Thấy Dung Lãm im lặng không nói, Thư Dung sợ cậu áp lực, vội vàng cười nói: "Thực ra cô chú đã biết từ lâu rồi, có lẽ còn sớm hơn cả con."
"Dạ." Dung Lãm thẳng thắn thừa nhận.
"Thực ra Tử Hiển có thể yêu đương, cô chú đều rất mừng cho nó. Nhà cô cũng không phải là gia đình truyền thống, con cái đã lớn như vậy rồi, đâu nhất thiết phải can thiệp vào chuyện riêng của nó."
Dung Lãm đang đợi chữ "nhưng".
"Nhưng mà..." Thư Dung dừng lại một chút, rồi nắm chặt tay Dung Lãm, "Cô lo lắng hai đứa sẽ không lâu dài."
"Con trai cô, cô hiểu rõ nhất, nó không phải là người bẩm sinh đã thích đàn ông. Bây giờ nó có thể thực sự thích con, nhưng khi nhiệt huyết qua đi, cô lo lắng liệu nó có hối hận vì đã không đi con đường đúng đắn mà nó có thể đi?"
"Cô cũng không ngại nói chuyện nhà cho con biết, thực ra Tử Hiển và Tân Di vẫn luôn tranh giành quyền thừa kế công ty Tĩnh Thư. Con cái chắc chắn là một tiêu chuẩn xem xét quan trọng, cô không thiên vị ai, nhưng nếu Tử Hiển cứ dây dưa với đàn ông, ba nó sẽ không cân nhắc giao công ty cho nó."
Dung Lãm nhìn Ngô Tân Di và Ngô Nguyên Tu, hai cha con cụp mắt xuống, không ai phản bác.
"Hơn nữa, lượng fan của Tử Hiển con cũng biết, có biết bao nhiêu con mắt đang theo dõi nó. Cái gọi là trăm phương ngàn kế cũng có lúc sơ hở, con có thể chắc chắn rằng, chuyện của hai đứa sẽ không bị lộ ra ngoài không? Nếu bị lộ ra ngoài, hai đứa có thể gánh chịu hậu quả không? Con có thể bảo vệ Tử Hiển không bị tổn thương không?"
"Nếu Tử Hiển nhỏ hơn một chút, cô thực sự hy vọng nó có thể yêu đương tử tế với con. Lúc cô còn trẻ, khi đi nghỉ ở Lebanon, cô cũng từng say đắm một chàng trai bản địa. Nhưng mà, nó đã 25 tuổi rồi, độ tuổi tiến thoái lưỡng nan." Thư Dung thở dài, "Sự nghiệp, hôn nhân, danh tiếng... rất nhiều thứ, nếu bỏ lỡ, sẽ không bao giờ có lại được."
"Thực ra Tử Hiển đã hy sinh rất nhiều, nếu Tiểu Lãm thực sự thích con trai cô, cô hy vọng con cũng có thể suy nghĩ nhiều hơn cho cuộc đời của nó. Nếu con có yêu cầu gì, về kinh tế hay tinh thần, cứ nói ra, nhà cô sẽ cố gắng đáp ứng."
Lời của Thư Dung rất có lý, lúc này Dung Lãm nói ra tình yêu của mình, ngược lại sẽ rất trẻ con. Những trở ngại trước mắt họ giống như một con voi trong phòng, vẫn tồn tại, nhưng không ai nhắc đến.
Dung Lãm thỉnh thoảng nghi ngờ, ở bên mình, liệu có thực sự tốt cho Ngô Tử Hiển không? Có phải mình vì tư lợi cá nhân mà cản trở con đường rộng mở của Ngô Tử Hiển không? Nhưng cậu không dám nghĩ kỹ, vì một khi nghĩ kỹ, mối quan hệ này sẽ khó mà duy trì được.
"Cô chú, thực ra cô chú không cần phải lo lắng quá, con và anh Hiển rất có thể sẽ không đi đến cuối cùng."
Khi Dung Lãm nói ra những lời này, ba người đều ngạc nhiên nhìn cậu.
"Ở bên nhau một ngày, trân trọng một ngày, bây giờ chỉ là như vậy thôi. Đàn ông và đàn ông, cũng không nhất thiết phải chịu trách nhiệm hay có kết quả."
Ngô Tân Di cắt ngang: "Em thực sự nghĩ như vậy sao?"
"Dạ, nếu có một ngày, anh Hiển thực sự chán em rồi, nếu anh ấy nói với em, em sẽ rời đi ngay lập tức, tuyệt đối không dây dưa." Dung Lãm bình nói, như thể đang nói chuyện của người khác, "Nhưng anh Hiển là người rất có chủ kiến, nên em sẽ không tự ý quyết định thay anh ấy, càng không chia tay vì suy nghĩ của người khác."
Thư Dung không ngờ cậu thanh niên Dung Lãm này lại suy nghĩ thấu đáo như vậy, ý tứ rất rõ ràng: Ngô Tử Hiển mới là người quyết định mối quan hệ này. Vì vậy, khuyên cậu rời đi cũng vô ích, chi bằng bắt đầu từ thái độ của Ngô Tử Hiển.
"Được rồi, cô hiểu rồi." Thư Dung gật đầu. "Đứa trẻ ngoan, cảm ơn con đã hiểu cho."
"Không, nên nói là, có rất nhiều chuyện con thật lòng xin lỗi."
Vì lịch sự, Dung Lãm tiễn ba người đến thang máy. Thư Dung ôm cậu chào tạm biệt, Ngô Nguyên Tu và Ngô Tân Di thì không nói gì suốt cả quá trình.
Mãi cho đến khi cửa thang máy đóng lại, Ngô Tân Di mới thong thả lấy điện thoại ra. Màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi do anh ta tự ý gọi vẫn đang kết nối, và đã kéo dài 17 phút.
Anh ta nói với người ở đầu dây bên kia:
"Mày nghe hết rồi đúng không?"
"..."
Khi nghe thấy tiếng cửa nhà mở ra, Dung Lãm đang sáng tác bài hát mới. Câu đặt cây đàn guitar sang một bên, vui vẻ đi tới, nói: "Anh Hiển, anh đã về..."
Những lời còn chưa nói hết bỗng nghẹn lại trong cổ họng, cậu nhận ra Ngô Tử Hiển có gì đó không ổn.
Mặt Ngô Tử Hiển không biểu cảm, giống như đeo một chiếc mặt nạ bằng đất. Vết nhăn ở đuôi mắt rất sâu, hàm nghiến chặt, môi mím thành một đường thẳng không chút huyết sắc, không hề run rẩy, chỉ có đường cong mím chặt đó để lộ cảm xúc bị kìm nén.
"Sao vậy?" Nụ cười của Dung Lãm cứng đờ trên mặt.
Ngô Tử Hiển thản nhiên hỏi: "Họ đến rồi sao?"
"... Anh biết rồi à?"
"Ừm, anh đã cảnh cáo họ, họ đảm bảo sẽ không đến làm phiền em nữa."
Ở nơi Dung Lãm không biết, Ngô Tử Hiển lại một lần nữa vì cậu, một mình đối mặt với áp lực từ ba mẹ. Nhưng cậu biết, chuyện này tuyệt đối không đơn giản như đối phương thể hiện.
Dung Lãm vừa định nói gì đó, thì nghe thấy Ngô Tử Hiển nói bằng giọng điệu căng thẳng: "Anh còn biết, sẽ không đi đến cuối cùng, có thể rời đi ngay lập tức, tuyệt đối không dây dưa, đúng không?"
Nhận ra đối phương hình như đã hiểu lầm, Dung Lãm vội vàng giải thích: "Em không có ý đó, ý em là, tất cả do anh quyết định. Nếu anh không nói chia tay, thì em sẽ không buông tay."
"Nếu vậy, Dung Lãm." Ngô Tử Hiển bình tĩnh nói, "Bây giờ anh nói chia tay thì sao?"
Như sét đánh ngang tai, không khí cô đọng ngay lập tức.
Dung Lãm ngây người nhìn Ngô Tử Hiển, rất lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình. Cậu nắm chặt tay, gượng cười hỏi: "Tại sao? Em đã làm sai điều gì sao?"
Ngô Tử Hiển không nói gì.
– Sao đột nhiên lại...
– Chẳng lẽ ba mẹ Ngô Tử Hiển đã thuyết phục được anh ấy bằng lý lẽ và tình cảm? Hay là câu trả lời của mình khiến anh ấy thất vọng, không muốn dây dưa với mình nữa?
– Nhưng nếu Ngô Tử Hiển thực sự muốn chia tay, liệu mình có nên cản trở đối phương vì những h*m m**n cá nhân không? Nếu kết quả có khả năng cao là không tốt, mình và anh ấy có cần phải đi trên con đường sai lầm này không?
Dung Lãm cảm thấy trong tai như có dòng điện chạy qua, nắm đấm bên cạnh cậu nắm chặt rồi lại buông ra, buông ra rồi lại nắm chặt.
"Vừa rồi, có phải có một khoảnh khắc nào đó, em đã thực sự cân nhắc đến việc chia tay không?" Giọng Ngô Tử Hiển vang lên trước.
Dung Lãm bừng tỉnh, nhìn Ngô Tử Hiển, thấy đối phương càng lạnh lùng hơn. Lúc này cậu mới nhận ra, vừa rồi chỉ là một thử thách, mà sự do dự của mình đã đưa ra câu trả lời tồi tệ nhất.
"Em không muốn chia tay!" Dung Lãm lập tức biện minh, "Nếu anh không nói, em sẽ không chủ động..."
"Dung Lãm." Ngô Tử Hiển đột nhiên cắt ngang, ánh mắt sáng quắc nhìn cậu, như muốn xuyên qua da thịt, nhìn thấu tâm can của cậu, "Anh không đáng tin đến vậy sao? Nên em có thể rời đi bất cứ lúc nào?"
Tâm tình Ngô Tử Hiển sa sút, Dung Lãm rất hiếm khi thấy hắn buồn bã như vậy.
Hắn thậm chí không ăn cơm mà đã về phòng, cả đêm không ra ngoài.
Trước khi vào, Dung Lãm đã chuẩn bị tâm lý vài phút ở ngoài cửa, cuối cùng mới gõ cửa phòng ngủ. Nhưng đợi rất lâu, cũng không có ai trả lời.
Ổn định tinh thần lại, Dung Lãm trực tiếp đẩy cửa bước vào, phát hiện Ngô Tử Hiển quả nhiên chưa ngủ. Hắn đang ngồi ở đầu giường đọc sách, chỉ là không để ý đến cậu thôi.
Thấy Ngô Tử Hiển buồn, Dung Lãm không chịu nổi, cậu cẩn thận bò lên giường, chủ động xin lỗi: "Xin lỗi anh, đừng giận em nữa."
Ngô Tử Hiển không trả lời.
"Xin lỗi mà." Cậu rướn người tới, "Đừng giận nữa được không?"
Ngô Tử Hiển vẫn im lặng.
Dung Lãm là đàn ông, không biết làm nũng, mặt đỏ bừng. Nhưng cậu vẫn hạ quyết tâm lại gần hôn lên má Ngô Tử Hiển: "Em không phải là không coi trọng anh, em chỉ là..."
"Đừng có hôn anh." Ngô Tử Hiển không nhanh không chậm nói.
Dung Lãm lùi lại một chút, nhưng vẫn tiến đến, tiếp tục hôn. Cậu hôn từ vầng trán mịn màng xuống chóp mũi, rồi đến má và khóe miệng của Ngô Tử Hiển.
Khi Dung Lãm sắp hôn lên môi Ngô Tử Hiển, hắn đột nhiên nắm lấy tay cậu. Còn chưa kịp phản ứng, Dung Lãm đã bị một lực mạnh đè xuống giường.
Ngô Tử Hiển giữ chặt tay chân Dung Lãm, nhìn xuống cậu từ trên cao, gân xanh ở hàm hơi nổi lên giật giật, hắn lạnh lùng nói: "Bây giờ tâm trạng của anh không tốt, em đừng tự chuốc lấy khổ."
Dung Lãm sững người, mái tóc đen tuyền xõa ra trên gối trắng, cậu ngơ ngác nhìn Ngô Tử Hiển, trông vừa bối rối vừa vô tội.
"Không sao." Sau khi bình tĩnh lại, cậu ôm lấy cổ Ngô Tử Hiển, kéo mạnh xuống, hôn lên, "Hôm nay anh muốn làm gì cũng được."
Bình thường, Dung Lãm thậm chí còn không muốn làm chuyện đó trong phòng khi không kéo rèm. Nhưng lúc này, cậu lại bị Ngô Tử Hiển ấn lên lan can ban công ra vào kịch liệt.
Tuy đã là nửa đêm, nhưng nhà ở khu vực trường học có vị trí đắc địa, vẫn có thể có người đi qua. Nửa người Dung Lãm thò ra ngoài lan can, điểm tựa duy nhất chỉ là nơi giao nhau của hai người, nên đi vào rất sâu.
Ngô Tử Hiển không hề thương tiếc th*c m*nh và nhanh. Dung Lãm cảm thấy phần nhô lên bên trong như bị đấm mạnh hết lần này đến lần khác, sắp bị đập nát rồi.
Cậu há miệng, lưỡi không thể rụt lại, ánh mắt tan rã, nhưng vẫn không quên dùng tay che mặt.
Xấu hổ quá.
Sắp hỏng rồi.
Dừng lại đi.
Có ích gì không? Ngô Tử Hiển thầm nghĩ, nếu mình bị ai đó chụp lại thì Dung Lãm cũng không thoát được.
"Xin lỗi, tha cho em đi." Dung Lãm nói không rõ ràng, nước miếng chảy ra, cả người bị hắn đâm như con thuyền nhỏ chao đảo dữ dội trong sóng biển.
Khi duỗi thẳng người, những đường cơ bắp tuyệt đẹp hoàn toàn căng ra, như một cây cung căng đầy sức mạnh.
Đúng lúc này, Dung Lãm cảm thấy vài giọt chất lỏng nóng bỏng rơi xuống bụng mình. Khi bộ não hỗn độn của cậu nhận ra đó là gì, Ngô Tử Hiển đã bế cậu lên, vùi cằm vào vai cậu.
Vì vậy, cậu không nhìn thấy khuôn mặt chật vật của Ngô Tử Hiển.
"Lần nào em cũng dễ dàng rút lui cả." Ngô Tử Hiển nghẹn ngào nói, "Dung Lãm, có phải em cảm thấy đẩy anh ra bao nhiêu lần cũng không sao, kiểu gì anh cũng sẽ đến tìm em?"
"Em không có..." Dung Lãm ngây người trả lời, do dự một lúc, rồi từ từ ôm lại hắn, "Xin lỗi, anh Hiển, xin lỗi."
"Anh không tha thứ cho em, không tha thứ." Ngô Tử Hiển nghiến răng nói, "Trừ khi sau này em không bao giờ nghĩ như vậy nữa, nếu không anh sẽ không tha thứ cho em."
Dung Lãm không nhớ mình đã ngủ thiếp đi như thế nào, nhưng khi tỉnh dậy, cậu đã nằm trên giường, cũng đã thay đồ ngủ sạch sẽ thoải mái.
Chỗ nằm bên cạnh trống không, Dung Lãm sờ vào, lạnh ngắt. Cậu nhớ ra Ngô Tử Hiển đã nói với mình trước đó, chỉ có thể ở nhà một đêm, hôm sau phải tiếp tục đi công tác.
Cậu gọi điện cho Ngô Tử Hiển, không ai nghe máy, tin nhắn gửi đi cũng không thấy hồi âm.
Không còn cách nào khác, Dung Lãm đành phải tìm đến quản lý Lưu của Ngô Tử Hiển.
Quản lý Lưu hình như không ngạc nhiên khi Dung Lãm liên lạc, nhưng lại không nói cho cậu biết Ngô Tử Hiển đang ở đâu, chỉ cười nói: "Sếp không cho tôi nói cho cậu biết, cậu Dung. Sếp nói cho cậu thời gian, để cậu suy nghĩ cho kỹ."
"Cái gì?" Dung Lãm hơi sốt ruột, "Anh Lưu, đưa điện thoại cho anh ấy đi, em nói chuyện với anh ấy."
"Thôi đi, thôi đi, cậu Dung. Có lẽ sếp vẫn còn đang giận dỗi, đợi cậu ấy tự mình nghĩ thông suốt là sẽ ổn thôi."
Nói xong, quản lý Lưu lịch sự chào tạm biệt Dung Lãm rồi cúp máy.
—---
Lời Gấu Gầy: mấy bà hối quá làm t gấp theo luôn á. Chương sau sẽ đào sâu góc khuất của Dung Lãm, yên tâm là anh Hiển hay trừng phạt Tiểu Lãm vậy thôi chứ ảnh cưng nhỏ lắm.
Còn 4 chương nữa là hoàn rồi.
—-----