừng lại ở môi trên. Nơi nào ngón tay đi qua đều dấy lên từng đợt gợn sóng và tê dại, ngay cả nhiệt độ cơ thể của Dung Lãm cũng bị mang đi.

 

Rõ ràng chỉ là sự tiếp xúc giữa ngón tay và da mặt, nhưng chỉ cần nghĩ đến đó là tay của Ngô Tử Hiển, đôi tay đẹp đẽ dùng để cầm đũa, xoay bút, thỉnh thoảng lại đặt lên môi, Dung Lãm lại cảm thấy trào lên một sự bồn chồn xa lạ, hai chân dưới lớp chăn vô thức duỗi thẳng.

 

Cậu nghĩ, phải làm sao đây? Căn phòng yên tĩnh thế này, tiếng tim đập ồn ào như vậy, Ngô Tử Hiển chắc chắn sẽ nghe thấy.

 

Ngô Tử Hiển chậm rãi xoa môi Dung Lãm, mạnh đến mức khi ngón tay hắn rời đi, giữa hai môi phát ra một tiếng "baz" khe khẽ.

 

Sau đó hắn đứng dậy, đi về phía giường, nằm xuống.

 

Tiếng thở đều đều lại vang lên.

 

Mãi đến khi thế giới trở lại yên tĩnh như trong môi trường chân không, Dung Lãm mới mở to mắt. Lồng ngực phập phồng vì còn chút sợ hãi, đầu óc trống rỗng như bị phỏng.

 

Ngô Tử Hiển, vừa rồi anh làm gì vậy?

 

—------

Bình Luận (0)
Comment