Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh

Chương 5

Thời gian này, công ty giải trí Thản Đồ liên tục quảng bá trên các nền tảng lớn, vì vậy việc Ngô Tử Hiển đã trở lại Forth gần như ai cũng biết.

 

Công ty cảm thấy thời cơ đã chín muồi, quyết định tổ chức một buổi livestream. Với chiêu bài giới thiệu ký túc xá và cuộc sống của các idol, hé lộ một chút về album comeback, thu hút lượng traffic khổng lồ.

 

Ngô Tử Hiển bận quay phim, không có thời gian chuẩn bị. Dung Lãm và Đường Diên Chi bình thường ít khi livestream, không có kinh nghiệm. Theo lẽ thường, công việc này nên giao cho Tần Hữu.

 

Tuy nhiên, Dung Lãm vốn không thích tranh giành lại đề nghị: "Hay là để em làm nhé?"

 

Trong cuộc họp, mọi người đều ngạc nhiên nhìn cậu.

 

"Anh Hữu, em sợ anh không có kinh nghiệm bị mắng." Dung Lãm mỉm cười, nhấp một ngụm trà, "Em thì quen rồi."

 

Cậu hiểu rõ hơn ai hết, việc Ngô Tử Hiển trở lại nhóm không chỉ mang đến cơ hội mà còn có cả rủi ro.

 

Idol kiêm diễn viên hàng đầu đang trong giai đoạn thăng tiến sự nghiệp lại trở về một nhóm nhạc kém nổi tuyến mười tám. Ngay khi tin tức vừa được tiết lộ đã vấp phải sự phản đối kịch liệt từ phía người hâm mộ. Chưa kể đến tin đồn vì chuyện này mà hắn từ chối lời mời của hai đạo diễn nổi tiếng.

 

Weibo của studio Ngô Tử Hiển bị tấn công dữ dội, bài viết mắng chửi quản lý và công ty Thản Đồ đều có hàng triệu bình luận, liên tục lên hot search suốt một tuần. Nếu không phải Ngô Tử Hiển kiên quyết phản đối, chuyện này căn bản không thể thành hiện thực.

 

Người hâm mộ tức giận đang kìm nén cơn giận, nếu buổi livestream này không xả giận thì đợi đến bao giờ?

 

Nghe xong phân tích của Dung Lãm, Tần Hữu trầm ngâm một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được mà tranh giành: "Nhóm trưởng, anh đã chuẩn bị tâm lý. Debut bao nhiêu năm rồi, ai mà chẳng có chút khả năng chịu áp lực chứ?"

 

"Nhóm trưởng, em suy nghĩ bi quan quá rồi. Fan cuồng dù sao cũng là số ít, chúng ta cũng có lượng fan cơ bản của mình. Nói cho cùng, chẳng phải còn có admin sao?" Đường Diên Chi phụ họa.

 

Bi quan là màu sắc chủ đạo trong suy nghĩ của Dung Lãm, nhưng chính vì vậy, cậu thường đúng.

 

Dung Lãm không nhượng bộ, cố gắng để hai người hiểu: "Lần này khác với mọi khi."

 

"Nhưng mà..."

 

"Tần Hữu, để Dung Lãm làm."

 

Sếp Tôn đột nhiên cắt ngang cuộc tranh luận của hai người, ông quyết đoán nói: "Cậu không chịu nổi đâu."

 

Tần Hữu đành phải rút lui, nhưng trong lòng ít nhiều có chút không phục. Anh cảm thấy nhóm trưởng quá lo lắng, ở địa bàn của mình, chẳng lẽ còn để fan only cuồng nhiệt của Ngô Tử Hiển lộng hành sao?

 

Nhưng rất nhanh, anh đã hiểu Dung Lãm và ông chủ không phải lo lắng thái quá.

 

Một đêm trước buổi livestream, số người đăng ký kênh đã vượt quá 9 triệu, đây thậm chí còn không phải là phòng livestream của Ngô Tử Hiển. Khái niệm gì đây? Lượng người xem cao nhất trong các buổi livestream của Tần Hữu bình thường chỉ đạt một triệu lượt.

 

Lượng người xem như vậy đồng nghĩa với việc nhất cử nhất động của Dung Lãm trong buổi livestream sẽ bị phóng đại vô hạn. Hàng ngàn hàng vạn đôi mắt sẽ nhìn chằm chằm, theo dõi, nuốt chửng cậu, giống như vô số người khổng lồ đang nhìn xuống. Chỉ cần cậu sơ suất một chút cũng có thể lên hot search.

 

Gần đến giờ livestream, Tần Hữu cầm điện thoại, bỗng nhiên cảm thấy hơi run. Tâm lý của anh có vấn đề, cứ căng thẳng là ngực lại khó thở, lòng bàn tay lạnh ngắt nhưng lại liên tục đổ mồ hôi.

 

Anh không khỏi nghĩ, nhóm trưởng sắp bắt đầu livestream chẳng phải sẽ căng thẳng hơn mình gấp vạn lần sao?

 

Chết tiệt, nghĩ đến thôi đã thấy khó thở rồi.

 

Đúng mười giờ, khi khuôn mặt trầm ổn tuấn tú của Dung Lãm xuất hiện đúng giờ trong phòng livestream, bình luận cũng lập tức bùng nổ. Tốc độ lướt nhanh đến mức gần như không nhìn rõ, nhưng hầu hết các bình luận đều là:

 

[Tiểu Hiển đâu?]

 

[Không có anh Hiển à?]

 

[Tôi muốn xem bảo bối Tiểu Hiển của tôi!]

 

[Mau cho tôi xem người máy Tiểu Hiển của chúng tôi.]

 

Thậm chí còn xen lẫn không ít lời công kích cá nhân:

 

[Công ty hút máu đừng có mặt dày, chúc phá sản.]

 

[Đồ hèn hạ.]

 

[Ai muốn xem cậu chứ, tại sao không quay anh Hiển?]

 

[Đồ hoàng tộc chết tiệt, thấy Tiểu Hiển bây giờ nổi tiếng hơn cậu nhiều như vậy, cảm thấy thế nào hả?]

 

Fan của Dung Lãm trở thành của hiếm, họ cố gắng duy trì trật tự trong phòng livestream, nhưng chỉ như muối bỏ bể, nhanh chóng bị nhấn chìm trong biển bình luận. Quá nhiều bình luận vi phạm, admin chặn cũng không xuể, tình hình trở nên hỗn loạn.

 

Theo kịch bản, Dung Lãm phải dẫn fan tham quan ký túc xá. Nhưng bất kể cậu nói gì, làm gì, khán giả đều không quan tâm, chỉ quan tâm đến việc khi nào mới được nhìn thấy Ngô Tử Hiển. Cuối cùng, các bình luận giống như robot đồng loạt spam "Ngô Tử Hiển! Ngô Tử Hiển! Ngô Tử Hiển!"

 

Nếu là Tần Hữu, lúc này chắc sẽ lo lắng đến mức quên cả lời thoại, không còn nhớ đến nhiệm vụ mà công ty giao phó, đầu óc chỉ nghĩ đến việc tìm Ngô Tử Hiển cứu nguy.

 

Nhưng Dung Lãm vẫn giữ vững phong độ trong suốt buổi livestream.

 

Không chỉ giọng điệu giải thích thong thả mà còn xen kẽ những câu chuyện cười và những tiết lộ thú vị, nhịp độ của cả buổi livestream rất thoải mái. Thậm chí cậu còn có thể bắt gặp bình luận lướt qua của fan couple, tương tác qua lại với họ.

 

Trong bầu không khí ngột ngạt, Dung Lãm đã trò chuyện một cách bình tĩnh và khéo léo trong ba mươi phút.

 

Cậu giới thiệu xong phòng của Tần Hữu và Đường Diên Chi, chào tạm biệt hai người, cuối cùng cũng đến phòng ngủ tìm Ngô Tử Hiển. Tần Hữu và Đường Diên Chi mỉm cười vẫy tay vào màn hình, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, giống như vừa vượt qua một cửa ải lớn.

 

Dung Lãm gõ cửa phòng ngủ.

 

"Anh Hiển, em vào được không?"

 

"Ừ."

 

Khoảnh khắc Dung Lãm đẩy cửa bước vào, bình luận và số người xem trực tuyến bắt đầu tăng vọt, hình ảnh còn bị lag nhẹ. Ngô Tử Hiển ngồi bên cửa sổ, ôm một cây đàn guitar, những ngón tay thon dài đang gảy dây đàn.

 

[Cuối cùng cũng thấy anh Hiển rồi!]

 

[Hu hu hu tôi muốn biến thành cây đàn guitar!]

 

[Khuôn mặt tuyệt vời của bảo bối aaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!]

 

[Sắp đàn guitar rồi sao! Mong chờ quá đi!]

 

[Anh Hiển, nhớ anh quá.]

 

"Đây là phòng ngủ của tôi và anh Hiển, vừa hay hôm nay anh Hiển cũng ở đây. Chúng ta hát chung một bài cho mọi người nghe nhé." Dung Lãm mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Ngô Tử Hiển.

 

"Được." Ngô Tử Hiển rũ mắt xuống, thờ ơ hỏi, "Hát bài gì?"

 

"Đêm Tuyệt Đẹp được không?"

 

Fan lâu năm trong bình luận lập tức xôn xao, Đêm Tuyệt Đẹp là bài hát mà Dung Lãm và Ngô Tử Hiển đã hát trong buổi livestream đôi đầu tiên khi còn là thực tập sinh.

 

Nói xong câu này, thực ra trong lòng Dung Lãm cũng không chắc chắn.

 

Mặc dù cậu đã báo trước cho Ngô Tử Hiển là công ty muốn hai người cùng hát bài Đêm Tuyệt Đẹp. Nhưng sau đó Ngô Tử Hiển luôn bận rộn với lịch trình ở nơi khác, hai người chưa kịp tập luyện một lần, Ngô Tử Hiển có thuộc lời không đây?

 

Tuy nhiên lúc này, Ngô Tử Hiển nhìn màn hình điện thoại của Dung Lãm, đột nhiên lạnh lùng nói: "Còn ồn ào nữa thì không hát đâu."

 

Dung Lãm đột nhiên mở to mắt.

 

Bình luận ngay lập tức im lặng hơn rất nhiều, những người mắng chửi Dung Lãm đều im bặt. Dung Lãm ngạc nhiên nghĩ, vừa rồi Ngô Tử Hiển đang nói giúp cậu sao?

 

Sau khi xác nhận có hiệu quả, Ngô Tử Hiển mới bắt đầu dạo nhạc đệm.

 

Hắn thử gảy vài dây đàn, dường như đang suy nghĩ. Tiếp theo, tiếng đàn vô cùng điêu luyện phát ra từ cây đàn sáu dây đơn giản đó, du dương, sâu lắng.

 

Khoảnh khắc đó, âm thanh này đột nhiên vượt qua năm tháng, đưa cậu trở về một buổi chiều nào đó khi hai người chưa debut.

 

Họ cùng nhau ăn một que kem hai đầu có thể bẻ đôi, ai dựa vào gối của ai, ai nghịch đàn guitar của ai. Ai là người đầu tiên ngân nga vài nốt nhạc, rồi họ bắt đầu hát bài hát do Dung Lãm sáng tác này.

 

Lúc đó, quan hệ của họ vẫn còn tốt.

 

Dung Lãm thậm chí còn quên mất mình đang livestream, cứ nhìn Ngô Tử Hiển như vậy. Dưới sự chứng kiến của mọi người, cậu chìm đắm trong hồi ức bí mật nhất, như một quả bóng bay sắp bay ra khỏi cửa sổ, là Ngô Tử Hiển đã giữ lấy sợi dây.

 

Mãi đến khi Ngô Tử Hiển nhíu mày nhìn Dung Lãm, cậu mới nhận ra mình đã chậm mất mấy nhịp, vội vàng cất giọng hát.

 

Giống như ngày xưa.

 

Giọng hát trầm ấm đặc biệt của Dung Lãm bao bọc lấy giọng hát trong trẻo trầm thấp của Ngô Tử Hiển, quấn quýt, đan xen, vờn quanh căn phòng.

 

Bình luận bắt đầu đồng loạt spam, chỉ còn lại một câu:

 

"Hay quá".

 

Sau khi buổi livestream kết thúc, tên của Ngô Tử Hiển quả nhiên chiếm lĩnh bảng hot search. Đứng đầu là #Ngô Tử Hiển đàn guitar#, tiếp theo là #Ngô Tử Hiển Dung Lãm Đêm Tuyệt Đẹp#, #Ký túc xá Forth#, #Ngô Tử Hiển livestream#, #Ngô Tử Hiển livestream nổi giận#,...

 

Dung Lãm tám trăm năm mới lên hot search một lần, lần này cơ hội hiếm có, fan ra sức quảng bá.

 

Có người qua đường hỏi: [Người bên cạnh Ngô Tử Hiển là ai vậy? Giọng hát đặc biệt quá, rất rất có cảm giác như kể chuyện. Cũng đẹp trai nữa, hơi bị đổ rồi.]

 

Lập tức có fan đến giải thích: [Tiếp theo tiến đến với bạn là, đội trưởng Forth Dung Lãm, nam thần kiểu daddy nhỏ tuổi! Chị em nếu thích, có thể nghe thử Ca Sĩ Lang Thang, Lang Tịch, Giấc Mơ Ban Ngày, đều là nhạc do anh Lãm sáng tác!]

 

[Bé Lãm 16 tuổi đã là ca sĩ nổi tiếng ở quán bar, sếp Tôn nghe xong đã đích thân mời về, hát cực kỳ hay luôn đó!]

 

[Người ngoài cuộc hơi bị đổ rồi, ánh mắt Dung Lãm nhìn anh trai có thể kéo thành sợi, rõ ràng là nhìn đến ngẩn người.]

 

[Thật đấy! Cảm giác cún con đã bị mỹ nam mê hoặc rồi, hát còn chậm mất mấy nhịp, real quá đi!]

 

[Khoan đã chị em, không được ship couple này đâu. Muốn ship cp của Tử Hiển thì ship với Tiểu Đường và Hữu Hữu cũng được, Tiên Lan đã BE tám trăm năm rồi...]

 

[Ship cái gì, đám người mờ nhạt này cũng xứng à! Y như đỉa đói vậy, chỉ biết hút máu, có hèn hạ quá không, ớn!]

 

[Đồ hoàng tộc chết tiệt lúc phòng bạo Tiểu Hiển thì nói gì mà hai ACE*, bây giờ thành trò cười rồi lại bắt đầu lôi couple lên. Hút máu kiểu phòng thủ toàn diện, vậy chúc càng hút càng mờ nhạt nhé ~]

 

*ACE hiểu đơn giản người toàn năng về mọi thứ, có thể tự tin thể hiện ở nhiều lĩnh vực (xét trong một nhóm nhạc).

 

Bài đăng quảng bá tốt đẹp đột nhiên lại trở nên ồn ào, lời lẽ cũng ngày càng khó nghe. Chủ blog sau khi ôn bài trở về thấy bài đăng bị xé nát như vậy, ngăn cản nhiều lần không được, bất đắc dĩ phải xóa bài.

 

Dung Lãm tình cờ nhìn thấy toàn bộ quá trình, cậu nằm nghiêng lướt màn hình điện thoại, không chút biểu cảm. Trong bóng tối, ánh sáng yếu ớt của điện thoại chiếu lên nửa khuôn mặt cậu, lúc sáng lúc tối.

 

Trên mạng đủ loại lời nói thật giả lẫn lộn, cuồn cuộn như sóng triều. Nhưng có một câu mà fan nói đúng -- với tư cách là bạn bè, Tiên Lan đã BE tám trăm năm rồi.

 

Đôi khi nhìn Ngô Tử Hiển, Dung Lãm lại mơ hồ cảm thấy, có lẽ họ chưa từng bắt đầu, dù sao Ngô Tử Hiển cũng chưa từng thừa nhận họ là bạn bè.

 

Nhưng dù quan hệ của họ là gì thì sau khi album phát hành, concert kết thúc cũng không còn quan trọng nữa.

 

Dung Lãm quá chìm đắm trong thế giới của riêng mình, đến khi hoàn hồn cậu mới nhận ra có người ngồi bên cạnh giường mình.

 

Lại đến nữa rồi.

 

Cậu thở dài rồi ngồi dậy, khẽ gọi: "Anh Hiển."

 

Chưa dứt lời, Ngô Tử Hiển đã ôm chầm lấy cậu.

 

Cằm Dung Lãm đặt trên vai Ngô Tử Hiển, áp vào cơ thể ấm áp rắn chắc của hắn. Cậu ngửi thấy mùi nước hoa tắm hương cam đắng, trong cơ thể như có một ngọn lửa đang bùng cháy.

 

"Anh Hiển, nếu anh cũng không thích thì đừng làm nữa, biết rồi lại thấy ghét." Dung Lãm hơi vùng vẫy, thế nhưng đối phương tuy có khuôn mặt mong manh dễ vỡ song không biết lấy đâu ra sức mạnh vô cùng lớn, siết chặt cậu như còng tay.

 

"Anh không có không thích."

 

Nghe câu trả lời này, Dung Lãm sững người.

 

Giây tiếp theo, bàn tay Ngô Tử Hiển đột nhiên áp sát vào lưng cậu từ từ vuốt lên. Vạt áo cậu nhăn nhúm thành từng lớp, lộ ra vòng eo thon gọn.

 

Lòng bàn tay mạnh mẽ áp vào da thịt qua lớp vải mỏng mang theo hơi ấm. Đầu óc Dung Lãm bỗng nhiên nổ tung, cả người run lên tê dại, thần kinh tập trung vào xương sống.

 

Cậu hoảng hốt cao giọng, vùng vẫy dữ dội hơn: "Hiển, anh Hiển, Ngô Tử Hiển."

 

Ngủ nông cái gì chứ, chắc bị đâm mấy nhát dao cũng không tỉnh! Dung Lãm nghiến răng.

 

Nhưng rất nhanh, tay Ngô Tử Hiển dừng lại. Hắn chỉ lặng lẽ ôm Dung Lãm, như một dây leo bám vào quấn quanh cơ thể cậu.

 

"Dung Lãm, ấm quá." Ngô Tử Hiển cọ cọ vào vai Dung Lãm.

 

Dung Lãm đột nhiên ngừng vùng vẫy, mặc cho Ngô Tử Hiển ôm. Trong lòng cậu vừa mâu thuẫn vừa ngọt ngào không thể kìm nén.

 

Ngô Tử Hiển cũng rất ấm áp. Cậu nghĩ.

 

Dung Lãm không khỏi tự hỏi, ngoài lúc này, cậu còn có cơ hội nào khác để chạm vào Ngô Tử Hiển nữa không?

 

Không còn nữa. Sẽ không bao giờ còn nữa.

 

Dù sao cũng là ban đêm, tại sao không thể coi đó là một giấc mơ đẹp? Cứ coi như Ngô Tử Hiển không phải đang mộng du mà chỉ xuất hiện trong giấc mơ của cậu, ích kỷ một lần không được sao?

 

Không biết qua bao lâu, như đã hạ quyết tâm điều gì đó, Dung Lãm chậm rãi giơ tay lên ôm lại lưng Ngô Tử Hiển, vùi mặt vào vai hắn.

 

—------

Bình Luận (0)
Comment