Khi tỉnh dậy, Ngô Tử Hiển mơ hồ nghe thấy tiếng chim sẻ ríu rít.
Hắn mở mắt ra, ánh mặt trời len lỏi qua khe hở của rèm cửa. Những hạt bụi dưới hiệu ứng Tyndall bay lơ lửng như những lữ khách vũ trụ tí hon di chuyển hỗn loạn trong tia sáng.
Một lúc sau, hắn đảo mắt, cuối cùng cũng chú ý đến Dung Lãm đang ngồi ngẩn người bên cửa sổ.
"Dung Lãm." Trước khi ý thức trở lại, hai chữ này đã phát ra từ thanh quản của Ngô Tử Hiển.
Bóng lưng kia bỗng giật mình.
Rất hiếm thấy, người này tuy còn nhỏ tuổi nhưng lại rất sâu sắc, không thường bộc lộ cảm xúc thật.
"Anh Hiển." Dung Lãm quay người lại, cong khóe môi, "Tối qua anh ngủ thế nào?"
Thuốc ngủ mới ra mắt rất hiệu quả, Ngô Tử Hiển ngủ một giấc không mộng mị, sự mệt mỏi toàn thân cũng tan biến.
Vì vậy hắn thẳng thắn nói: "Ngon lắm."
Dung Lãm lo lắng đưa tay vào túi rồi lại nhanh chóng rút ra, lộ vẻ mặt hơi bồn chồn. Ngô Tử Hiển đoán, cậu định lấy thuốc lá.
"Tối qua anh có... thức dậy không?"
"Hửm?"
"À thì..." Dung Lãm ấp úng, cái lưỡi vốn dẻo quẹo như bị thắt nút.
Ngô Tử Hiển đợi một lúc cũng không đợi được câu tiếp theo. Hắn rất bận, vì không có nhiều thời gian tham gia hoạt động của nhóm nhạc nam nên phải tập luyện chăm chỉ hơn những người khác.
"Còn chuyện gì nữa không?" Hắn dần mất kiên nhẫn.
Dung Lãm sững người, chậm rãi lắc đầu.
"Vậy anh đi đây." Nói xong, Ngô Tử Hiển đứng dậy rời đi.
Cả ngày hôm đó, Dung Lãm đều bần thần. Cậu nhìn chằm chằm vào một điểm trong không gian, dùng đũa xé nát miếng cá hồi.
Tần Hữu nghĩ rằng dù sao Dung Lãm cũng không muốn ăn nên lén lút định lấy miếng cá hồi, nhưng anh lại bị Đường Diên Chi trợn mắt dùng đũa gõ mạnh vào mu bàn tay.
"Sao vậy, nhóm trưởng?" Đường Diên Chi hỏi.
Dung Lãm như vừa tỉnh mộng, cười cười xin lỗi: "Không có gì, ngẩn người một chút thôi."
Dung Lãm cắn một miếng cá hồi, cậu vẫn không hiểu tại sao tối qua Ngô Tử Hiển lại làm như vậy.
Đồng nghiệp bình thường có sờ mặt đối phương khi người ta đang ngủ không nhỉ? Ngô Tử Hiển có biết mình đang thức không ta?
Chuyện này cũng không tiện hỏi, nhỡ anh ấy tưởng mình đang ngủ thì ngại chết mất.
Ngô Tử Hiển như vậy, quả thực giống như...
Không. Dung Lãm không khỏi xấu hổ, tự nhắc nhở bản thân đừng nghĩ đến những chuyện không thể xảy ra.
Thấy Dung Lãm lúc thì ngơ ngẩn lúc thì mỉm cười. Tần Hữu và Đường Diên Chi nhìn nhau, không biết cậu bị gì, hai người chỉ biết đưa tay xoa đầu em út.
Khi Dung Lãm vẫn còn đang suy nghĩ, nhà ăn bỗng dưng ồn ào. Cậu ngẩng đầu lên dõi theo hướng mọi người đang nhìn, chợt thấy bóng dáng Ngô Tử Hiển. Cần cổ trắng trẻo vừa thon vừa dài, đỉnh đầu hơi ngẩng lên.
"Cậu ấy vậy mà lại đến nhà ăn ăn cơm?" Tần Hữu kinh ngạc.
Dung Lãm cũng rất ngạc nhiên, nhưng nhìn thực đơn thì hiểu ra: "Hôm nay có giò heo hầm, anh ấy chỉ ăn món này ở nhà ăn thôi."
Ba người nhìn Ngô Tử Hiển ăn cơm chằm chằm, giống như ba tên chó săn lén lút. Ngô Tử Hiển lấy một khoanh giò heo, cụp mắt xuống, chậm rãi nhai nuốt. Ai không biết còn tưởng hắn đang thưởng thức cao lương mỹ vị nào đó.
"Cả một dĩa, chậc, không ngán sao?" Đường Tiên Chi tặc lưỡi.
"Rau thì chẳng lấy một cọng." Tần Hữu nói.
"Ừm." Dung Lãm bất lực, "Anh ấy là người ăn thịt thuần túy."
"Thế này chẳng phải sụp đổ hình tượng sao. Đoá hoa cao ngạo của chúng ta không ăn sương thì cũng thôi đi, vậy mà lại ăn giò heo ở đây, chụp lại đăng lên bóc phốt cậu ấy đi!"
Có lẽ do Tần Hữu nói quá to, Ngô Tử Hiển nhận ra điều gì đó, đột nhiên nhìn sang. Đường Diên Chi và Tần Hữu lập tức cúi đầu xuống. Dung Lãm chậm một bước, chạm phải ánh mắt của Ngô Tử Hiển.
Cậu giống như bị phỏng, quên cả việc dời mắt.
Họ cứ thế nhìn nhau, Dung Lãm cảm thấy mình như đang đi vào một đường hầm dài tối tăm, còn Ngô Tử Hiển là ánh sáng le lói ở cuối đường hầm.
Tối qua, ánh mắt Ngô Tử Hiển nhìn mình cũng như vậy sao?
Nghĩ đến điều này, Dung Lãm chột dạ dời mắt đi. Đến khi cậu lấy lại bình tĩnh nhìn lại, mấy idol nhỏ đã xúm xít vây quanh Ngô Tử Hiển. Ngô Tử Hiển quay mặt về phía họ, chỉ để lại cho Dung Lãm một cái gáy.
Đẹp trai thật, vừa nãy nên nhìn thêm chút nữa. Dung Lãm tiếc nuối nghĩ.
Suy nghĩ lung tung cả ngày, đến tối Dung Lãm đã rất mệt, nhưng cậu lại không buồn ngủ.
Người ta nói vào ban đêm, khả năng tự chủ của con người là kém nhất, cơn nghiện thuốc của Dung Lãm cũng theo đó mà trỗi dậy. Cậu đứng một mình trên ban công ký túc xá, ngậm một cây kẹo m*t để giải khuây, lặng lẽ đấu tranh với h*m m**n.
Thèm nicotine quá...
Cậu ngậm kẹo m*t, đong đưa que kẹo lên xuống.
Sao lần cai thuốc này lại khó khăn như vậy, là do áp lực quá lớn sao?
Đang nghĩ ngợi, cửa ban công bị đẩy ra.
Dung Lãm cứ tưởng người đến là Tần Hữu hoặc Đường Diên Chi nên không để ý. Đến khi Ngô Tử Hiển dựa vào lan can ban công, cậu chợt vô thức từ từ đứng thẳng người.
Ngô Tử Hiển ngả người ra sau dựa vào lan can, hai tay đặt tùy ý lên đó. Hắn ngậm một điếu thuốc, gió đêm mạnh mẽ thổi tung mái tóc đen nhánh và làn khói lượn lờ.
"..."
Sự im lặng bao trùm giữa hai người.
Dung Lãm nhìn khuôn mặt nghiêng đẹp trai của Ngô Tử Hiển, ngửi thấy mùi thuốc lá mà cậu ngày đêm mong nhớ, yết hầu khẽ chuyển động. Cậu bỗng cảm thấy cổ họng ngứa ngáy như không uống nước ba ngày ba đêm.
"Sao còn chưa ngủ?" Ngô Tử Hiển thờ ơ hỏi.
"Hơi bồn chồn, không ngủ được." Dung Lãm cười cười, "Còn anh Hiển, sao anh cũng chưa ngủ?"
"Đợi em, anh ngủ nông, em vào phòng sẽ đánh thức anh." Ngô Tử Hiển trả lời.
Dung Lãm lúc này mới phản ứng lại, vội vàng xin lỗi, nói mình sẽ đi ngủ ngay. Cậu vừa định đứng dậy đi rửa mặt, Ngô Tử Hiển lại gọi cậu lại.
"Là vì cái này mà không ngủ được à?" Ngô Tử Hiển dùng hai ngón tay kẹp điếu thuốc trong miệng.
Dung Lãm ngơ ngác nhìn hắn.
"Muốn không?" Ngô Tử Hiển hỏi lại lần nữa, đưa điếu thuốc trong tay cho Dung Lãm, khẽ lắc lư. Ánh mắt hắn vẫn luôn lãnh đạm, nhưng lại khiến cho nội tâm Dung Lãm cuộn trào dữ dội không kém gì sóng thần.
Ý gì vậy?
Dung Lãm nhìn đôi môi hơi hé mở của Ngô Tử Hiển và đầu lọc thuốc ướt át, cảm thấy đầu óc mình đã trở thành một mớ hỗn độn.
"... Muốn." Dung Lãm không nhịn được nuốt nước bọt, "Nhưng không phải anh ghét mùi thuốc lá sao?"
"Ai nói?"
"Chị Mã."
"Thì đấy, đâu phải anh nói." Ngô Tử Hiển lấy bao thuốc từ trong túi ra, gõ ra một điếu. Tiếp đến hắn đột nhiên đưa tay ra nắm lấy cây kẹo m*t của Dung Lãm.
Dưới ánh mắt ngỡ ngàng của Dung Lãm, hắn rút cây kẹo m*t ra khỏi miệng cậu. Viên kẹo cứng cọ vào răng Dung Lãm, lướt qua môi cậu, cuối cùng rời khỏi khoang miệng ấm áp.
Nó co rúm lại trong không khí lạnh lẽo, trên đó còn dính nước bọt lóng lánh.
Sau đó, Ngô Tử Hiển nhét điếu thuốc mới vào khe miệng Dung Lãm. Chiếc bật lửa Dupont Ligne 2 lấp lánh ánh sáng. Sau khi "tách" một tiếng bật lửa lên, hắn tiến lại gần dùng thân mình chắn gió giúp Dung Lãm châm thuốc.
Dung Lãm tiếc nuối nghĩ: Hóa ra không phải muốn đưa mình điếu thuốc đang hút.
"Hút xong thì ngủ sớm đi." Ngô Tử Hiển nói xong, hơi thở và hơi ấm của hắn cũng rời đi.
Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hắn quay người lại, giơ cây kẹo m*t về phía Dung Lãm: "Cái này còn ngậm không?"
Dung Lãm cứng đờ lắc đầu.
Ngô Tử Hiển tiện tay ném cây kẹo m*t vào thùng rác trong phòng.
Mãi đến khi Ngô Tử Hiển đi khuất, Dung Lãm mới từ từ gập người xuống, dựa vào lan can, vò rối tóc mình.
Cậu vốn không bị mất ngủ.
Nhưng sau khi trải qua chuyện vừa rồi, nếu cậu không mất ngủ thì hình như có hơi bất kính với Ngô Tử Hiển.
Nằm thẳng trên giường, Dung Lãm nhìn trần nhà, tim đập nhanh hơn bình thường một chút.
Mặc dù hành động vừa rồi đối với Ngô Tử Hiển có lẽ chỉ là hành vi xã giao bình thường, nhưng Dung Lãm vẫn bị hắn làm cho xao xuyến. Dù cậu có nghiêm túc nhắc nhở mình phải bình tĩnh đến đâu thì phản ứng sinh lý cũng không thể lừa dối bản thân được.
Không biết trằn trọc bao lâu, khi Dung Lãm vất vả lắm mới trấn tĩnh lại được thì Ngô Tử Hiển đột nhiên chống người, chậm rãi ngồi dậy.
Tim Dung Lãm đập thình thịch, cậu lập tức nhắm mắt lại.
Ngô Tử Hiển đi dép lê rồi từng bước từng bước đi đến bên giường Dung Lãm, sau đó hắn quả nhiên dừng lại.
"Dung Lãm." Hai chữ được hắn thốt ra từ cổ họng nhẹ nhàng tan vào không khí. Kế đến hắn cúi người xuống, đưa tay về phía Dung Lãm.
Dung Lãm cảm thấy trái tim mình bắt đầu lệch nhịp, đập loạn xạ trong lồng ngực, gần như muốn làm cậu điếc tai. Nhưng lần này, cậu ép mình mở mắt ra, nắm lấy cổ tay Ngô Tử Hiển.
Cậu chống người dậy, giả vờ bình tĩnh hỏi: "Anh Hiển, muộn thế này rồi, có chuyện gì vậy?"
Ngô Tử Hiển không hề lúng túng khi bị bắt gặp, chỉ bình tĩnh trả lời: "Đến nhìn em."
– Nhìn em? Nhìn em làm gì?
Dưới ánh trăng sáng, Dung Lãm phát hiện ra, đôi mắt đẹp tinh xảo của Ngô Tử Hiển không có tiêu cự mà nhìn về phía khoảng không phía trước, trống rỗng vô hồn.
– Chuyện gì vậy? Có gì đó không ổn.
Suy nghĩ cuồn cuộn trong đầu Dung Lãm, sau đó cậu đột nhiên nhận ra –
Hình như Ngô Tử Hiển bị mộng du.
Ngày hôm sau, sau khi buổi luyện thanh kết thúc, Tần Hữu đẩy Dung Lãm và Đường Diên Chi đi đến nhà ăn. Anh kêu la mình đói meo đói mốc, đói đến mức cái bụng lép khô như tờ giấy.
Dung Lãm nhìn về phía giữa phòng học. Ngô Tử Hiển đang ngồi im lặng trước bàn, cầm bút bi phác hoạ trên nhạc phổ.
Hắn chưa bao giờ đi cùng ba người họ, đây là cơ hội tốt để nói chuyện với hắn.
Dung Lãm lặng lẽ gạt tay Tần Hữu ra, mỉm cười nói: "Em có chút việc muốn bàn bạc với anh Hiển, hai người đi ăn trước đi, đừng đợi em."
Đợi đến khi phòng piano chỉ còn hai người, Dung Lãm hít nhẹ một hơi rồi mới bước đến chỗ Ngô Tử Hiển.
"Anh Hiển." Dung Lãm hạ giọng gọi.
Ngô Tử Hiển dường như không ngờ Dung Lãm lại chủ động tìm mình, hắn nhìn cậu chăm chú một lúc, sau đó bình tĩnh hỏi: "Chuyện gì?"
Dung Lãm ngồi xuống bên cạnh hắn, tùy tiện kiếm cớ bắt chuyện: "Không có gì, chỉ là muốn hỏi anh bài hát chủ đề luyện đến đâu rồi? Em không nắm bắt được cảm xúc ở đoạn này."
Ngô Tử Hiển tuy tính tình lạnh nhạt nhưng thực ra không hề kiêu ngạo. Những câu hỏi mà Dung Lãm đưa ra hắn đều giải đáp.
Trong phòng bật điều hòa khá mạnh, Dung Lãm và Ngô Tử Hiển đều mặc áo ngắn tay. Vì ngồi cạnh nhau, lúc nói chuyện Dung Lãm hơi nghiêng người về phía trước, vô tình chạm vào cánh tay Ngô Tử Hiển.
Da thịt chạm vào nhau, Dung Lãm cảm thấy cánh tay Ngô Tử Hiển mịn màng và mát lạnh. Trong chớp mắt, lạnh biến thành ấm, một sự ấm áp nhẹ nhàng lan tỏa tựa như lông hồng rơi xuống.
Trước khi Dung Lãm kịp phản ứng, Ngô Tử Hiển đã lặng lẽ rút tay về. Sau đó, cậu hơi lùi lại, giữ khoảng cách xã giao thích hợp.
Nhận thấy đối phương né tránh, Dung Lãm không khỏi cứng người.
Ngô Tử Hiển lịch sự nhưng xa cách giải thích: "Anh không quen tiếp xúc cơ thể."
"Không sao, không sao." Dung Lãm vội vàng lên tiếng, "Em biết, là em quên mất, tại ngồi quá gần."
Vì vậy giải thích lùi lại, lúc này khoảng cách giữa hai người gần như có thể nhét thêm nửa người nữa.
Bên tai vang lên lời giải thích của Ngô Tử Hiển về bài hát, nhưng tâm trí Dung Lãm đã không còn đặt ở đó nữa mà nhìn chằm chằm vào cánh tay mình.
Cậu thầm nghĩ, chỉ vô tình chạm vào một chút đã khiến Ngô Tử Hiển khó chịu, vậy nếu Ngô Tử Hiển biết mỗi đêm khi mộng du mình đều sờ mặt bạn cùng phòng thì sẽ thế nào?
Chắc chắn sẽ tránh cậu, hoặc là chuyển ra ngoài. Khó khăn lắm mới được gặp lại, cậu không muốn ngay cả làm đồng nghiệp bình thường cũng không được.
Hơn nữa, việc Ngô Tử Hiển đối xử với cậu thế nào là chuyện nhỏ, ảnh hưởng đến việc sản xuất album mới là chuyện lớn.
Mất nhiều hơn được.
"Còn chuyện gì nữa không?" Sau khi giải thích xong, Ngô Tử Hiển thờ ơ hỏi.
Dung Lãm đột nhiên không nói nên lời.
Cậu nhìn khuôn mặt đẹp trai của Ngô Tử Hiển, mấp máy môi, cuối cùng mỉm cười đổi chủ đề: "Còn một chuyện nữa, tuần sau công ty sắp xếp một buổi livestream, muốn chúng ta hát chung một bài."
—-----