Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh

Chương 36

Editor: Gấu Gầy

 

Sau khi "Cuộc phiêu lưu trên núi sao" được phát sóng, không thể bàn cãi đã lập kỷ lục lượt xem cao nhất trong series. Lượng thảo luận trên Weibo đạt 122,3 triệu, 792 hashtag trending, 80 triệu lượt xem trên tất cả các nền tảng của Kuyun trong một tuần...

 

Gameshow đạt được thành tích này lần trước là "Suy luận không có mặt tại hiện trường", gameshow nổi tiếng của Ngô Tử Hiển ba năm trước.

 

Và chủ đề được bàn tán nhiều nhất trong "Cuộc phiêu lưu trên núi sao", không còn nghi ngờ gì nữa, chính là Dung Lãm và Ngô Tử Hiển.

 

Họ đã biến chương trình sinh tồn nơi hoang dã thành "Walden", lối sống điền viên đã khiến họ nổi bật giữa sáu nhóm khách mời.

 

Ngô Tử Hiển không chỉ một lần nữa bùng nổ, chiếm một phần tư lượng thảo luận của chương trình, mà còn giúp Dung Lãm tăng 3,18 triệu người theo dõi trên Weibo. Trực tiếp đưa cậu từ một nhóm trưởng nhóm nhạc nam hạng ba chỉ hơi nổi tiếng tạm thời trở thành tiểu sinh đang hot gần hạng A.

 

Kéo theo đó là lượng fan couple "Tiên Lan" tăng vọt, fan cũ có thể nói là hả hê đắc ý, cuối cùng cũng ngẩng cao đầu. Tuy nhiên, sự ủng hộ thường đi kèm với sự phỉ báng, trên mạng cũng xuất hiện rất nhiều lời ra tiếng vào.

 

[PR cái gì mà song cường, chẳng qua chỉ là một tên hầu cận bám víu anh Hiển để nổi tiếng thôi ~ Đợi chương trình phát sóng xong xem còn ai nhớ đến cậu Lãm không?]

 

[Fan Tiên Lan đừng quá đáng, chẳng qua chỉ là bốc thăm trùng hợp chung nhóm thôi mà?! Tự huyễn hoặc bản thân đến mức phát điên, người qua đường cũng không chịu nổi.]

 

[Người ở trên tự xưng là người qua đường, click vào trang cá nhân thì ai cũng cười. Một số fan Diên Chi đừng cứng miệng nữa, nhóm trưởng rơi xuống nước, anh Hiển không màng đến cả thứ hạng mà không thấy à? Chăm sóc nhóm trưởng suốt cả quá trình mà không thấy à? Không giống nhà mấy người, ngay cả một bức ảnh chung cũng phải photoshop.]

 

[Dung Lãm ngay cả doanh số bán tạp chí của bé người máy cũng không bằng, vậy mà còn tự hào. Tập trung vào nhà mình đi, đừng ép fan only phải san bằng quảng trường!]

 

[Fan only ghen tị rồi kìa! Hiểu mà, chỉ có "chị dâu" thực sự mới bị fan only coi là cái gai trong mắt. Nhưng cũng đừng mắng chửi quá đáng, nếu không anh Hiển nhà các người lại phải dỗ dành sau lưng đấy. ]

 

Mặc dù số lượng fan only của Ngô Tử Hiển đủ để treo fan couple lên xà nhà đánh, nhưng dù sao thì "Tiên Lan" cũng đã nổi tiếng rồi, ưu thế thuộc về bọn họ. Fan couple "Tiên Lan" có niềm tin làm chỗ dựa, cho nên đánh tay ngang với đối phương.

 

Ngay lúc các phe phái đang tranh giành lãnh thổ, một thế lực bí ẩn khác lặng lẽ trỗi dậy. Ngoài Ngô Tử Hiển và Dung Lãm, cặp đôi có độ quan tâm cao ngất là Đường Diên Chi và Hồng Thiếu Hiên.

 

Theo lời của khán giả thì:

 

Luôn cảm thấy Dung Lãm và Ngô Tử Hiển giây tiếp theo sẽ "ăn nhau", còn Đường Diên Chi và Hồng Thiếu Hiên thì muốn "phập nhau".

 

Mặc dù những cảnh không thể phát sóng đều bị cắt bỏ, nhưng chỉ cần hai người ngồi cạnh nhau cũng đã đầy mùi thuốc súng. Thời gian lên hình của họ lại ít hơn nhiều so với các nhóm khác, khoảng trống lớn, không khỏi khiến người ta liên tưởng.

 

Thậm chí có fan còn tiết lộ rằng, hai người từng là thực tập sinh cùng thời của một công ty lớn, năm đó như hình với bóng. So sánh với hiện tại càng khiến người ta cảm thấy mối quan hệ của họ không hề đơn giản.

 

Thấy những lời đồn trên mạng ngày càng quá đáng, Hồng Thiếu Hiên đã chủ động đăng một bức ảnh chụp chung của hai người trước đây. Lúc đó họ còn là thực tập sinh, khoác vai bá cổ, cười nói vui vẻ.

 

Kèm theo dòng chữ: "Cảm ơn mọi người đã quan tâm, vẫn luôn là anh em tốt, nhiều năm qua không hề thay đổi."

 

Hồng Thiếu Hiên đã lên tiếng, còn lại chỉ chờ thái độ của Đường Diên Chi. Nhưng Đường Diên Chi sống chết không chịu like bài đăng của Hồng Thiếu Hiên, ở trong ký túc xá hét lên "Súc sinh", "Ghê tởm", "Hắn bị bệnh à".

 

Tần Hữu xem náo nhiệt không chê chuyện lớn nói: "Cũng không biết là ai trước đây cứ bám dính lấy thằng nhóc kia như cao dán, suốt ngày vợ vợ vợ vợ."

 

Đường Diên Chi đang bực bội không có chỗ xả, Tần Hữu không biết điều lại chọc vào họng súng, bị y vật xuống giường đánh một trận, kêu gào như chó.

 

Tiếc là tài khoản của Forth đều nằm trong tay công ty, bộ phận quản lý không chỉ like bài đăng của Hồng Thiếu Hiên mà còn bình luận: "Đều là mối quan hệ đã gặp ba mẹ của nhau, tình cảm không cần phải nói nhiều (hì hì)."

 

Lúc này, trong giới không chỉ biết hai người là anh em tốt mà còn biết họ đã gặp ba mẹ của nhau rồi. Đường Diên Chi tức đến mức suýt nữa nôn ra máu.

 

Dung Lãm không biết gì về những tranh chấp này.

 

Sau khi trở về từ gameshow, cậu bị cảm nặng, nằm liệt giường nghỉ ngơi, ngay cả điện thoại cũng không có sức để mở.

 

Mãi đến ngày thứ ba, Dung Lãm mới lê lết ra khỏi phòng ngủ, nằm vật ra sofa ở phòng khách. Vì lau mũi quá nhiều, cả chóp mũi cậu đều đỏ ửng, trông rất đáng thương.

 

Trong cơn mơ màng, cậu mơ hồ cảm thấy có người mở khóa cửa chính, rồi đi thẳng vào phòng ngủ của mình và Ngô Tử Hiển.

 

Cậu giật mình, lập tức tỉnh táo lại.

 

Khi Dung Lãm đến phòng ngủ, cậu thấy Ngô Tử Hiển đang dọn dẹp quần áo bỏ vào vali.

 

Ngô Tử Hiển quay sang cậu, nói: "Thấy em ngủ say, nên không gọi."

 

"Không sao." Dung Lãm lắc đầu.

 

Tuy toàn thân như bị xe cán qua, nhưng cậu vẫn muốn nhìn Ngô Tử Hiển thêm vài lần. Dù sao gặp được đối phương cũng không dễ dàng, kể từ lần tham gia gameshow cùng nhau lần trước, đã mười ngày không liên lạc.

 

Ngô Tử Hiển nhìn quanh phòng ngủ, đột nhiên hỏi: "Em bị bệnh mà còn dọn dẹp à?"

 

Chỉ thấy trong phòng sạch sẽ không một hạt bụi, ngay cả rác cũng đã đổ hết. Bình hoa loa kèn trên bàn đã được thay nước, cửa sổ cũng đang mở để thông gió.

 

"Bị bệnh cũng không thể bừa bộn được." Dung Lãm cười cười.

 

Thực ra cậu sợ Ngô Tử Hiển đột nhiên quay lại, thấy phòng bừa bộn sẽ chê bai. Cho nên dù đầu óc quay cuồng, cậu vẫn cố gắng dọn dẹp mỗi ngày.

 

"Ừ." Ngô Tử Hiển không nghi ngờ gì, sau khi bỏ quần áo vào balo liền chuẩn bị rời đi.

 

Dung Lãm kìm nén sự thất vọng, không nhịn được hỏi: "Anh đi luôn à?"

 

"Ừ." Nhưng đúng lúc này, Ngô Tử Hiển đột nhiên đứng dậy đưa cho cậu một chiếc túi xách. "Nghe nói em bị cảm, cho em cái này, chắc là dùng được."

 

Dung Lãm vội vàng lắc đầu: "Không cần, không cần, lúc rơi xuống hồ bị nhiễm phong hàn, đã uống thuốc rồi."

 

"Cầm lấy đi, không phải đồ quý giá."

 

"Thực sự không cần..." Khi Dung Lãm từ chối, vô tình nhìn thấy thứ bên trong túi xách, lại là một hộp khăn giấy ướt dành cho trẻ em.

 

Dung Lãm sững người, cứ thế nhận lấy túi xách.

 

"Anh nghe nói bị cảm nặng phải thường xuyên lau mũi, mũi sẽ bị đau. Nên anh mang theo cái này, có thể em cần."

 

Quả thực rất cần, nhưng ai lại tặng khăn giấy ướt cho trẻ em chứ? Dung Lãm dở khóc dở cười, nhưng lại có một cảm giác xốn xang khó tả trong lòng.

 

"Cảm ơn anh Hiển." Cậu nắm chặt túi xách.

 

"Bạn bè với nhau không cần khách sáo."

 

"Bạn bè?" Dung Lãm ngẩn người.

 

"Sao vậy?"

 

Đây là lần đầu tiên Dung Lãm nghe thấy từ này từ miệng Ngô Tử Hiển, phải rồi, hóa ra là vậy, họ đã có thể coi như bạn bè.

 

Máu toàn thân Dung Lãm như sôi lên, cậu có thể cảm nhận rõ ràng dopamine đang tiết ra cuồng nhiệt, cơ thể cũng hơi run rẩy vì adrenaline tăng vọt. Mặc dù vậy, cậu vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: "Không có gì, được rồi, anh đi cẩn thận."

 

Dung Lãm tiễn Ngô Tử Hiển ra cửa, cậu muốn nói thêm gì đó, nhưng cánh cửa đột nhiên đóng sầm lại, ký túc xá lại trở về yên tĩnh.

 

Dung Lãm vẫn đứng yên nhìn chằm chằm vào cánh cửa như mất hồn, dường như muốn nhìn xuyên qua nó.

 

Cứ thế mà đi rồi ư? Lần sau gặp mặt là khi nào? Trước khi đi có nên cùng nhau ăn một bữa không?

 

Từng câu hỏi lởn vởn trong đầu Dung Lãm.

 

[Nói chuyện với anh không thể tự nhiên hơn sao?] Lúc này, cậu đột nhiên nhớ đến lời Ngô Tử Hiển nói khi ôm cậu bên cạnh đống lửa.

 

– Sau khi gặp lại, chúng ta có khác với trước đây không? Những ký ức khó chịu đó, có phải đã bị chúng ta cố tình quên đi không? Đã thừa nhận em là bạn, có phải em được phép tiến gần đến anh rồi không? Chỉ là một bữa cơm, nếu chỉ là một bữa cơm...

 

Dung Lãm nín thở, như thể chỉ cần cậu thở ra thì quyết tâm vừa mới gom góp được cũng sẽ tan biến.

 

Nhanh chóng mở cửa, Dung Lãm chạy ra sân, tìm kiếm bóng dáng Ngô Tử Hiển —

 

Chưa đi xa.

 

"Anh—" Dung Lãm vừa thốt ra một chữ, đã nhìn thấy Liễu Mạn Văn bị Ngô Tử Hiển che khuất.

 

Liễu Mạn Văn kéo tay Ngô Tử Hiển làm nũng, dường như đang trách móc đối phương. Hai người trai tài gái sắc, đứng cạnh nhau trông rất đẹp đôi.

 

Tiếng ù tai biến mất lại quay trở lại, trong đầu Dung Lãm như có người đang gảy một sợi dây đàn căng cứng. Cậu cảm thấy tứ chi mọc rễ, không thể cử động được. Nỗi đau bị bỏ lại phía sau, chưa kịp đuổi theo, chỉ nhẹ nhàng bao lấy cậu.

 

Khóe miệng hơi run rẩy, Dung Lãm nuốt những lời chưa nói ra vào trong cổ họng.

 

– Phải làm sao đây? Cậu lặng lẽ nhìn hai người, tự giễu.

 

Cậu đột nhiên không muốn chỉ làm bạn nữa.

 

"Không phải tôi đã bảo cô đợi trong xe sao?" Ngô Tử Hiển nói.

 

"Cậu nghĩ tôi rảnh rỗi lắm à? Không phải là máy bay sắp cất cánh rồi sao! Cậu ấm, cậu có thể nhanh lên một chút không!"

 

Bộ phim cổ trang của hai người sắp được công chiếu, lần này là đến Bắc Kinh chụp poster đếm ngược.

 

"Cậu nói quay lại lấy quần áo, kết quả nửa ngày không thấy ra, mẹ kiếp, đang ôn chuyện với bạn gái cũ à? Cậu..." Nói đến đây, Liễu Mạn Văn đột nhiên chú ý đến Dung Lãm ở phía xa.

 

Không biết tại sao, khi nhìn thấy biểu cảm của Dung Lãm, cô vô thức buông bàn tay đang nắm lấy tay áo Ngô Tử Hiển ra.

 

Ngô Tử Hiển cũng cảm nhận được điều gì đó, quay người lại.

 

Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Dung Lãm hoàn hồn, bình tĩnh cười với hắn.

 

Ngô Tử Hiển không nói gì, cứ nhìn Dung Lãm như vậy, đợi rất lâu, đối phương cũng không có ý định tiến lên. Hắn khẽ thở dài, quay đầu lại, đẩy vai Liễu Mạn Văn đi về phía xe.

 

"Đi thôi."

 

"Đi... nhưng mà..." Liễu Mạn Văn lại nhìn Dung Lãm một cái, Dung Lãm vẫn đứng yên tại chỗ, bất động như tượng thạch cao. "Người bên kia không sao chứ?"

 

"Không sao." Ngô Tử Hiển thản nhiên nói.

 

Cho đến khi họ thắt dây an toàn, xe nổ máy. Liễu Mạn Văn lại nhìn vào gương chiếu hậu, thấy Dung Lãm vẫn im lặng đứng đó.

 

Cô nhìn khuôn mặt vô cảm của Ngô Tử Hiển, rồi lại nhìn gương chiếu hậu, nghi ngờ hỏi: "Chẳng lẽ cậu..."

 

"Coi như vậy đi." Ngô Tử Hiển cũng không che giấu.

 

Liễu Mạn Văn sững người một lúc, sau đó không kìm được hô to "Đậu má", Ngô Tử Hiển cứ thế mà thừa nhận ư?

 

Chẳng phải hắn thích con gái sao? Từ bao giờ lại cong rồi? Khoan đã, hình như hắn cũng chưa từng thích con gái, vốn dĩ đã cong rồi sao?

 

Trước đây ở câu lạc bộ Trường An, Liễu Mạn Văn đã cảm thấy bầu không khí giữa hai người có gì đó không ổn, nhưng không nghĩ đến phương diện này. Từ nhỏ cô đã tò mò, rốt cuộc Ngô Tử Hiển sẽ thích kiểu người như thế nào, hóa ra là kiểu như Dung Lãm.

 

"Nếu vậy, sao vừa nãy cậu không giải thích rõ ràng với cậu ấy? Cậu ấy rõ ràng đã hiểu lầm rồi."

 

"Không phải cô nói sắp muộn rồi sao?"

 

"Đâu có quan trọng mấy phút đó."

 

Ngô Tử Hiển lại nói: "Nếu em ấy thực sự để tâm, hoàn toàn có thể đến tìm tôi hỏi cho rõ ràng, nhưng em ấy không làm vậy."

 

Liễu Mạn Văn quan sát kỹ biểu cảm của Ngô Tử Hiển, cẩn thận hỏi: "Hai người... cãi nhau à?"

 

"Không."

 

"Vậy là... anh đang đùa giỡn người ta?"

 

"Không."

 

Liễu Mạn Văn buồn bực. "Cái này cũng không, cái kia cũng không, tại sao không giải thích rõ ràng?"

 

Ngô Tử Hiển đánh lái, không nói gì. Lỗ thông hơi điều hòa liên tục phát ra tiếng ồn tần số thấp, động cơ rung lên truyền đến ghế da.

 

Cuối cùng, Ngô Tử Hiển nói: "Chắc là tôi đang giận dỗi."

 

Những từ ngữ cảm tính này phát ra từ miệng tên người máy vô cảm, cứ cảm thấy có gì đó sai sai.

 

Liễu Mạn Văn hỏi: "Giận dỗi cái gì?"

 

Giận dỗi năm đó rõ ràng là Dung Lãm phản bội hắn, nhưng cậu lại là người né tránh trước.

 

Giận dỗi vì cuộc hội ngộ này mà hắn sẵn sàng đánh cược cả tương lai, nhưng Dung Lãm lại chỉ bằng lòng đứng nhìn từ xa.

 

Giận dỗi rõ ràng Dung Lãm thích hắn, nhưng tại sao chỉ có một chút như vậy.

 

Hắn có thể bước chín mươi chín bước về phía Dung Lãm, nhưng bước quan trọng nhất, ba chữ đó, nhất định phải do Dung Lãm tự mình nói ra.

 

Vậy nên, Dung Lãm...

 

Đừng bắt anh chờ lâu.

 

—-----

Bình Luận (0)
Comment