Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh

Chương 38

Không kìm nén được.

 

Âm thanh của nhịp tim hoàn toàn không kìm nén được.

 

Có lẽ vì sự thân mật khi mộng du, Dung Lãm bây giờ càng ngày càng khó giữ bình tĩnh trước mặt Ngô Tử Hiển.

 

Cho đến khi Ngô Tử Hiển đưa chai nước khoáng vào tay Dung Lãm, cậu vẫn còn ngơ ngác. Đợi đến khi hoàn hồn, nhìn vào mắt Ngô Tử Hiển, hơi thở trong lành đặc trưng của đối phương đã rời đi.

 

Ngô Tử Hiển khởi động xe lại, nhìn thẳng về phía trước, cảnh hoàng hôn lướt qua khung cửa sổ vuông vức làm hắn lúc sáng lúc tối.

 

Cái gì mà ngoài cậu, chưa bao giờ an ủi ai cả?

 

Như thể cậu rất đặc biệt vậy.

 

Rõ ràng chỉ là bạn bè.

 

Làm ơn, đừng để cậu tự mình đa tình nữa.

 

"Vậy sao." Trong lòng Dung Lãm vừa ngọt ngào vừa chua xót, may mà ánh sáng mờ ảo khiến khuôn mặt đỏ ửng của cậu không quá rõ ràng. Cậu mở nắp chai nước khoáng, uống ừng ực vài ngụm.

 

Hai ngày sau, em gái gọi điện cho Dung Lãm, tràn đầy vui mừng nói: "Anh, lớp của Sĩ Thành đã đổi giáo viên chủ nhiệm rồi, là một giáo viên mới, rất tốt với học sinh. Cô ấy nó còn tổ chức họp lớp, nói với học sinh rằng điểm số không phải là tiêu chuẩn duy nhất để đánh giá con người."

 

"Cô giáo mới tốt lắm!" Em trai ở bên cạnh tranh điện thoại nói. "Cô ấy nói em nhất định có thể học giỏi toán!"

 

Dung Lãm cười động viên: "Cố lên, anh chờ tin tốt của em."

 

Dung Lãm vốn định mấy ngày nữa sẽ xin chuyển em trai xuống lớp thường, không ngờ nhà trường lại trực tiếp đổi giáo viên chủ nhiệm. Nhưng cậu còn chưa kịp đi tìm hiệu trưởng, chẳng lẽ thầy Giang không muốn dạy nữa?

 

Đột nhiên nhận ra điều gì đó, Dung Lãm lập tức đứng dậy đi vào phòng ngủ tìm Ngô Tử Hiển.

 

"Anh Hiển, lớp của em trai em đã đổi giáo viên chủ nhiệm rồi." Cậu thăm dò hỏi. "Là anh đã giúp sao?"

 

Ngô Tử Hiển đặt sách xuống, nói: "Nhờ người nói chuyện với hiệu trưởng một chút, chỉ là việc nhỏ thôi."

 

Thấy Dung Lãm đang suy nghĩ gì đó, hắn hơi nghiêng đầu, nhìn đối phương. "Không vui à?"

 

"Sao lại không vui được, thực sự cảm ơn anh Hiển." Dung Lãm lập tức phản bác, rồi ngại ngùng xoa xoa gáy. "Chỉ là không ngờ, trước đó em còn dạy dỗ em trai mình một cách hùng hồn như vậy, kết quả cuối cùng vẫn là nhờ vả quan hệ để giải quyết."

 

"Bảo vệ sự ngây thơ của trẻ con quả thực rất quan trọng." Ngô Tử Hiển đặt sách sang một bên, thản nhiên nói. "Nhưng chúng ta là người lớn, người lớn có cách làm của người lớn."

 

Nếu không phải Dung Lãm tự mình đoán ra, Ngô Tử Hiển thậm chí còn không định nói. Trong mắt hắn, Dung Lãm cũng thuộc nhóm trẻ con cần được bảo vệ.

 

"Ừ." Dung Lãm cười rạng rỡ, ánh mắt long lanh phản chiếu hình bóng của đối phương, "Nhờ có anh Hiển, em phải cảm ơn anh thế nào đây?"

 

Ngô Tử Hiển nhìn cậu chằm chằm một lúc, đột nhiên nói một câu chẳng đầu chẳng đuôi: "Vậy thì cho anh tài khoản WeChat cá nhân của em đi?"

 

Dung Lãm quen biết quá nhiều người, đủ loại thành phần, nên cậu đã tách tài khoản WeChat công việc và tài khoản cá nhân. Trước đó mất liên lạc với Ngô Tử Hiển hơn bốn năm, nên cậu không cho hắn biết tài khoản mới.

 

"Đương nhiên là được." Dung Lãm không chút do dự nói, nhưng rất nhanh lại nhớ ra điều gì đó, cẩn thận nhắc nhở Ngô Tử Hiển. "Nhưng mà tài khoản cá nhân của em cũng không có gì thú vị đâu."

 

"Không sao."

 

Từ khi kết bạn với Ngô Tử Hiển trên tài khoản cá nhân, Dung Lãm thỉnh thoảng lại xem tin nhắn mới. Nhưng mỗi lần khung chat đều trống trơn, cũng không có thông báo like bài đăng trên Moments.

 

Cậu không nhịn được xem lại Moments của mình từ đầu đến cuối. Cậu không thích chụp ảnh, ngoài những bức ảnh chụp chung trong các buổi tụ tập, chỉ có ảnh chú chó Golden Retriever tên Da Đông Lạnh của cậu.

 

– Khoan đã, chân mình trong bức ảnh này trông hơi ngắn, có nên kéo dài ra một chút không?

 

"..."

 

– Mình bị điên à?

 

Dung Lãm hoàn hồn, không nhịn được tự giễu. Cậu ném điện thoại lên giường, rồi xoa xoa mi tâm.

 

Cậu biết, với tính cách của Ngô Tử Hiển, căn bản sẽ không xem Moments của người khác. Việc kết bạn chắc chỉ là nhất thời hứng thú, mình đừng có hèn mọn như vậy.

 

Vì vậy, Dung Lãm quyết tâm không ôm điện thoại cả ngày nữa, đúng lúc cậu sắp quên chuyện này thì khung chat của Ngô Tử Hiển lại xuất hiện một chấm đỏ nhỏ.

 

Ngô Tử Hiển: "Có đó không?"

 

Lúc đó Dung Lãm đang ăn tối, cậu lập tức đặt đũa xuống, trong đầu nghĩ ngay đến mười mấy cách trả lời. Cuối cùng sau nhiều lần diễn tập, lại chọn cách an toàn nhất: "Có."

 

Ngô Tử Hiển: "Chuyện em và anh đến 'Tiếng tăm lừng lẫy' làm khách mời, công ty đã nói với em chưa?"

 

Dung Lãm: "Em biết rồi."

 

Ngô Tử Hiển: "Chương trình này không có kịch bản, cần phải bàn bạc về lời mở đầu."

 

Dung Lãm: "Anh Hiển cứ nói đi, em nghe đây."

 

Dung Lãm không ngờ, Ngô Tử Hiển lại đặc biệt tìm mình trên tài khoản cá nhân, chỉ để nói chuyện công việc.

 

Nhưng cậu không hề tỏ ra bất thường mà bình tĩnh thảo luận với Ngô Tử Hiển về các vấn đề của chương trình, mỗi câu nói đều đáp lại một cách lịch sự và đúng mực.

 

Ngay khi cuộc trò chuyện sắp kết thúc, Dung Lãm thăm dò hỏi Ngô Tử Hiển: "Anh Hiển định đến Thượng Hải bằng cách nào, đi cùng nhau không?"

 

Ngô Tử Hiển: "Bây giờ anh không ở Nam Kinh."

 

Bao nhiêu năm qua, Dung Lãm đã quen với cảm giác thất vọng nhỏ nhặt này. Biết rõ Ngô Tử Hiển không nhìn thấy, cậu vẫn theo bản năng mỉm cười: "Vậy thì thôi, em còn nghĩ lâu lắm rồi mới được đi máy bay cùng anh Hiển."

 

Ngô Tử Hiển: "Ừ."

 

Dung Lãm lại nói thêm vài câu, nhưng Ngô Tử Hiển dường như đột nhiên bận việc khác, không trả lời nữa, nên cuộc trò chuyện dừng lại ở đó.

 

Ngày khởi hành, Dung Lãm đứng ở cửa ký túc xá đợi xe của công ty, nhưng lại thấy một chiếc Lexus LM.

 

Cửa sổ xe phía sau từ từ hạ xuống, đầu tiên lộ ra đôi mắt im lặng, sau đó là cả khuôn mặt lạnh lùng tuyệt đẹp. Ngô Tử Hiển nửa ẩn nửa hiện trong bóng tối, trông có vẻ nghiêm nghị.

 

"Anh Hiển? Sao anh lại ở đây?" Dung Lãm kinh ngạc hỏi.

 

"Chẳng phải đã hứa sẽ đi máy bay cùng nhau sao."

 

"Khi nào..."

 

"Trên WeChat."

 

Dung Lãm đột nhiên nhận ra, chữ "Ừ" mà Ngô Tử Hiển nhắn lúc đó, vậy mà lại trả lời cho câu "lâu lắm rồi mới được đi máy bay cùng anh Hiển" của cậu.

 

Cậu dở khóc dở cười, thầm nghĩ đây là mạch não của người bình thường sao?

 

Nhưng ngay sau đó Dung Lãm lại nhận ra điều gì đó, không thể tin được hỏi: "Vậy nên anh đã đặc biệt quay lại từ nơi khác?"

 

"Đúng vậy, lên xe đi." Ngô Tử Hiển quay đầu về phía trước, nói bằng giọng bình thản, "Còn định đứng phạt bao lâu nữa?"

 

Không gian trong xe rất rộng, rộng đến mức hai người ngồi trên hai ghế da riêng biệt, ngay cả khuỷu tay cũng không chạm vào nhau được.

 

Dung Lãm không biết nên nói gì, cũng như cậu không hiểu tại sao Ngô Tử Hiển lại đặc biệt đến Nam Kinh một chuyến, chỉ để đi máy bay cùng cậu.

 

Thấy bầu không khí lạnh xuống, Dung Lãm ngừng suy nghĩ miên man, cố gắng tìm chủ đề để nói: "Quả nhiên là xe sang, nội thất thoải mái thật đấy, lần đầu tiên nhìn thấy em đã muốn ngồi thử rồi."

 

"Lần đầu tiên?"

 

"Ừ, ngày thành lập studio riêng, chẳng phải anh lái chiếc xe này đến sao? Em nhớ rất rõ."

 

"Sao em không nói?"

 

"Hả?"

 

Ngô Tử Hiển đặt một tay lên cạnh chân Dung Lãm, Dung Lãm có thể cảm nhận rõ ràng ghế sofa lõm xuống một chút. Tiếp theo, Ngô Tử Hiển tiến lại gần Dung Lãm hơn một chút.

 

Hắn nhìn cậu, ánh mắt không còn lạnh nhạt như mọi khi mà mang theo sự nghiêm túc và dẫn dắt khó cưỡng.

 

"Đã muốn ngồi, sao lúc đó không nói với anh?"

 

Trong xe quá yên tĩnh, âm thanh vừa phát ra đã bị bóng tối nuốt chửng.

 

Đúng vậy, tại sao?

 

Dung Lãm vẫn còn nhớ ngày hôm đó, cậu bước ra khỏi phòng tập nhảy, ngạc nhiên phát hiện hành lang ngày cuối tuần lại đông nghịt người.

 

Từ những lời bàn tán xôn xao của đồng nghiệp, cậu nhận ra Ngô Tử Hiển đã trở lại, mang theo vinh quang và kỳ tích đến đàm phán với công ty, tìm kiếm sự phát triển tự do hơn.

 

Đương nhiên, nói là đàm phán, không khác gì thông báo.

 

Rất nhanh, cửa văn phòng của sếp được mở ra, giám đốc Tôn làm động tác mời, tiễn Ngô Tử Hiển xuống lầu. Đám đông tự động tách ra hai bên, Dung Lãm cũng bị chen vào góc, bị che khuất hoàn toàn.

 

Đợi đến khi bóng lưng hai người biến mất trong thang máy, đám đông lại nhanh chóng tụ lại như dòng nước được gỡ bỏ ván chắn, ào ào chạy đến bên cửa sổ.

 

"Trời má, mặt mộc mà cũng đẹp như vậy, quá đẹp trai, không giống người thật luôn á."

 

"Em cảm thấy nếu em là con trai chắc cũng cỡ đó."

 

"Cỡ đó cái gì? Em nằm mơ à, uống thuốc đi."

 

"Hèn gì hôm nay tất cả nhà vệ sinh đều có giấy vệ sinh mới, hóa ra là Ngô Tử Hiển đến."

 

"Mẹ nó, tôi không ghen tị ngoại hình, tôi chỉ ghen tị với việc anh ta có Lexus LM."

 

Dung Lãm vừa nãy cứ nhìn chằm chằm vào mặt Ngô Tử Hiển, lúc này mới chú ý đến chiếc xe, quả thực rất sang. Cậu không mua nổi xe, cũng không phân biệt được các nhãn hiệu. Cậu chỉ nghĩ, đắt như vậy, chắc là ngồi rất thoải mái?

 

Chưa kịp nghĩ xong, chiếc xe đã phóng đi mất.

 

Trở lại hiện tại, Dung Lãm giả vờ thoải mái nói với Ngô Tử Hiển: "Vì lúc đó anh đã đi xa rồi, em đâu thể gọi anh quay lại."

 

Anh đã đi quá xa rồi, anh Hiển.

 

Dung Lãm bất lực nghĩ:

 

Em không theo kịp.

 

Đi cùng Ngô Tử Hiển, Dung Lãm được ngồi khoang hạng nhất, đi lối VIP. Cậu không quá quan tâm đến việc hưởng thụ vật chất, cảm nhận duy nhất chỉ là đồ ăn trên máy bay khá ngon.

 

Đến Ma đô, đạo diễn trực tiếp đến đón hai người. Vì thời gian gấp rút, nhiệm vụ nặng nề, sau khi chào hỏi nhau trên xe, đến trường quay, họ liền bắt đầu trang điểm.

 

Chuyên gia trang điểm của Dung Lãm là một người đàn ông tóc bob khá cá tính, mặc quần áo màu sắc sặc sỡ, ăn mặc rất nữ tính. Mở miệng ra là "người ta", "ghét quá đi".

 

Dung Lãm chỉ nói chuyện với anh ta vài câu đã khiến anh ta mê mẩn, lúc trang điểm còn đem hết tài nghệ ra.

 

"Em trai ơi, ngũ quan của em quá chuẩn rồi, chỉ cần đánh khối một chút là được, có nền tảng tốt thật là đỡ lo!"

 

"Cục cưng à, em chăm sóc da thế nào vậy, trang điểm ăn phấn quá trời."

 

"Xương mặt của em sinh ra đã hợp với ống kính, hốc mắt sâu, sống mũi cao, đường viền hàm dưới rõ ràng, đẹp trai đến muốn xỉu!"

 

Anh ta đột nhiên hạ giọng, nói nhỏ bên tai Dung Lãm: "Đợi chị thiết kế tạo hình cho em xong, lát nữa lên sân khấu còn đẹp trai hơn cả Ngô Tử Hiển."

 

Dung Lãm không chút do dự nói: "Không cần đẹp trai hơn anh Hiển."

 

Chuyên gia trang điểm trợn tròn mắt: "Tại sao?"

 

Tỉnh táo lại, Dung Lãm cảm thấy chuyên gia trang điểm chỉ đang nói đùa, làm sao cậu có thể đẹp trai hơn Ngô Tử Hiển được. Bởi vì Ngô Tử Hiển chính là người đẹp trai nhất trong lòng cậu, đẹp trai nhất trên thế giới này."

 

"Thực sự không cần, cảm ơn chị." Dung Lãm cười nói.

 

"Nhưng mà..." Chuyên gia trang điểm chống cằm, vẻ mặt khó xử. "Dù hai người là đồng đội, nhưng trong chương trình lại thuộc hai phe khác nhau, phải so tài trước mặt khán giả. Chẳng lẽ em không muốn nổi bật như cậu ấy sao?"

 

Dung Lãm nhìn chằm chằm vào gương, có một khoảnh khắc ngẩn ngơ.

 

Muốn, nhưng mà...

 

Nếu tham vọng của cậu sẽ cản trở đối phương, lại khiến hai người đường ai nấy đi như trước đây, thì cậu không ngại kìm nén h*m m**n của mình, nhường đường cho quốc vương của cậu.

 

Bởi vì Ngô Tử Hiển quan trọng hơn danh lợi.

 

Tuy không biết tại sao Dung Lãm lại kìm nén bản thân, nhưng chuyên gia trang điểm là một người rất cá tính. Anh ta đã tìm thấy cảm hứng trang điểm trên người Dung Lãm, nhất định phải thực hiện cho bằng được.

 

Dung Lãm được đưa một bộ trang phục thiết kế trắng tinh khôi. Với hình tượng của Dung Lãm trong Forth, đồ diễn của cậu thường theo tông đen hoặc xám, rất ít khi mặc kiểu này.

 

Hơn nữa, gương mặt cũng được trang điểm không giống cậu lắm.

 

Có phải hơi trẻ con không? Dung Lãm xoa xoa tóc mái trước gương, hơi xấu hổ nghĩ.

 

Đúng lúc này, Ngô Tử Hiển bước vào phòng thay đồ. Hắn vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy tạo hình của Dung Lãm.

 

Dung Lãm trông bớt già dặn hơn, làn da dưới ánh đèn lạnh sáng bóng như sứ, đường viền hàm dưới sắc nét nhưng không quá góc cạnh. Sống mũi cao thẳng, đuôi mắt hơi cụp xuống, khi nhìn người khác mang theo sự chuyên chú ôn hoà.

Như ánh trăng đổ xuống.

 

Nhưng Dung Lãm lại đứng tim, cậu phát hiện Ngô Tử Hiển hôm nay mặc một bộ đồ rất đơn giản. So với hắn, bộ đồ của cậu quá nổi bật, giống như cố tình muốn chiếm spotlight.

 

Dung Lãm lập tức quyết định thay bộ đồ diễn khác.

 

Cậu đứng lên định đi tìm chuyên gia trang điểm. Ngô Tử Hiển đột nhiên nở một nụ cười rất nông, hắn nhìn cậu chằm chằm, đáy mắt sáng ngời như Chúa trời rắc những vì sao xuống.

 

"Đẹp thật đấy, Dung Lãm." Hắn nói.

 

Dung Lãm sững người, tim đập nhanh hơn. Một lúc sau, cậu nói đùa: "Bây giờ em đâu có hát."

 

Như thể nghe thấy điều gì đó thú vị, Ngô Tử Hiển lại khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng chậm rãi nói:

 

"Đương nhiên. Anh biết."

 

Cứ như vậy, Dung Lãm dễ dàng bị hắn mê hoặc.

 

"Anh..." Dung Lãm vừa thốt ra một chữ, cửa phòng thay đồ đột nhiên bị gõ.

 

"Mời vào." Cậu đành phải đổi giọng đáp.

 

Cửa từ từ được đẩy ra, người bước vào lại là Kỷ Văn Châu, anh ta cười nói: "Ha ha, quả nhiên là ở đây. Tiểu Lãm, anh đã nói sau khi xuống máy bay phải nhắn tin báo bình an cho anh mà? Sao, ngay cả lời của đạo diễn cũng không nghe à?"

 

—----

Bình Luận (0)
Comment