Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh

Chương 37

Sau nhiều tháng nỗ lực, album comeback của Forth đã hoàn thành, được đặt tên là "Bye For Now", có nghĩa là tạm biệt.

 

Đây không chỉ là lời chia tay long trọng của Forth với người hâm mộ trước khi tan rã, mà còn báo hiệu bốn thành viên sắp mỗi người một ngả.

 

Dung Lãm kín đáo liếc nhìn Ngô Tử Hiển, đối phương đang đeo tai nghe nghe bản demo. Hắn ngồi cách những người khác rất xa, cần cổ thẳng tắp, như một con hạc kiêu hãnh.

 

Xác định đối phương sẽ không quay đầu lại, Dung Lãm lưu luyến nhìn thêm vài lần, rồi mới thu hồi ánh mắt.

 

Cậu biết, ngày chia tay sắp đến.

 

Sau khi quay xong tư liệu cho album, bốn người Forth cúi đầu cảm ơn sự vất vả của các nhân viên. Họ vẫy tay chào tạm biệt mọi người, lần lượt rời khỏi phim trường.

 

Tần Hữu hỏi: "Album của chúng ta định khi nào phát hành?"

 

Đường Diên Chi trả lời: "Hình như là tháng sáu, tranh thủ khối nghỉ hè."

 

Họ đang nói chuyện phiếm thì điện thoại của Dung Lãm đột nhiên đổ chuông. Thấy là em gái gọi, cậu không nghĩ nhiều, trực tiếp nhấn nút nghe.

 

"Cảnh Cảnh, có gì..."

 

"Anh! Anh... anh có thể về nhà ngay bây giờ được không?" Dung Cảnh hốt hoảng nói. "Hôm nay em đón Tiểu Thành tan học, nó khóc đến mức thở không ra hơi, nhất quyết không chịu đến trường nữa. Em hỏi nó chuyện gì xảy ra, nó cứ không chịu nói..."

 

Âm thanh ở đầu dây bên kia hỗn tạp, tiếng ồn ào giờ tan học xen lẫn tiếng khóc nức nở của trẻ con, như chiếc búa nhỏ gõ vào trái tim Dung Lãm. Cậu dịu giọng: "Đừng hoảng, anh sẽ đến ngay, em dẫn Tiểu Thành đợi ở cạnh phòng bảo vệ đi."

 

Lúc cúp máy, Đường Diên Chi đã tiến lại gần: "Có chuyện gì vậy?" Y liếc nhìn những ngón tay đang siết chặt của Dung Lãm. "Hay là kêu tài xế đưa em về trước?"

 

"Không cần..."

 

"Anh đưa em đi." Ngô Tử Hiển đột nhiên nói. "Anh phải vào thành phố."

 

Xe của Ngô Tử Hiển là một chiếc Ferrari Purosangue màu xám, nếu không có logo hình con ngựa đặc trưng, thoạt nhìn khá kín đáo.

 

Sau khi lên xe, Dung Lãm liên tục nói ba lần: "Làm phiền anh rồi, anh Hiển."

 

Ngô Tử Hiển không trả lời ngay, dùng một tay đánh lái. Chiếc đồng hồ đeo tay bằng da màu nâu sẫm tôn lên đường nét cơ bắp đẹp mắt lộ ra dưới tay áo.

 

"Anh đã nói rồi." Hắn nhìn về phía trước, không chớp mắt mở miệng, "Bảo em ở bên anh tự nhiên một chút."

 

Dung Lãm nghẹn lời, càng không dám nói gì thêm.

 

Đây là lần đầu tiên Dung Lãm ngồi trên xe riêng của Ngô Tử Hiển, trong xe rất rộng rãi, có mùi hương gỗ mun thoang thoảng. Đáng lẽ nên trân trọng khoảng thời gian riêng tư khó có được này, nhưng vì lo lắng cho em trai, Dung Lãm hoàn toàn không có tâm trí nghĩ đến chuyện khác, cậu chỉ muốn bay đến bên cạnh em trai ngay lập tức.

 

May mà hôm nay Kim Lăng không tắc đường lắm, hai mươi phút sau họ đã đến cổng trường.

 

Khóc hai mươi phút, Dung Sĩ Thành đã khóc đủ rồi. Nhưng khi nhìn thấy bóng dáng cao ráo của anh trai bước xuống xe, muôn vàn ấm ức lại trào dâng trong lòng, cậu bé nhào tới ôm Dung Lãm, vùi mặt vào bụng anh, lại không nhịn được nức nở.

 

Dung Lãm lập tức ngồi xổm xuống, vỗ vai em trai, hỏi bằng giọng trầm ổn: "Sao vậy Sĩ Thành?"

 

Dung Sĩ Thành lắc đầu nguầy nguậy, chỉ lắp bắp nói: "Anh, em không muốn đi học nữa... Hu hu hu... Em không bao giờ... muốn... Hu hu... đi học nữa."

 

Dung Lãm biết, em trai không giỏi học hành như em gái. Lúc thi cử do phát huy vượt mức bình thường nên được vào lớp chọn, nhưng luôn đứng cuối lớp.

 

Tuy mỗi lần họp phụ huynh Dung Lãm đều bị giáo viên gọi riêng ra nói chuyện, nhưng cậu chưa bao giờ nghi ngờ, đứa nhỏ này học hành rất chăm chỉ, không thể vì lười biếng mà không muốn đi học.

 

"Hít thở sâu, bình tĩnh lại rồi nói." Dung Lãm xoa lưng Dung Sĩ Thành, không nhanh không chậm nói, "Nào, uống chút trà sữa."

 

Nói xong, cậu đưa ly trà sữa Heytea đã mua sẵn cho em trai.

 

Dung Sĩ Thành uống đồ ngọt, vì dopamine được tiết ra, tâm trạng bình tĩnh hơn một chút, nhưng vẫn không chịu nói lý do tại sao không muốn đi học.

 

"Trước đây lúc chúng ta chơi trò trốn tìm, chẳng phải cuối cùng em cũng không tìm thấy iPad sao? Nếu em nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra, anh sẽ nói cho em biết anh giấu iPad ở đâu." Dung Lãm lại dụ dỗ nó.

 

Em trai nhìn Dung Lãm, nước mắt lưng tròng. Nó do dự một lúc, cuối cùng cũng bị thuyết phục, lặng lẽ ghé vào tai Dung Lãm, thút thít nói: "Thầy, thầy giáo ngày nào cũng nói em đầu óc không bình thường, nói em là đồ ngu, bài này cũng không biết làm, bảo em cút về An Huy cày ruộng. Bây giờ, các bạn, đều, đều mắng em ngu, không chơi với em..."

 

Tuy những lời này được nói bên tai Dung Lãm, nhưng vì đứa nhỏ quá kích động, không kìm được giọng, nên ngay cả Ngô Tử Hiển đứng bên cạnh cũng nghe rõ mồn một.

 

Sắc mặt Dung Lãm lập tức sa sầm.

 

Trẻ con ở độ tuổi này chưa có khái niệm đúng sai, lời nói của giáo viên không khác gì thánh chỉ. Ông ta hay chê bai Dung Sĩ Thành, khó trách các học sinh khác bắt chước.

 

"Anh..." Em trai cẩn thận hỏi. "Đầu óc em thực sự không bình thường sao?"

 

"Lúc em chơi game phá đảo, em có thấy đầu óc mình không bình thường không?"

 

Em trai lắc đầu.

 

"Tết Nguyên Tiêu chơi trò đoán câu đố, em còn đoán nhanh hơn cả anh, em có thấy đầu óc mình không bình thường không?"

 

Em trai lắc đầu.

 

"Cuốn sách trước đây mua, em đọc một lần là có thể kể lại câu chuyện, em có thấy đầu óc mình không bình thường không?"

 

Em trai lại lắc đầu.

 

"Anh biết điểm số rất quan trọng, nên em nhất định phải cố gắng hết sức. Nhưng dù học không giỏi, cũng chỉ có thể nói là năng khiếu của Sĩ Thành không nằm ở việc học, không liên quan gì đến việc đầu óc không bình thường, chúng ta có thể làm những công việc khác mà." Dung Lãm nhìn thẳng vào mắt em trai, chân thành nói. "Lời nói của giáo viên nhất định đúng sao?"

 

Em trai hít hít mũi, rồi lắc đầu, nghiêm túc nói: "Anh giỏi hơn, em nghe lời anh."

 

Người nó ngưỡng mộ nhất chính là anh trai, anh trai nói nó không có vấn đề, vậy thì nhất định không có vấn đề.

 

"Không ai nhất định đúng cả, em phải nghe theo chính mình." Thấy em trai không hiểu lời này, Dung Lãm không nói gì thêm, chỉ xoa đầu nó, "Sĩ Thành của anh không nói dối, thường xuyên giúp anh làm việc nhà, làm bài tập chưa bao giờ qua loa, không phải vấn đề em có bình thường hay không, em rất giỏi!"

 

Cậu bé nín khóc mỉm cười, thậm chí còn thổi ra một cái bong bóng mũi, vội vàng dùng hai tay che lại vì xấu hổ.

 

"Được rồi, chàng trai nhỏ." Dung Lãm vỗ mạnh vào mông em trai một cái. "Đàn ông con trai khóc không được quá nửa tiếng."

 

"Dạ!"

 

Dung Lãm đứng dậy, nhìn em gái Dung Cảnh: "Không sao rồi, về nhà thôi, anh còn phải đi tìm giáo viên của nó nói chuyện."

 

"Anh có cần em đi cùng không?"

 

"Để anh lo là được." Dung Lãm chỉ nói năm chữ này.

 

Từ khi nhìn thấy Dung Lãm, Dung Cảnh đã yên tâm, giống như có một cây gậy chống đỡ cô. Rõ ràng anh trai cô cũng không phải kiểu người cao to lực lưỡng, nhưng lại khiến người ta cảm thấy anh ấy rất có năng lực, không gì có thể đánh gục anh ấy.

 

Từ nhỏ đến lớn, vẫn luôn như vậy.

 

Đợi em trai em gái đi khuất, Dung Lãm nhìn Ngô Tử Hiển, xoa xoa gáy nói: "Xin lỗi, để anh Hiển chê cười rồi."

 

Ngô Tử Hiển lắc đầu.

 

"Chẳng phải anh còn có việc sao? Anh cứ đi làm việc của anh đi, em tự bắt xe về."

 

Ngô Tử Hiển lại kiên trì nói: "Không mất nhiều thời gian đâu, anh đi cùng em xem sao."

 

Thấy không lay chuyển được hắn, Dung Lãm đành phải dẫn hắn đến cửa văn phòng của giáo viên chủ nhiệm lớp Dung Sĩ Thành. Cậu bảo Ngô Tử Hiển đợi ở ngoài, còn mình vào trong nói chuyện với giáo viên.

 

Hai người quen nhau đã lâu, Dung Lãm luôn nổi tiếng là trầm ổn, Ngô Tử Hiển chưa bao giờ thấy cậu tức giận như vậy. Âm thanh hai người tranh chấp liên tục truyền ra qua lớp tường mỏng.

 

"Anh trai Dung Sĩ Thành, tôi đang định tìm cậu, cậu coi đi... coi điểm bài kiểm tra nhỏ này, còn có thể ở lại lớp chọn không?" Giọng nói ngạo mạn của người đàn ông trung niên bốn mươi tuổi truyền ra.

 

"Thầy Giang, tôi biết điểm của em trai tôi ảnh hưởng đến đánh giá thành tích của thầy, thầy luôn muốn nó rời đi."

 

"Tôi không có nói vậy!" Giáo viên vội vàng phủ nhận. "Là tự cậu nói."

 

"Nhưng dù trong lòng nghĩ thế nào, thầy cũng không nên nói trước mặt một đứa trẻ là đầu óc nó không bình thường, ngu ngốc, thậm chí còn dùng những từ ngữ nặng nề th* t*c. Bây giờ, các học sinh khác đều bắt chước cười nhạo nó, đây là phẩm chất mà một giáo viên nên có sao?!"

 

"Anh trai Dung Sĩ Thành, hoàn cảnh gia đình nhà cậu, tôi biết. Trong mắt tôi, cậu cũng chỉ là một đứa trẻ, tôi không cãi nhau với cậu. Nhưng nếu ai cũng bênh vực con em như cậu thì tôi còn dạy dỗ thế nào được?"

 

"Đây không phải là bênh vực, mà là em trai tôi bị bắt nạt! Thầy Giang, thầy có thể cho em trai tôi chuyển lớp, nhưng tôi hy vọng thầy xin lỗi nó trước mặt cả lớp, thừa nhận phương pháp dạy học của mình không phù hợp."

 

Giáo viên đột nhiên nổi giận, lớn tiếng quát: "Cái thằng nhóc này! Tôi giảng bài ba lần, Dung Sĩ Thành vẫn không hiểu, không phải đầu óc không bình thường thì là gì?! Tôi ở trường này hơn hai mươi năm, thời gian đi làm còn lâu hơn cả tuổi của cậu, chưa từng thấy..."

 

"Vậy thì hết cách rồi." Giọng điệu Dung Lãm đột nhiên lạnh lùng. "Tôi chỉ có thể gửi đoạn ghi âm vừa rồi cho ban lãnh đạo nhà trường và sở giáo dục nghe thử, xem lớp chọn có chấp nhận được giáo viên chủ nhiệm nói học trò của mình đầu óc không bình thường hay không. Thầy Giang, thầy dạy học hơn hai mươi năm, không biết làm thầy, ngay cả làm người cũng không biết sao?"

 

Người đàn ông rõ ràng bị doạ: "Cậu dám?! Đây là xâm phạm quyền riêng tư!"

 

...

 

Sau khi Dung Lãm ra khỏi văn phòng, Ngô Tử Hiển không hỏi thêm gì. Hai người sóng vai, im lặng trở về xe.

 

Không biết từ lúc nào, trên trời bắt đầu rơi những hạt mưa tí tách, Ngô Tử Hiển bật cần gạt nước.

 

Tuy trong cuộc tranh cãi vừa rồi, thầy Giang đã nhượng bộ, Dung Lãm giành chiến thắng, nhưng cậu không hề vui vẻ, chỉ im lặng nhìn con đường phía trước, như thể đã kiệt sức. Không biết qua bao lâu, cậu thở dài một tiếng, vùi mặt vào lòng bàn tay, xoa mạnh.

 

"Có phải em đã xử lý không tốt không?" Rất lâu sau, Dung Lãm mới lên tiếng hỏi.

 

"Sao em lại nói vậy?"

 

"Không biết, em rất sợ mình xử lý không tốt." Dung Lãm nhìn chằm chằm vào cần gạt nước đang chuyển động không ngừng. "Nó không có ba mẹ, em chính là người giám hộ của nó. Nhưng em không thể hoàn toàn thay thế ba mẹ, những thứ có thể cho nó rất hạn chế. Vừa rồi em đã nghĩ, nếu ba mẹ còn sống, sẽ đối mặt với chuyện này như thế nào."

 

Mưa càng lúc càng lớn, tiếng cần gạt nước bằng cao su ma sát hòa lẫn với tiếng mưa rơi lộp độp trên nóc xe, tựa như có ai đó đang đổ đá xuống. Nước mưa chảy trên kính chắn gió tụ lại thành những dòng suối nhỏ, bị cần gạt nước cắt đứt, bắn tung tóe những tia nước li ti.

 

Ngô Tử Hiển đột nhiên bình tĩnh nói: "Hồi nhỏ anh cũng từng bị giáo viên nói là đầu óc không bình thường."

 

Dung Lãm kinh ngạc hỏi lại: "Anh?"

 

"Khép kín, ít nói, thiếu sự đồng cảm, nhiều lần làm các bạn trong nhóm học tập khóc. Cô ấy bảo ba mẹ đưa anh đi khám, xem có bị hội chứng Asperger không."

 

"Hai bác thực sự đưa anh đi sao?"

 

"Ừ, bác sĩ nói anh không bị bệnh, có thể là vấn đề về thế giới quan. Nhưng ba anh không tin, bắt anh uống thuốc cả năm trời, mời rất nhiều bác sĩ tâm lý, làm vô số lần kiểm tra."

 

"Tại sao?"

 

"Ông ấy rất cứng đầu, ông ấy dựa vào các mối quan hệ để có được ngày hôm nay, nên không hiểu tại sao lại có người chỉ muốn sống một mình."

 

Đây là lần đầu tiên Dung Lãm nghe về quá khứ của Ngô Tử Hiển, không biết nên nói gì.

 

"Cho nên, dù có ba mẹ, con người vẫn sẽ gặp phải đủ loại vấn đề." Ngô Tử Hiển thản nhiên nói. "Thấu hiểu, tôn trọng và yêu thương, em đã làm tốt hơn rất nhiều bậc cha mẹ rồi. Anh có thể cảm nhận được, nó rất ngưỡng mộ em."

 

Nói xong, hắn liếc nhìn Dung Lãm.

 

Vì trời mưa, ánh sáng trong xe mờ ảo, ngay cả khuôn mặt nghiêng của Ngô Tử Hiển cũng không rõ ràng, chỉ có thể dựa vào trí tưởng tượng để bổ sung.

 

Vì vậy, càng thêm hoàn hảo không tỳ vết.

 

Dung Lãm cảm thấy mình như một viên kẹo bạc hà rơi vào trong đồ uống có ga, những bong bóng nhỏ li ti nổ tung, mang theo vị ngọt nhẹ k*ch th*ch xông thẳng l*n đ*nh đầu - ngắn ngủi, choáng váng.

 

Cậu quay mặt đi, nửa đùa nửa thật nói: "Không ngờ anh Hiển lại giỏi an ủi người ta như vậy."

 

"Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy lời nhận xét này."

 

"Ha ha, thật hay giả vậy?"

 

Dung Lãm nuốt nước bọt, đột nhiên cậu cảm thấy khát nước nên quay người ra sau lấy balo. Tuy nhiên, có lẽ vì balo để hơi xa, cậu với mãi không tới dây đeo.

 

Đúng lúc này, phía trước tắc đường, xe dừng lại, Ngô Tử Hiển liền quay sang giúp cậu lấy balo. Khoảng cách giữa hai người lập tức rút ngắn, chỉ cách nhau nửa bảng điều khiển trung tâm, không thể tránh né trong không gian chật hẹp.

 

Dung Lãm sững người, ngẩng đầu nhìn Ngô Tử Hiển, thấy đối phương cũng đang nhìn mình.

 

"Ừ." Ngô Tử Hiển cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng dưới ánh đèn trần tựa như kem tan chảy, gần như sắp chảy xuống cánh tay Dung Lãm. "Bởi vì ngoài em, anh chưa bao giờ an ủi ai cả."

 

—----

Bình Luận (0)
Comment