Dung Lãm run lên.
Cơ thể quá nhạy cảm khiến đầu óc Dung Lãm đã hơi choáng váng. Cậu không kịp suy nghĩ tại sao Ngô Tử Hiển đang mộng du lại có thể hỏi câu hỏi như vậy, chỉ vội vàng nâng xương chậu lên, chủ động cọ xát "chỗ đó" vào lòng bàn tay Ngô Tử Hiển.
Nhưng Ngô Tử Hiển lại mạnh mẽ ấn eo cậu xuống, ép cậu nằm lại trên giường, không cho cậu được thỏa mãn.
"Người khác đã thấy chỗ này của em chưa?" Hắn lại lạnh lùng lặp lại, như thể nếu Dung Lãm không trả lời, hắn sẽ tiếp tục hỏi.
Dung Lãm vùng vẫy không được, phát ra tiếng nghẹn ngào rất nhỏ trong bóng tối, không động đậy nữa.
Thấy cậu như vậy, đột nhiên Ngô Tử Hiển cảm thấy mình hơi quá đáng, trong lòng lại mềm nhũn.
Hắn vừa định đưa tay an ủi Dung Lãm thì nghe thấy cậu nói từng chữ một: "Chỉ cho anh xem thôi."
Giây tiếp theo, cổ áo hắn bị người ta nắm lấy, Dung Lãm chống người dậy, hôn mạnh lên môi hắn. Sau khi kết thúc nụ hôn, cậu trán chạm trán, cầu xin:
"Trước đây, bây giờ, sau này, đều chỉ cho một mình anh Hiển xem thôi."
Trong nháy mắt, lồng ngực Ngô Tử Hiển như có một cơn gió thổi qua. Mọi bụi bẩn đều tan biến, cánh cửa trái tim mở rộng.
"Ừm." Ngô Tử Hiển cong khóe môi, lại hôn lên môi Dung Lãm.
Lần này, Ngô Tử Hiển không còn keo kiệt nữa, hắn không ngừng mang đến kh*** c*m cho Dung Lãm. Cuối cùng Dung Lãm vùi đầu vào gối, cầu xin tha thứ, nhưng Ngô Tử Hiển vẫn ép cậu lên tới đỉnh.
Cậu vừa đau vừa sướng, vượt quá giới hạn chịu đựng, trực tiếp ngất đi.
Khi chuông báo thức vang lên, ngón tay Dung Lãm tự động mò đến nút khóa màn hình. Mí mắt cậu nặng trĩu, cánh tay phải tê dại, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo.
Vỏ kiều mạch trong gối xào xạc khi cậu trở mình, cậu đột nhiên dừng lại - Hình như đầu gối ấm áp của ai đó đang gác lên đùi mình?
Sau đó, Dung Lãm ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, cậu lập tức mở mắt ra, phát hiện Ngô Tử Hiển đang ngủ ngay bên cạnh.
Mũi hai người gần như chạm vào nhau.
Cậu giật lùi lại, sau đó "rầm" một tiếng, ngã xuống giường.
Bị tiếng động lớn đánh thức, Ngô Tử Hiển chậm rãi bò dậy, hoàn hồn một lúc, rồi nhìn xuống giường. Hắn nhìn thấy Dung Lãm mặt mày hoảng hốt, tóc tai rối bù, thậm chí còn có một lọn tóc dựng đứng lên.
Ngô Tử Hiển muốn cười, nhưng lại nhịn xuống. Hắn giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, thuận miệng hỏi Dung Lãm: "Ngã xuống từ trên giường của mình à?"
Dung Lãm hoàn toàn không nhớ mình đã lên giường Ngô Tử Hiển như thế nào, nhưng vì đối phương đã cho mình một bậc thang để xuống, cậu vội vàng gật đầu đáp lại.
Ngô Tử Hiển không nói gì, chỉ đứng dậy, đi vào phòng tắm rửa mặt.
Đợi đến khi Ngô Tử Hiển đi khuất, Dung Lãm mới không nhịn được xoa mạnh tóc mình.
Tối qua mình vô tình ngủ quên, là ai đã bế mình lên giường Ngô Tử Hiển?
Chẳng lẽ mình cũng mộng du?
Hay là ký ức tối qua chỉ là một giấc mơ? Cũng đúng, làm sao Ngô Tử Hiển có thể l**m, l**m chỗ đó của mình...
Nghĩ vậy, Dung Lãm xốc chăn chiếc giường còn lại lên. Nhưng bên trong vẫn còn dấu vết khô cứng của t*nh d*ch, thậm chí còn có thứ loãng như nước - Rõ ràng chỉ có cậu xuất ra thứ này.
Dung Lãm há hốc mồm, mặt lúc đỏ lúc trắng.
"Dung Lãm."
Cậu giật mình, vội vàng ngẩng đầu lên, thấy Ngô Tử Hiển không biết từ lúc nào đã dựa vào khung cửa, hơi nghiêng đầu nhìn mình.
"Hôm nay phải ghi hình, còn không mau đi rửa mặt?"
"Đến ngay." Dung Lãm nhanh chóng đắp chăn lại, sợ Ngô Tử Hiển bước đến nhìn thấy cảnh tượng hoang đường này. Cậu cố gắng bình tĩnh mỉm cười, nhưng giọng nói lại hơi run rẩy. "Anh rửa mặt trước đi, em dậy đột ngột, bây giờ hơi choáng váng."
Một khoảng thời gian dài sau đó, Dung Lãm vẫn ở trong trạng thái đầu óc quá tải này.
Hai người đang ở hậu trường chờ lên sân khấu, Ngô Tử Hiển xem màn trình diễn của khách mời cùng đội, vừa suy nghĩ, vừa vô thức dùng ngón tay xoa xoa môi dưới.
Ngón cái mang theo vết chai mỏng di chuyển chậm rãi theo đường viền môi, ấn nhẹ vào khóe miệng, khiến đôi môi vốn nhạt màu trở nên đỏ ửng.
Ánh mắt Dung Lãm không tự chủ được mà nhìn theo các khớp xương nổi rõ trên mu bàn tay Ngô Tử Hiển, khi móng tay được cắt tỉa gọn gàng lướt qua vân môi, cậu nuốt nước bọt.
Chính bàn tay này, tối qua đã v**t v* "chỗ đó" của cậu không ngừng, bây giờ lại chạm vào môi.
Nhưng tối qua, cậu đã dùng "chỗ đó" mạo phạm đôi môi của Ngô Tử Hiển.
"Cậu Dung..."
"Em đây!" Dung Lãm giật mình, hét lên thất thanh.
Trợ lý đạo diễn cũng giật mình, sững người một lúc, rồi cười nói với cậu: "Không cần phải hét to như vậy."
Các nhân viên có mặt đều không nhịn được cười, đây là lần đầu tiên họ thấy Dung Lãm luống cuống.
"Đến lượt cậu lên sân khấu rồi, cậu chuẩn bị đi." Trợ lý hạ giọng trấn an cậu.
Tuy Dung Lãm tâm trạng bất an, nhưng cũng may bài hát cậu chọn chính là một bài hát thể hiện sự hoang mang trong cuộc sống. Cảm xúc và chủ đề hoàn toàn phù hợp, cho nên phát huy vượt mức bình thường.
Sau khi ghi hình xong, Kỷ Văn Châu đích thân đưa Dung Lãm và Ngô Tử Hiển lên xe.
Trước khi đi, Dung Lãm cười nói: "Hôm nào rảnh lại tụ tập nhé."
"Được, lần sau gặp em nhớ mang cho anh một ít dâu tây em trồng."
"Anh trai à, dâu tây chỗ nào mua chẳng được?"
"Khác nhau, dâu em trồng ngon hơn. Lần đến nhà em thăm Da Đông Lạnh anh ăn một lần, nhớ mãi đến giờ." Kỷ Văn Châu cười nói.
"Được." Dung Lãm bất đắc dĩ đồng ý.
Sau khi cửa xe đóng lại, trong xe ngoài tài xế, chỉ còn lại Dung Lãm và Ngô Tử Hiển.
Ngô Tử Hiển đột nhiên hỏi: "Em trồng dâu tây à?"
Dung Lãm gật đầu. "Trồng ở nhà, ban đầu chỉ là bài tập về nhà của em trai em, ai ngờ càng trồng càng nhiều, bây giờ cả ban công toàn là dâu tây."
"Có thể đến xem không?"
Ngô Tử Hiển nhìn Dung Lãm, trước ánh mắt ngơ ngác của cậu, hắn chậm rãi nói: "Đến nhà em xem dâu tây."
Anh Hiển muốn đến nhà mình?
Tại sao? Chỉ để xem dâu tây?
Dâu tây có gì đâu mà xem?
Dung Lãm vừa lau chậu hoa vừa ngẩn ngơ, ngay cả em gái Dung Cảnh cũng không chịu nổi, không nhịn được hỏi: "Đã lau ba lần rồi, anh, anh định làm gì vậy?"
Dung Lãm hoàn hồn, giải thích: "Bạn của anh muốn đến nhà chơi."
Mắt Dung Cảnh sáng lên: "Anh mua một đống đồ ăn cũng là chuẩn bị cho bạn anh à?"
"Đúng vậy."
"Nam hay nữ?"
"Nam."
"Ồ..." Dung Cảnh lập tức thất vọng, "Chừng nào anh dẫn chị dâu về nhà cho em xem mặt đây?"
Dung Lãm bất đắc dĩ cười: "Muốn có chị dâu à?"
"Nói thừa, đợi đến khi nào có bà chị nào thay em quản anh, em mới yên tâm."
Dung Lãm không khỏi tò mò, nhiều năm về sau, liệu cậu có thể buông bỏ tình cảm với Ngô Tử Hiển để yêu một người khác, xây dựng gia đình với người đó không? Cậu thích Ngô Tử Hiển từ năm mười sáu tuổi, điện thoại chứa đầy tin tức và hình của Ngô Tử Hiển, liệu một ngày nào đó, những thứ này có bị cậu xóa sạch không?
Dung Lãm không biết, cậu không thể nào tưởng tượng ra được.
Trải qua năm tháng, Dung Lãm đã không còn phân biệt được cuộc đời mình khắc ghi hình bóng Ngô Tử Hiển hay là Ngô Tử Hiển đã trở thành mảnh đất nuôi dưỡng sinh mệnh mình.
Biết người anh trai dẫn về không phải bạn gái, Dung Cảnh cũng mất hết hứng thú. Mãi đến sáng hôm sau, khi ngáp ngắn ngáp dài ra mở cửa, cô nhìn thấy khuôn mặt của Ngô Tử Hiển.
"Xin chào." Ngô Tử Hiển cúi đầu, kéo khẩu trang đen xuống hỏi, "Đây là nhà của Dung Lãm phải không?"
Bị đôi mắt nhìn chó cũng thâm tình kia nhìn chằm chằm, Dung Cảnh như bị sét đánh, đứng im bất động.
Thấy Dung Cảnh không phản bác, Ngô Tử Hiển biết mình đã đến đúng nơi, hắn đưa túi xách cho Dung Cảnh: "Làm phiền rồi, đây là quà gặp mặt."
Dung Cảnh lúc này mới hoàn hồn, hét lên một tiếng —
"Anh!!!"
Tuy ở nhà Dung Cảnh luôn chê bai Ngô Tử Hiển, nói Dung Lãm giỏi hơn hắn nhiều, tại sao Dung Lãm lại không nổi tiếng. Nhưng khi Ngô Tử Hiển đến tận nhà, cô lại trốn sau lưng Dung Lãm, đỏ mặt thò nửa người ra, ngay cả giọng nói cũng dịu dàng hơn không ít.
Ngược lại, chú chó Golden Retriever Bánh Pudding vốn rất thân thiện, lại sủa inh ỏi với Ngô Tử Hiển. Bị Dung Lãm nghiêm mặt mắng mỏ vài lần, nó mới ủ rũ cụp tai xuống, nằm uất ức bên chân cậu.
"Xin lỗi anh, thằng nhóc này bình thường rất ngoan, hôm nay không biết làm sao nữa." Dung Lãm ngại ngùng xoa đầu con chó.
Ngô Tử Hiển nói: "Chắc là bị ai đó xúi giục rồi."
Hai anh em nghe mà chẳng hiểu gì.
Lần đầu đến thăm nhà, Ngô Tử Hiển mang đến cho Dung Cảnh một chiếc túi xách Chanel 22B màu hồng, cho em trai Dung Sĩ Thành một chiếc flycam DJI Mavic 3 Pro.
Hai món quà cộng lại gần bốn mươi nghìn tệ, Dung Lãm vội vàng từ chối, nói tụi nhỏ không cần dùng đồ đắt tiền như vậy. Nhưng Ngô Tử Hiển lại nói "Quản lý chọn đấy, đừng phiền anh ấy phải đem trả lại", Dung Lãm đành phải miễn cưỡng nhận lấy.
Dung Cảnh dẫn Ngô Tử Hiển đi tham quan vườn dâu tây trên ban công, Dung Lãm thì ở trong bếp chuẩn bị bữa tối.
Cậu mổ bụng cá, moi nội tạng ra rồi rửa sạch dưới vòi nước. Đang rửa, đột nhiên có người đẩy cửa bước vào.
Dung Lãm không quay đầu lại, chỉ nói: "Dung Cảnh, anh mua cherry, em rửa một ít cho anh Hiển đi."
"Cần giúp không?" Đột nhiên nghe thấy giọng Ngô Tử Hiển, Dung Lãm giật mình, suýt nữa làm rơi con cá trơn trượt.
Chưa kịp trả lời, Ngô Tử Hiển đã áp sát vào lưng cậu: "Tay áo bị dính rồi."
Ngô Tử Hiển cuộn tay áo len của cậu lên, bọt xà phòng tràn qua mu bàn tay của hai người.
Khớp ngón tay đối phương vô tình cọ vào mặt trong cánh tay, vùng da đó lập tức nóng ran, như bị miếng bọt biển thấm nước chanh chà xát nhiều lần. Dung Lãm lập tức cong lưng lên, dùng khuỷu tay chống nhẹ đối phương, mất tự nhiên nói: "Anh Hiển, đừng chạm vào em, bây giờ tay em toàn mùi cá."
Ngô Tử Hiển lại nói: "Anh bị cảm rồi, không ngửi thấy."
Dung Lãm dở khóc dở cười, không chút do dự vạch trần hắn: "Chẳng phải anh chưa từng bị bệnh sao?"
Ngô Tử Hiển không trả lời, chỉ cúi đầu nhìn Dung Lãm, trong bếp chỉ còn lại tiếng nước chảy ào ào. Dung Lãm lúc này mới nhận ra điều gì đó, ngẩn người, bầu không khí dần trở nên kỳ lạ.
"Anh, Ngô Tử Hiển đâu rồi?!"
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Dung Cảnh kéo cửa bếp ra, vừa lúc nhìn thấy bóng dáng hai người đang chồng lên nhau. Từ góc độ của cô, trông giống như đang ôm nhau vậy.
Dung Cảnh chưa kịp phản ứng, Dung Lãm đã lập tức tách ra, rồi vội vàng đẩy lưng Ngô Tử Hiển và Dung Cảnh, cười gượng đuổi ra ngoài: "Bếp nhỏ xíu hà, đừng chen chúc ở đây, ra ngoài đợi ăn cơm đi."
Lúc này trong phòng khách chỉ còn lại Dung Cảnh và Ngô Tử Hiển.
Da Đông Lạnh vừa nhìn thấy Ngô Tử Hiển đã khó chịu, mặt mày nhăn nhó, hoàn toàn không còn nụ cười tươi tắn thường ngày. Nó gừ gừ trong miệng vài tiếng rồi vẫy đuôi đi đến chỗ ngủ ở góc phòng.
Dung Cảnh không biết nên nói chuyện gì với ngôi sao lớn, chỉ biết cúi đầu nghịch điện thoại. Anh cô gần đây tham gia "Tiếng tăm lừng lẫy" hơi nổi tiếng một chút, cô thích nhất là xem mọi người khen Dung Lãm trên Douban thế nào.
Ngược lại, Ngô Tử Hiển vừa cho Da Đông Lạnh ăn thịt bò khô cao cấp vừa mua vừa chủ động tìm chuyện nói với Dung Cảnh.
Ngô Tử Hiển: "Em không đi học sao?"
Dung Cảnh: "Sắp thi đại học rồi, em xin nghỉ ở nhà ôn tập."
Ngô Tử Hiển: "Ồ, đã nghĩ đến việc học trường nào chưa?"
Dung Cảnh: "Chưa nghĩ đến nhiều, đợi điểm thi ra rồi tính."
Ngô Tử Hiển: "Em có thể thử trường đại học của anh, anh học ở đó, thu hoạch rất lớn."
"Hả? Trường nào?"
"Đại học T." Ngô Tử Hiển còn đặc biệt trả lời rất nghiêm túc.
"Thu hoạch không lớn làm sao được?" Dung Cảnh suýt nữa bật cười, "Anh đánh giá em quá cao rồi, em cũng phải thi đậu mới được chứ."
Học lực của cô bình thường, nếu phát huy ổn định sẽ đủ điểm vào đại học N. Chỉ cần thi đậu đại học N, cô đã rất mãn nguyện rồi.
"..." Ngô Tử Hiển im lặng một hồi, rồi "Ừ" một tiếng.
Dung Cảnh chết lặng.
Cô thầm nghĩ, không biết fan của Ngô Tử Hiển thích ổng ở điểm nào nữa? Cho dù chỉ vì đẹp trai cũng không thể thích kiểu người như vậy chứ, DeepSeek còn nhân tính hơn ổng. Ổng thực sự là bạn của anh mình sao? Hai người bình thường giao tiếp như thế nào? Trước mặt anh mình ổng cũng y hệt người máy như vậy sao?
"Anh Hiển, anh không cần phải cố gắng nói chuyện với em đâu." Dung Cảnh tính tình thẳng thắn, ruột để ngoài da, có sao nói vậy, điều này cũng từng gây ra không ít rắc rối cho cô.
Ngô Tử Hiển dừng lại một chút, rồi ngẩng đầu nhìn qua. Nếu đôi mắt đẹp tuyệt đó có thể phản chiếu điều gì, e rằng chỉ có hoa rơi và tuyết mới.
"Nhưng em là em gái của Dung Lãm." Ngô Tử Hiển nói. "Anh muốn xây dựng mối quan hệ tốt với những người Dung Lãm thương yêu."
Dung Cảnh sững sờ.
Sau đó, cô phải thừa nhận, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt này, nghe những lời này, ít em gái nào có thể chịu đựng được. Ừm, có lẽ con trai cũng phải đầu hàng.
Dưới sự mua chuộc của ba miếng thịt bò khô, ngay cả Da Đông Lạnh cũng mềm lòng, mặc cho Ngô Tử Hiển xoa bụng.
Đúng lúc này, cửa nhà đột nhiên bị chìa khoá mở ra, em trai Dung Sĩ Thành tan học về. Tâm trạng cậu bé rất tốt, tinh thần cũng khá hơn nhiều so với lần trước.
Dung Cảnh thở phào nhẹ nhõm, nói với nó: "Bạn của anh đến nhà chơi, em có biết không? Ngôi sao lớn đấy! Gọi là anh Tử Hiển."
"Oa, chào anh Tử Hiển!" Dung Sĩ Thành mỉm cười ngây thơ.
"Em nói chuyện với anh Tử Hiển đi, chị đi xem anh nấu cơm thế nào."
Sau khi Dung Cảnh rời đi, Dung Sĩ Thành lại tò mò nhìn chằm chằm vào mặt Ngô Tử Hiển. Nhìn một lúc, cậu bé đột nhiên nghiêm túc nói: "Anh ơi, em biết anh."
Ngô Tử Hiển thản nhiên cười: "Có thể em đã gặp trên điện thoại."
Dung Sĩ Thành lắc đầu.
"Vậy là lần ở cổng trường đợi anh của em à?"
Dung Sĩ Thành lại lắc đầu, rồi nói từng chữ một: "Em đã thấy anh dưới gầm giường của anh trai em, rất nhiều, rất nhiều anh luôn."
Thấy Ngô Tử Hiển nhíu mày, Dung Sĩ Thành nghĩ hắn không tin, vội vàng giải thích: "Thật đấy, không tin em dẫn anh đi xem."
Nói xong, nó chạy đến nắm tay Ngô Tử Hiển, rồi kéo hắn vào phòng ngủ của Dung Lãm.
"Đừng nói cho anh em biết, anh ấy không cho em động vào đồ dưới gầm giường của anh ấy. Chúng ta lén lút thôi, đừng để anh ấy phát hiện." Dung Sĩ Thành thần bí nói.
Ngay cả người không có kinh nghiệm xã giao như Ngô Tử Hiển cũng biết lần đầu đến nhà người ta, lục lọi phòng ngủ là hành vi bất lịch sự.
Hắn vừa định ngăn cản thì cậu bé đã kéo hết tủ dưới gầm giường Dung Lãm ra.
Mấy chiếc tủ chất đầy tạp chí, album, vật phẩm, thậm chí còn có rất nhiều phiên bản giới hạn. Banner cổ vũ rủ xuống như thác nước, vé xem phim đặt trên vé xem concert, góc cuộn của poster cũ kẹt trong khe hở của tấm chắn. Nước hoa, mỹ phẩm mà hắn từng quảng cáo đều còn nguyên seal, hàng trăm tấm photocard đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Ngay cả fan lớn cũng chưa chắc có đầy đủ vật phẩm như vậy.
Ngô Tử Hiển mấp máy môi, chưa kịp nói gì thì nghe thấy một tiếng "rầm".
Dung Lãm đứng sau lưng họ, bất động như trời trồng, dâu tây vừa rửa xong rơi vãi khắp sàn.
—-----