Từ khi còn rất nhỏ, Dung Lãm đã phát hiện ra mình không may mắn.
Những thứ mà cậu vô cùng mong đợi, vô cùng muốn có, không hiểu sao, cuối cùng thường sẽ mất đi.
Chạy hơn chục cây số mong ăn một tô mì, quán lại luôn đóng cửa; người bạn học mà cậu mong muốn kết bạn nhất, đột nhiên chuyển trường đến thành phố khác; kỳ thi tuyển sinh cấp ba mà cậu hy vọng có thể thể hiện bản thân, tất cả các môn đều thất bại thảm hại; chú chó nhỏ mà cậu hy vọng sẽ lớn lên khỏe mạnh, chết vì bệnh care vào mùa đông năm đó...
Và, mong mỏi ba mẹ có thể thường xuyên về thăm mình, nhưng lại thất vọng hết lần này đến lần khác.
Những thất vọng vụn vặt này tích tụ lại, buộc Dung Lãm phải nghĩ ra một giải pháp - Đó là kìm nén mong đợi và h*m m**n của mình, có được thì bất ngờ, không có được cũng bình thường.
Kỳ lạ thay, khi cậu dùng quy tắc này để thực hiện cuộc sống của mình, mọi thứ dường như đều suôn sẻ. Vì vậy, Dung Lãm nhỏ bé rất tự hào, cậu nghĩ rằng mình đã tìm ra liều thuốc tiên để chiến thắng số phận.
Hồi Dung Lãm còn nhỏ, ở đầu làng có một bức tường nguy hiểm, đối diện với con đường lớn duy nhất vào làng. Nghe nói ban đầu nó được xây dựng để chống lại quân Nhật, lịch sử khá lâu đời.
Nhưng trong thời bình, nó đã mất đi tác dụng, trở nên đổ nát hoang tàn, ngày thường không có ai đến, chỉ có Dung Lãm thích nằm dài trên đó.
Vì từ trên tường, cậu có thể nhìn thấy cuối con đường. Nếu ba mẹ từ nơi khác trở về, cậu sẽ phát hiện ngay lập tức.
Ông cụ trong làng khuyên cậu: "Chuyện này mày càng mong đợi thì càng không đến, đợi đến khi nào mày không nghĩ đến nữa, quên đi, thì ba mẹ mày sẽ về."
"Ông già lắm chuyện." Tiểu ma vương nghịch ngợm nhe răng, "Con cứ thích xem đấy, ông về cho gà ăn đi."
Ông cụ tức giận muốn lấy gậy phang vào chân cậu.
Lúc đó, Dung Lãm nổi tiếng là đứa trẻ hổ báo trong làng, nên đâu có sợ một ông già. Cậu biết ông cụ già yếu không thể leo lên được, cố tình làm mặt quỷ với ông.
Thực ra trong lòng Dung Lãm biết rõ, rất có thể sẽ không đợi được gì cả.
Ba mẹ làm việc ở thành phố xa, về nhà không tiện, thường chỉ gặp được vào dịp Tết Nguyên đán và Quốc khánh. Nhưng có vài lần, khi cậu không mong đợi, không nghĩ đến nữa, họ lại đột nhiên xuất hiện, giống như chú chim bồ câu bay ra từ chiếc mũ ảo thuật. Vì vậy trong lòng Dung Lãm luôn có một tia hy vọng.
Lúc đó, điện thoại di động vẫn chưa phổ biến, nếu muốn gọi điện thoại, phải mất hai hào đến cửa hàng tạp hóa trong làng, chuyển tiếp đến mỏ than nơi ba mẹ cậu làm việc.
Dung Lãm chống nạnh, nói với người ở đầu dây bên kia: "Sắp đến sinh nhật con rồi, ba mẹ có về không... Con muốn ăn bánh gato..."
"Con bé và thằng nhóc nhỏ cứ bám lấy con suốt ngày, con sắp phát điên rồi. Hai người chỉ biết sinh, không biết nuôi dạy con cái sao..."
"Không được, nhất định phải về! Có tuyết rơi cũng phải về! Lần trước đã hứa với con rồi mà không giữ lời, lần này nhất định phải..."
"... Nếu hai người không về, con cũng mặc kệ hai đứa nhỏ đó, để tụi nó tự sinh tự diệt..."
Ba mẹ thực sự không thể làm gì đứa con lớn này, đành phải đồng ý tranh thủ ngày nghỉ về một chuyến, còn sẽ mang bánh gato ở thành phố về cho cậu. Bánh gato ở thành phố mềm mại, thơm mùi sữa, Dung Lãm rất thích ăn.
Khi Dung Lãm tự hào tuyên bố chuyện này ở nhà, em gái khinh thường liếc cậu một cái: "Chỉ giỏi kiếm chuyện, ba mẹ về một chuyến rất vất vả, anh không biết sao."
Em trai cầm thìa, bập bẹ nói: "Chưa cai sữa."
Dung Lãm mất mặt, tức giận lấy đi dĩa, giận dỗi nói: "Hai đứa không mong ba mẹ về sao? Còn lải nhải nữa, có giỏi thì đừng ăn cơm anh nấu!"
"Vô lý!" Dung Cảnh tức giận trừng mắt.
"Vô lý!" Em trai cũng bắt chước theo.
Hai đứa giả tạo. Dung Lãm tức giận nghĩ, rõ ràng trong lòng rất vui vì ba mẹ về, còn giả vờ người lớn trách mắng mình, để mình làm người xấu.
Đến ngày sinh nhật, Dung Lãm không làm việc nhà, cũng không làm bài tập. Sáng sớm đã nằm dài trên tường, vươn cổ nhìn ra ngoài.
Con đường rộng lớn thẳng tắp tràn đầy hy vọng, Dung Lãm tưởng tượng ở cuối con đường xuất hiện hai chấm đen nhỏ, rồi chấm đen đó dần dần lớn lên, biến thành hình dáng của ba mẹ.
Hoàn hồn lại, cậu phát hiện ra đó chỉ là tưởng tượng của mình. Nhưng không sao, cậu có thể tưởng tượng lại.
Nhanh xuất hiện đi, nhanh xuất hiện đi.
Cậu thầm cầu nguyện trong lòng, thành kính như đang đối diện với ngọn nến sinh nhật.
Đột nhiên, cuối con đường thực sự xuất hiện bóng người. Tim Dung Lãm đập thình thịch, cậu vươn cổ nhìn về phía trước, nhưng phát hiện đó không phải ba mẹ, mà là Trương Khánh Hữu cùng làng.
Trương Khánh Hữu này là một tên côn đồ, suốt ngày ăn chơi trác táng. Người trong làng nói gã đầu óc không bình thường, nhưng cũng không phải là bị bệnh thật, tóm lại khiến người ta tránh xa. Nhưng không hiểu sao, gã cực kỳ thích trêu chọc Dung Lãm. Dung Lãm tức giận đánh nhau với gã vài lần, đều thua thảm hại vì chênh lệch tuổi tác quá lớn. Dần dần, Dung Lãm coi như không nhìn thấy hắn.
"Dung Lãm, làm gì ở đây vậy?" Gã nháy mắt với Dung Lãm.
Dung Lãm lười để ý đến gã, mắt vẫn nhìn về phía trước.
"Làm gì vậy, nói cho tao biết đi?"
Thấy Trương Khánh Hữu mặt mày nguy hiểm định trèo lên bức tường, Dung Lãm sốt ruột, vừa lùi lại vừa mắng: "Cút đi! Tránh xa tao ra! Tao đang đợi ba mẹ tao!"
"Ba mẹ mày sao?" Trương Khánh Hữu đảo mắt, cười nói, "Vừa rồi tao thấy ở đầu làng, mày mau đi đi."
"Thật sao?" Dung Lãm mừng rỡ trong lòng.
"Thật, thật mà." Trương Khánh Hữu đột nhiên cười lớn, Dung Lãm nhìn gã, thầm nghĩ lại lên cơn rồi.
Cuối cùng, Trương Khánh Hữu hít sâu hai hơi, ngừng cười, ý tứ sâu xa nói: "Đi tìm họ đi."
Dung Lãm trực tiếp nhảy xuống khỏi bức tường nguy hiểm, chạy về phía con đường lớn ở đầu làng.
Lúc này đang là mùa đông lạnh giá, trên mặt tuyết có vết bánh xe lộn xộn, đã bị tuyết mới lấp đầy gần hết. Bên đống rơm rạ khắp nơi là dấu chân gà tinh nghịch, đến gốc tường đất thì biến mất. Không khí rất lạnh, gần như đóng băng cả hơi thở.
Nhưng nhịp tim dồn dập của Dung Lãm lại kêu to như ve sầu mùa hạ. Bông tuyết rơi vào vùng gáy nóng bừng, chạm vào da liền tan thành nước, chảy xuống sống lưng.
Giày thể thao của cậu đá tung những cục tuyết, vừa đi vừa gõ nhịp, vừa gõ nhịp vừa xoay người, nhảy nhót tự do không theo quy tắc. Băng mỏng kêu răng rắc dưới chân cậu, quần đồng phục căng ra. Dung Lãm lại bắt đầu phàn nàn chất vải không co giãn, ảnh hưởng đến việc mình thể hiện.
– Nếu mẹ về, mình sẽ bảo mẹ làm mì cho mình ăn, sinh nhật sao có thể không ăn mì được; mình sẽ thi chạy với ba, bà ngoại hay nói ba nhường mình, đùa à, mình là người chạy nhanh nhất lớp...
Đột nhiên, phía trước vang lên tiếng bàn tán ồn ào.
Càng đến gần, âm thanh càng lớn. Đến nơi, Dung Lãm thấy có một chiếc xe tải lớn dừng ở đó, rất nhiều người vây quanh phía trước, không biết đang xem gì.
Dung Lãm tò mò chen vào, nhưng cậu quá thấp, tầm nhìn bị che khuất hoàn toàn, chen chúc mãi mới chen được đến phía trước.
Sau đó, cậu trợn trắng mắt.
Một mảng tuyết đỏ rực.
Cậu nghe thấy người bên cạnh nói: "Đường trơn trượt do tuyết rơi, va chạm với xe tải lớn, chết ngay tại chỗ, xe cấp cứu vẫn chưa đến."
Dung Lãm có cảm giác mất trọng lượng như rơi xuống vực, như thể rơi từ trên trời cao xuống, ngã tan nát.
Cậu mơ màng nghĩ, thì ra "ở đầu làng" là có ý này.
Trái tim đang đập thình thịch của cậu đột nhiên bị một bàn tay to lớn nắm chặt, khiến nó ngừng đập. Cậu cảm thấy mình bắt đầu méo mó, mất thính giác, mất thị giác, đầu óc như bị đổ keo vào, tay chân cũng bắt đầu lạnh cứng.
Cậu còn chưa cảm nhận được đau đớn, đầu gối đã khuỵu xuống, sau đó thứ gì đó phun ra từ thực quản ——
Dung Lãm nôn thốc nôn tháo trên mặt đất.
Những người lớn xung quanh hoảng sợ, la hét om sòm.
"Thằng bé không sao chứ?"
"Đứa nhỏ này là con nhà ai vậy?!"
"Hình như là Dung Lãm nhà Thanh Hoài!"
"Trời ơi là trời, mau đưa nó đi! Nhanh lên!"
...
Mãi đến khi gác đêm, Dung Lãm vẫn còn cảm thấy mình như bị ngăn cách với thế giới bởi một lớp màng vô hình. Ngũ quan đều trở nên trì trệ, dây thần kinh như bị cắt đứt từng sợi một. Cậu như một diễn viên mặc trang phục công viên giải trí, tạm thời trú ngụ trong thân xác này.
Dung Lãm dùng que sắt chọc vào giấy vàng, để lửa trong lò cháy to hơn.
Khi trời bắt đầu sáng, bấc đèn phát ra tiếng nổ lách tách yếu ớt, cậu ngồi trên ghế gỗ nhỏ, hơi lạnh mùa đông len lỏi vào từng kẽ xương.
Dung Lãm suy nghĩ cả đêm cũng không hiểu, tại sao cánh tay của người ta lại có thể bị vặn xoắn như vậy, đầu lại có thể bị xẹp xuống như quả bóng cao su. Tuy nhận ra đó là ba, nhưng mặt mẹ nát bét, đó có thực sự là mẹ không? Có phải là người phụ nữ khác không?
Nếu hôm đó trời không có tuyết, nếu cậu không ép họ về, nếu cậu không mong đợi sinh nhật đến vậy, liệu họ có chết không?
Thực ra trước đây Dung Lãm cũng từng mơ thấy ba mẹ qua đời rất nhiều lần. Có lúc vừa mở mắt ra, mồ hôi trên trán làm ướt cả khăn gối. Liệu lần này cũng là mơ chăng? Liệu khi mở mắt ra tất cả có phải đều là giả?
Cầu xin, nếu là mơ, sau này cậu nhất định sẽ không nghịch ngợm nữa, sẽ không phàn nàn việc chăm sóc hai đứa nữa, chuyện gì cậu cũng nghe lời ba mẹ...
Vậy nên làm ơn, mau để cậu tỉnh lại đi?
Đúng lúc này, bà ngoại đột nhiên xuất hiện ở cửa linh đường. Tối qua bà chỉ ngủ hai tiếng, Dung Lãm sợ bà lớn tuổi không chịu nổi, nhất quyết thay bà.
Bà chậm rãi đi vào, đến bên cạnh thùng sắt, đút tay vào túi, khẽ nói: "Trời sáng rồi, sắp đưa tang."
Một câu nói, Dung Lãm cuối cùng cũng nhận ra mình không nằm mơ, sau đó, nước mắt liền rơi xuống. Cậu mặt không cảm xúc lặng lẽ lau nước mắt, cả người từ từ co rúm lại.
"Mời tất cả người thân và bạn bè đứng trang nghiêm trước linh cữu, những người đội mũ xin hãy bỏ mũ ra."
"Tiếp theo, xin mời con trai con gái đại diện cho cả gia đình dâng hương trước linh cữu của ba mẹ kính yêu."
"Toàn thể thân bằng quyến thuộc quỳ xuống! Một lạy, hai lạy, ba lạy..."
"Đập bát, khởi linh——"
Dung Lãm không hiểu gì cả, người chủ trì nói gì cậu làm nấy, ý thức hoàn toàn lơ lửng trên không trung của linh đường. Sau khi quỳ lạy xong, có người đưa cờ hồn cho cậu, cậu quơ quào nhận lấy, vừa đứng dậy, đã không đứng vững ngã xuống đất.
Dung Lãm cứ tưởng là mình quỳ lâu quá, chân bị tê, nên lại thử vài lần, nhưng lại ngã xuống đất hết lần này đến lần khác, như thể phần dưới cơ thể bị hỏng hoàn toàn.
Người lớn trong làng vội vàng đến đỡ, nhưng bị cậu kiên quyết hất tay ra, thậm chí trong lúc giãy giụa còn cào vào tay ai đó. Vì thế một đám người vây quanh cậu đứng lên, ngã xuống, lại đứng lên, rồi ngã xuống...
Cho đến khi Dung Cảnh không chịu nổi nữa, vừa khóc vừa đến đỡ anh mình. Nhưng cô bé sức yếu, không đỡ nổi Dung Lãm, chỉ có thể dùng lưng đẩy, dùng vai đỡ.
Cả người Dung Lãm như rã rời, dựa vào bờ vai nhỏ bé của em gái, ngẩng đầu lên, nhìn thấy di ảnh đen trắng của ba mẹ. Cậu đột nhiên nhận ra, ba mẹ chết là lỗi của mình, nên mình phải quỳ xuống.
Là linh hồn của ba mẹ trên trời không cho phép mình lúc này đứng dậy.
Thoắt cái đã đến ngày cúng thất đầu.
Hôm đó theo phong tục, bà ngoại dẫn hai đứa nhỏ lập bàn thờ, đốt quần áo và đặt nước sạch cùng ngũ cốc ở trước cửa.
Buổi lễ diễn ra suôn sẻ, nhưng ai cũng buồn rầu. Đến giờ ăn tối, Dung Lãm làm bánh kếp trứng cho mọi người. Em gái dùng đũa xé nhỏ, bỏ vào miệng, mặt không cảm xúc nhai nuốt, gân xanh trên mặt giật giật.
Đột nhiên, cô bé ném đũa xuống, đẩy bánh kếp ra, trầm mặt nói: "Em không muốn ăn bánh kếp nữa, em muốn ăn mì."
"Dung Cảnh, đừng kiếm chuyện." Dung Lãm mất kiên nhẫn.
Không ngờ, câu nói này lại chọc giận Dung Cảnh. Cô bé đập mạnh xuống bàn, nói lớn: "Em muốn ăn mì! Em muốn ăn mì! Em muốn ăn mì! Mau đi làm mì cho em!"
"Dung Cảnh!" Dung Lãm hét to hơn cả cô bé, "Em bị làm sao vậy? Ai rảnh mà làm mì cho em chứ?!"
"Em muốn ăn, em muốn ăn! Nếu ba mẹ còn sống, ba mẹ nhất định sẽ làm mì cho em!" Dung Cảnh vừa khóc vừa ném đũa vào đầu Dung Lãm, "Anh trả ba mẹ lại cho em!"
"Em nói lại lần nữa xem?!"
"Nói thì nói! Nếu không phải anh nhất quyết đòi tổ chức sinh nhật, ba mẹ có về ngay ngày tuyết rơi không? Nếu không về ngay ngày tuyết rơi, có bị xe tông chết không? Đều tại anh! Đều tại anh!" Dung Cảnh không lật được bàn liền lao đến đấm đá túi bụi vào đầu Dung Lãm.
"Dung Cảnh, em muốn chết hả?" Cậu vừa né vừa mắng, bị đánh đau quá cũng đánh trả lại hai cái.
Những điều mà Dung Lãm đã kìm nén trong lòng suốt thời gian qua cứ thế bị em gái nói ra một cách trắng trợn. Cô bé nói không sai, không sai một chút nào.
Nhưng cậu không thể thừa nhận, cậu tuyệt đối không thể thừa nhận, nếu không nước mắt vừa mới ngừng lại, sẽ lại tuôn rơi. Cậu chỉ có thể dùng sự tức giận để che giấu nỗi buồn đau, như một con nhím xù lông, mắng ra những lời có vẻ hùng hổ, nhưng lại không thể phản bác đối phương được.
Hai anh em đánh nhau chửi nhau quá dữ dội, Dung Sĩ Thành sợ hãi khóc toáng lên. Nó vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết ba mẹ sẽ không về nữa, ai cũng rất buồn.
"Hai đứa làm gì vậy?!" Bà ngoại tức giận tách hai anh em ra, "Ngày cúng thất đầu còn cãi nhau, muốn ba mẹ hai đứa không siêu thoát được sao?!"
Dung Cảnh thở hổn hển, mắt đỏ hoe, như một con thú nhỏ bị thương. Cô bé thô bạo lau nước mắt rồi quay đầu chạy ra khỏi nhà.
Dung Lãm đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào bóng lưng em gái.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì!" Bà ngoại kéo mạnh tay cậu, làm cậu đau, "Muộn thế này rồi, con bé một mình rất nguy hiểm, mau đuổi theo đi!"
Dung Lãm lập tức chạy ra khỏi nhà.
Cậu chạy khắp làng, gọi to tên Dung Cảnh, nhưng tìm bốn mươi phút vẫn không thấy em mình.
Thời gian càng lâu, cậu càng hoảng sợ. Dung Lãm chống tay vào đầu gối, thở hổn hển, cậu đột nhiên nghĩ đến một nơi mà em gái có thể đến.
Muốn đến nghĩa trang của ba mẹ, phải đi qua con đường lớn duy nhất ra khỏi làng.
Dung Lãm đi trên con đường đó, xung quanh gió lạnh thổi vù vù, cây cối trơ trụi. Cậu đột nhiên nhớ lại ngày ba mẹ qua đời, mình đã vui vẻ, mong đợi tiến về phía trước như thế nào.
Cậu nghĩ đến vết bánh xe lộn xộn, dấu chân gà tinh nghịch, tuyết mới, những bước nhảy vui vẻ, món mì ngon của mẹ sắp được ăn, cuộc thi chạy với ba sắp tới...
Hơi thở của Dung Lãm ngày càng dồn dập, vào một khắc nào đó, cậu đột nhiên chạy như điên.
Cậu vừa chạy vừa khóc.
Như muốn bỏ lại phía sau tất cả những mong đợi, những điều tốt đẹp, bản thân ngu ngốc lúc đó.
Nếu biết trước sẽ từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
Nếu biết trước kết quả sẽ không tốt, vậy thì cậu thà rằng, chưa từng bước chân lên con đường tràn ngập hy vọng này.
—-----
Lời tác giả:
Trước đây có nhiều người nói Dung Lãm tự ti, thực ra cậu ấy giống như đang tự hủy hoại bản thân hơn.
Nội dung xây dựng nhân vật như thế này, lẽ ra không nên đặt ở phần sau. Nhưng tôi cảm thấy với tính cách của Dung Lãm, cậu ấy sẽ không dễ dàng để lộ điểm yếu của mình. Vì vậy, khi Dung Lãm bắt đầu suy nghĩ về chuyện này, có lẽ cũng là lúc cậu ấy sắp vượt qua rồi.
—-----