Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh

Chương 39

"Tiếng tăm lừng lẫy" là chương trình tạp kỹ âm nhạc đầu tiên Kỷ Văn Châu làm đạo diễn, có thể coi là một bước tiến mới trong sự nghiệp của anh ta.

 

Thấy người đến là anh ta, Dung Lãm lập tức thả lỏng, cười trêu chọc: "Máy bay bị hoãn, sắp lên sân khấu rồi, anh xem tôi đang lo lắng thế này, anh còn đến đây quậy phá."

 

"Có thời gian tán gẫu với đồng đội, không có thời gian gọi điện cho tôi?" Kỷ Văn Châu giả vờ than thở. "Thật là, chỉ thấy người mới cười, không thấy người cũ khóc."

 

Đầu Dung Lãm bắt đầu đau. "Thôi nào, tối nay tôi mời anh ăn cơm."

 

"Vậy còn được." Nói xong, anh ta quay sang Ngô Tử Hiển bên cạnh, chào hỏi. "Cảm ơn thầy Ngô đã nể mặt, ban đầu chúng tôi nghĩ Tiểu Lẫm có thể đến đã là tốt lắm rồi, không ngờ thầy Ngô cũng quan tâm đến chương trình của chúng tôi."

 

"Xin chào." Ngô Tử Hiển chào hỏi một cách lịch sự nhưng xa cách.

 

Kỷ Văn Châu mím môi cười đầy ẩn ý, rồi quay lại phía Dung Lãm: "Tối nay tôi còn gọi cả Lâm Hưng Châu, Đặng Tín, Đồ Hồi Hiên, Thôi Lãng nữa. Hôm nay cậu trang điểm đẹp trai như vậy, phải để bọn họ chiêm ngưỡng chứ?"

 

Dung Lãm dở khóc dở cười: "Hóa ra anh đã sớm lên kế hoạch moi tiền em rồi?"

 

"Đúng vậy, đã âm mưu từ lâu rồi." Kỷ Văn Châu nheo mắt như con cáo. "Bọn họ đều nhớ em muốn chết, nói em không đến sẽ ăn không ngon ngủ không yên, em đúng là miếng bánh ngon."

 

"Tối nay ăn gì?"

 

"Đồ nướng."

 

"Anh, ngày mai em còn phải hát một buổi nữa, anh muốn em khàn giọng à?"

 

"Yên tâm, anh sẽ chỉnh sửa cho em trở lại trạng thái đỉnh cao~"

 

Dung Lãm đột nhiên nhớ ra điều gì đó, liếc nhìn đồng hồ treo tường. Thấy sắp đến giờ lên sân khấu, liền bắt đầu đuổi khách: "Ra ngoài nhanh lên, tụi em còn phải thay quần áo."

 

"Sao, anh ở đây thì không thay được à?" Kỷ Văn Châu nhìn Dung Lãm từ trên xuống dưới, cố ý nheo mắt nói. "Ở cùng nhau một năm, chỗ nào của em mà anh chưa thấy? Có gì mà phải giấu giếm chứ?"

 

"Em đâu có giấu giếm." Dung Lãm không chịu nổi cái miệng ba hoa của anh ta, không nhanh không chậm đáp, "Em chỉ sợ anh nhìn thấy vóc dáng của em rồi tự ti."

 

Kỷ Văn Châu suýt nữa bật cười, vừa định đáp trả thì thấy Ngô Tử Hiển không biết từ lúc nào đã thay quần áo xong, đi đến cửa phòng thay đồ.

 

"Tôi ra hậu trường đây."

 

Nói xong, hắn đẩy cửa rời đi trước ánh mắt của hai người.

 

Dung Lãm và Ngô Tử Hiển đều là những idol dày dặn kinh nghiệm, quá trình ghi hình không có gì đáng nói.

 

Dung Lãm thể hiện khá tốt, tuy ban giám khảo đã cho cậu điểm số và đánh giá rất cao, nhưng Ngô Tử Hiển lại có lợi thế áp đảo ở phần bình chọn của khán giả tại trường quay. Cuối cùng cậu đã thua Ngô Tử Hiển.

 

Các khách mời cùng đội với tư cách là ca sĩ chuyên nghiệp, đương nhiên biết Dung Lãm hát hay hơn, sợ cậu không cam tâm nên lần lượt đến an ủi:

 

"Em đã rất giỏi rồi Tiểu Lãm, đừng nản chí."

 

"Đối thủ là Tử Hiển, ai đến cũng không thắng được đâu."

 

"Với độ cuồng nhiệt của fan cậu ta, không thắng cậu ta cũng là chuyện tốt, nếu không lại tự rước họa vào thân."

 

"Không sao, là do em thực lực chưa đủ." Dung Lãm cười cười, cảm ơn các khách mời. Nhưng thực ra, cậu mới là người không so đo nhất.

 

Gần đến khi chương trình kết thúc, Dung Lãm nhận được tin nhắn của Kỷ Văn Châu trong phòng thay đồ, kèm theo địa chỉ của một nhà hàng món ăn Thượng Hải.

 

Dung Lãm: Không đến nhà hàng lớn hơn à?

 

Kỷ Văn Châu: Không cần, chỉ cần em đến là vinh dự cho kẻ hèn này lắm rồi.

 

Dung Lãm cười lắc đầu, thầm nghĩ cái ông này vẫn mồm mép trơn tru như vậy. Cậu vừa định trêu chọc vài câu thì Ngô Tử Hiển đột nhiên cầm quần áo bình thường bước vào.

 

Sau khi vào phòng, Ngô Tử Hiển cũng không nhìn Dung Lãm, chỉ im lặng quay lưng lại thay quần áo.

 

Lưng Ngô Tử Hiển phủ một lớp mồ hôi mỏng, tỏa ra ánh sáng như ngọc trai, mạch máu xanh nhạt ẩn hiện như những bông hoa hải đường được vẽ bằng bút lông trên giấy Tuyên Thành. Nhưng đường nét cơ bắp lại rất săn chắc, xương bả vai nhấp nhô theo động tác thay quần áo, như hai cánh cung đang được kéo căng.

 

"Nhìn gì vậy?" Ngô Tử Hiển không quay đầu lại.

 

Dung Lãm chột dạ thu hồi ánh mắt, rồi tìm chuyện để nói: "Anh Hiển, tối nay em ra ngoài ăn cơm với bạn, sẽ về khách sạn muộn một chút."

 

"Ừ."

 

Dung Lãm lại hỏi: "Anh có muốn đi cùng không?"

 

"Không."

 

Cũng đúng, Ngô Tử Hiển không thích những nơi đông người.

 

Im lặng một lúc, Ngô Tử Hiển đột nhiên lên tiếng: "Tối nay anh đi ăn mì."

 

Hắn dừng lại một chút, quay người nhìn Dung Lãm, rồi mới tiếp tục hỏi: "Em có muốn đi cùng không?"

 

Biết trước có thể đi ăn mì với Ngô Tử Hiển, Dung Lãm đã nói với Kỷ Văn Châu hẹn hôm khác rồi.

 

Tuy tiếc nuối, nhưng dù sao cũng phải giữ lời hứa, nên cậu đành phải từ chối đối phương: "Anh Hiển, em vừa mới nói tối nay có hẹn ăn cơm với Kỷ Văn Châu mà, hôm khác đi."

 

"Ừ." Cuối cùng, Ngô Tử Hiển không ép buộc, chỉ nói, "Đi sớm về sớm."

 

Dung Lãm đẩy cửa kính của nhà hàng, chiếc quạt trần cổ đang quay chầm chậm trên trần nhà. Một đám người đang ngồi quanh chiếc bàn bát tiên bằng gỗ, khi nhìn thấy cậu, tất cả đều ồn ào lên.

 

"Ây da, nhân vật chính đến rồi!"

 

"Lớp trang điểm của Tiểu Lãm đẹp ghê! Làm ơn gắn vĩnh viễn lên mặt cho anh!"

 

"A a a a a a, hôm nay em đẹp trai quá đáng!"

 

"Cuối cùng cũng đến rồi, đói chết rồi, ăn thôi, ăn thôi."

 

Trên bàn mới chỉ có ba món, bát sứ viền xanh có chỗ sứt mẻ đựng thịt kho tàu sóng sánh, lươn xào dầu nóng hổi còn đang sôi, đậu phụ sốt thịt cua tỏa ra mùi thơm ngào ngạt trong dầu nóng... Nhà bếp đang bận rộn xào nấu, tiếng va chạm của sạn và chảo sắt hòa lẫn với tiếng chào hỏi mềm mại bằng giọng địa phương.

 

Những người này đều là bạn bè Dung Lãm quen biết khi làm việc, không hề câu nệ với nhau. Suốt buổi bọn họ đều nói cười không ngớt, không khí vô cùng thoải mái.

 

Dung Lãm và Kỷ Văn Châu ngày mai còn phải ghi hình nên không thể uống rượu, những người khác thì uống khá nhiều, ba thùng bia Thanh Đảo nhanh chóng hết sạch.

 

Có người say rượu bắt đầu than thở với Dung Lãm về những chuyện không như ý trong cuộc sống, Dung Lãm không chỉ kiên nhẫn an ủi anh ta mà còn đưa ra những giải pháp thiết thực. Cứ như vậy, bàn ăn biến thành "đại hội than thở", một đám người xếp hàng tìm Dung Lãm tâm sự.

 

"Mấy người đang quay 'Tiệm tạp hóa giải sầu' ở đây à?" Kỷ Văn Châu trêu chọc. "Tiểu Lãm vừa trả tiền cơm vừa làm bác sĩ tâm lý, mấy người mặt dày thật đấy."

 

"Chẳng phải tốt lắm sao, nếu mấy anh cứ im im không nói gì với em, em lại lo mấy anh khách sáo rồi xa cách." Dung Lãm cười cười.

 

Ngay lập tức, đám say xỉn lại gào lên: "Ba àaaaa..."

 

Đúng lúc này, Dung Lãm chú ý đến một thanh niên mười tám mười chín tuổi đang bận rộn rót trà, đưa khăn giấy, xoay bàn ăn cho Kỷ Văn Châu. Kỷ Văn Châu không từ chối, nhưng suốt buổi cũng không nhìn cậu ta lấy một lần.

 

Trong lòng khẽ động, nhưng Dung Lãm cũng không nói gì.

 

Thấy đã quá nửa đêm mà đám bạn này vẫn chưa uống xong, Dung Lãm hơi ngột ngạt nên lấy cớ ra ngoài hóng gió, tiện thể hút một điếu thuốc.

 

Vừa châm thuốc, còn chưa kịp hút một hơi, Kỷ Văn Châu đã đi ra. Anh ta xin Dung Lãm một điếu, Dung Lãm liền đưa cho, tiện thể châm lửa giúp anh ta.

 

"Gần đây công việc thế nào? Khắp nơi đều thấy tin tức của em, Tiểu Lãm của chúng ta sắp nổi tiếng rồi."

 

"Vẫn chưa dám nói trước, hơn nữa chủ yếu là nhờ phúc của anh Hiển." Dung Lãm khiêm tốn nói.

 

"Bài hát OST hai người song ca trước đó chắc sẽ được phát hành cùng với bộ phim truyền hình trước kỳ nghỉ hè, anh cảm thấy lúc đó chắc chắn sẽ gây bão."

 

"Mượn lời chúc tốt lành của anh, nếu thành công em sẽ mời anh ăn cơm."

 

Kỷ Văn Châu cười: "Lại mời, anh thiếu miếng ăn đến vậy à?"

 

Gió đêm mát mẻ, đầu lọc thuốc lá lúc sáng lúc tối cháy thành một đoạn tàn thuốc hoàn chỉnh, hai làn khói trắng cuộn vào nhau dưới ánh đèn đường.

 

Dung Lãm nhìn Kỷ Văn Châu một cái, rồi thu hồi ánh mắt, hỏi: "Gần đây anh thế nào? Cậu nhóc kia là sao? Đã dẫn người ta đến rồi, sao lại phớt lờ người ta?"

 

Kỷ Văn Châu cười khổ, kêu oan: "Không phải anh dẫn đến, là Lâm Hưng Châu dẫn đến, anh cũng đang đau đầu đây... Nói thật, không phải kiểu anh thích."

 

"Anh thích kiểu nào?"

 

Nhìn dáng vẻ thản nhiên của Dung Lãm, tuy đã hết tình cảm với cậu, nhưng Kỷ Văn Châu vẫn hơi khó chịu. Anh ta nhìn Dung Lãm một lúc, đột nhiên nảy ra ý định trêu chọc.

 

"Bây giờ không còn kiểu nào anh thích nữa, nhưng trước đây..." Anh ta dừng lại một chút, rồi chậm rãi nói, "Thích kiểu như em."

 

Không khí ngưng đọng trong chốc lát.

 

Dung Lãm quả nhiên sững người, ngơ ngác quay đầu lại, nhìn anh ta chằm chằm, không nói gì.

 

Kỷ Văn Châu cười, đắc ý nói: "Giật mình à?"

 

Dung Lãm rít một hơi thuốc, rồi mới chậm rãi trả lời: "Em biết mà."

 

Kỷ Văn Châu lần đầu tiên cảm thấy mình không thể duy trì được vẻ ngoài phóng khoáng, anh ta chớp mắt không ngừng, rất nhanh đã bị không khí làm cay mắt. Cảm xúc của anh ta không mãnh liệt, không quá buồn, không hờn giận, đương nhiên cũng không vui vẻ, giống như bị bao phủ bởi một màn sương, một màn sương rất nhạt.

 

Thấy Kỷ Văn Châu không nói gì, Dung Lãm bắt chước anh ta cười hỏi: "Giật mình à?"

 

Cuối cùng, Kỷ Văn Châu thở dài một tiếng, anh ta dở khóc dở cười, vuốt tóc mái ra sau đầu: "Em biết từ khi nào vậy?"

 

"Không lâu, lúc em chuẩn bị đến Thản Đồ."

 

Bởi vì khi cậu rời đi, Kỷ Văn Châu đã nổi điên một cách bất thường. Từ đôi mắt đỏ hoe và tiếng gầm gừ giận dữ, cậu buộc phải biết.

 

"Đối mặt với sự chân thành của anh, em lại làm như không sao cả." Kỷ Văn Châu không nhịn được trêu chọc.

 

Dung Lãm cong khóe môi, cúi đầu châm thêm một điếu thuốc: "Bởi vì bây giờ quả thực không sao cả, đúng không?"

 

Kỷ Văn Châu lại sững người.

 

Bao nhiêu năm qua, anh ta cũng đã thực sự buông bỏ. Mối tình đầu của hầu hết mọi người đều không có kết quả, không có kẻ ngốc nào sẽ đứng yên tại chỗ, tình yêu của người trưởng thành đại khái là như thế. Nhưng đã buông bỏ tình yêu, vẫn phải tiếp tục làm bạn.

 

"Hai~." Kỷ Văn Châu nhìn đầu lọc thuốc lá, chậm rãi nói với ánh mắt sâu xa, "Đôi khi anh thực sự rất ghét điểm này của em."

 

Đang nói chuyện, điện thoại của Dung Lãm rung lên, phá vỡ bầu không khí khó xử này.

 

Dung Lãm lấy ra xem, vậy mà lại là thông báo like bài đăng trên Moments.

 

Sau khi nhìn rõ, Dung Lãm hơi ngẩn người, nhìn chằm chằm vào màn hình không nhúc nhích, mặc cho gió thổi tung tóc mình.

 

"Ai vậy?" Kỷ Văn Châu tò mò.

 

"Anh Hiển like bài đăng trên Moments của em."

 

"Khụ." Kỷ Văn Châu suýt nữa bị sặc, "Bình thường cậu ta cũng xem Moments à? Bài nào vậy?"

 

"Bài anh đến nhà em thăm Da Đông Lạnh."

 

"..."

 

Đó là một bức ảnh chụp Kỷ Văn Châu với Da Đông Lạnh, Dung Cảnh và Dung Sĩ Thành tinh nghịch chen vào ống kính, ba người một chó cười nói vui vẻ.

 

Dung Lãm nhìn chằm chằm vào avatar của Ngô Tử Hiển, vẫn là người máy nhỏ quen thuộc. Đột nhiên cậu nhớ đến câu nói của Ngô Tử Hiển trước khi mình đi: "Đi sớm về sớm."

 

"Em muốn về." Dung Lãm nhỏ giọng nói.

 

Giống như có thứ gì đó lặng lẽ lớn lên, kết thành mật ong và siro dính đặc ngọt ngào, không ngừng tích tụ trong lòng.

 

Cậu đột nhiên rất nhớ Ngô Tử Hiển.

 

Vội vàng chạy về khách sạn, đã hơn một giờ sáng. Mở cửa phòng, một màu đen kịt, không nằm ngoài dự đoán, Ngô Tử Hiển đã ngủ từ lâu.

 

Cậu rất muốn nhìn mặt Ngô Tử Hiển, nhưng lại sợ bật đèn sẽ đánh thức đối phương, nên chỉ có thể đứng bên giường, mượn ánh trăng mờ ảo miêu tả.

 

Ánh trăng chiếu nghiêng lên nửa khuôn mặt Ngô Tử Hiển, làn da của hắn như hạt sen vừa bóc vỏ. Ngũ quan tinh xảo đến từng chi tiết, sống mũi cao thẳng, cánh mũi thon gọn. Môi hắn rất mỏng, người ta nói môi mỏng lãnh tình*, Ngô Tử Hiển ít nhiều cũng thế.

 

*Khép kín, ít biểu lộ cảm xúc, thờ ơ với xung quanh.

 

Nếu Ngô Tử Hiển tỉnh táo, Dung Lãm sẽ không dám nhìn chằm chằm như vậy, lúc này khó khăn lắm mới được nhìn thỏa thích. Cậu đứng dậy, còn chưa kịp rời đi, cổ tay đột nhiên bị người ta nắm lấy.

 

Dung Lãm không biết mình đã cùng Ngô Tử Hiển hôn nhau như thế nào, lưng bỗng dưng va mạnh vào nệm. Ngô Tử Hiển nắm lấy cằm cậu, mặc kệ sự giãy giụa yếu ớt của cậu, m*t mát phần thịt mềm mại đầy dây thần kinh nhạy cảm, như thể muốn ăn tươi nuốt sống cậu.

 

Đợi đến khi hai người tách ra, Dung Lãm hoa mắt vì thiếu oxy, nhưng hơi thở chạm vào vật thể phản hồi lại hơi ấm, khiến cậu có thể ước lượng được khoảng cách của đối phương - Chỉ cần tiến thêm một chút, là có thể hôn lên.

 

Đột nhiên, da thịt bên trong đùi Dung Lãm run rẩy, dây thần kinh của cậu di chuyển theo đường đi của bàn tay Ngô Tử Hiển. Cho đến khi Ngô Tử Hiển nắm lấy "chỗ đó", cúi đầu xuống, eo Dung Lãm giật mạnh một cái như cá mắc cạn.

 

Không thể nào.

 

Đầu óc Dung Lãm rối ben, như bị điện giật.

 

Ngô Tử Hiển đang l**m "chỗ đó" của cậu.

 

Không thể nào.

 

Cậu nghe thấy tiếng nước bọt nhớp nháp khi đối phương nuốt xuống, giống như có sáp tan chảy đang nhỏ giọt xuống gốc đùi.

 

"Đừng... bẩn..." Cậu không thể nói thành câu hoàn chỉnh, hàm răng trên dưới run bần bật.

 

Lưỡi Ngô Tử Hiển không ngừng trêu chọc "chỗ đó" của cậu, không hề nhẹ nhàng, rất nhanh đã m*t mát đến đỏ bừng. Dung Lãm là trai tân, làm sao chịu nổi chuyện này, cậu bịt chặt miệng, vô thức lắc đầu, đồng tử giãn ra gần như tan rã.

 

Ngay khi sắp l*n đ*nh, Ngô Tử Hiển lại đột nhiên dừng lại.

 

"Chỗ này, người khác cũng thấy rồi sao?" Hắn cố tình chậm rãi hỏi.

 

—---

Bình Luận (0)
Comment