Diệp Tuyền Vũ đúng là say, thế nhưng ý thức của cô luôn luôn không bao giờ say, cô để bản thân phóng túng bất quá là vì muốn có người quan tâm, hiển nhiên cô đánh giá bản thân quá cao, Đan Vân Sơ căn bản không thèm để ý, Diệp Tuyền Vũ mắt có chút ửng hồng, thoạt nhìn như một dã thú bị thương.
"Cút!" Diệp Tuyền Vũ đối với những công tử ca đang xum xoe bên cạnh quát.
"Tiểu Vũ, tôi đưa em về." Lúc này một chàng trai xuất hiện, đuổi những công tử ca khác đi, anh ta là Dương Minh, là người Diệp Tuyền Vũ biết rõ, nếu là thẩm mỹ của người bình thường, thì anh là phi thường anh tuấn, trên mặt có hai mép râu ngắn càng tăng thêm mị lực. Dương gia cùng Diệp gia là mấy đời thâm giao, hiện nay cũng xem như là rất thường xuyên qua lại, điều kiện Dương Minh cũng rất tốt, người lớn hai nhà cũng có ý tác hợp cho cả người, thế nhưng Diệp Tuyền Vũ ngay từ đầu đã cùng Dương Minh ngả bài nói mình yêu phụ nữ, Dương Minh không tin nên vẫn giữ thế tấn công như trước.
"Không cần, Lam Vận sẽ đưa tôi về." Diệp Tuyền Vũ lãnh đạm muốn đẩy Dương Minh ra, thế nhưng vừa đẩy, Diệp Tuyền Vũ lại chao đảo như muốn ngã, Dương Minh đưa tay đỡ lấy eo Diệp Tuyền Vũ, người ngoài nhìn vào, hai người cử chỉ thân mật, cực kì giống một đôi tình nhân.
Đan Vân Sơ nhìn hai người cử chỉ thân mật, nét mặt trầm xuống, bàn tay bẩn đặt trên lưng Diệp Tuyền Vũ, làm cho Đan Vân Sơ vô cùng ngứa mắt.
"Diệp Tuyền Vũ, bây giờ có muốn theo tôi về không?" Đan Vân Sơ ngữ khí có chút lãnh, còn mang theo một tia không kiên nhẫn.
Diệp Tuyền Vũ thấy Đan Vân Sơ đột nhiên xuất hiện trước mắt mình, nhãn thần liền sáng lên, Đan Vân Sơ ngữ khí không kiên nhẫn, Diệp Tuyền Vũ biết Đan Vân Sơ lúc này rất giận, bao nhiêu uất ức ứ đọng trong lòng đều được quét sạch.
"Được." Diệp Tuyền Vũ ngoan ngoãn gật đầu, cực kỳ giống một đứa trẻ phạm sai lầm, một Diệp Tuyền Vũ ngoan ngoãn như thế làm cho Dương Minh vô cùng ngạc nhiên, từ bé đã kiêu hãnh như một công chúa, Diệp Tuyền Vũ chưa từng đối với ai ngoan ngoãn như thế, cô ấy thực sự là đồng tính luyến ái, không phải là nói gạt để từ chối mình, cô gái mà mình một lòng muốn theo đuổi lại là đồng tính, điều này khiến cho Dương Minh có chút chịu đả kích. Nhìn Đan Vân Sơ khuôn mặt xinh đẹp tương đương Diệp Tuyền Vũ, Dương Minh lại lần nữa chịu đả kích, nha, thế nào mỹ nữ đều là đồng tính luyến ái chứ, thật không có thiên lý!
Diệp Tuyền Vũ đẩy Dương Minh ra, nhào vào lòng Đan Vân Sơ.
Đan Vân Sơ rất tức giận, cô gái đáng chết này, không nghe thấy lời cảnh cáo lần trước của mình sao? Lại uống đến say khướt, cô gái đáng ghét này đến khi nào mới có thể làm cho mình bớt lo đây, Đan Vân Sơ thực muốn giáo huấn cái người không biết nghe lời này, phi thường muốn!
Lam Vận ở phía xa thấy Đan Vân Sơ đưa Diệp Tuyền Vũ đi thì hơi hơi nở nụ cười, Đan Vân Sơ không giống như vẻ bề ngoài không quan tâm.
"Cô thật là bằng hữu tốt, còn thay bạn bày mưu tính kế!" Đông Phương Thấm Tuyết ngữ khí châm chọc nói, Đông Phương Thấm Tuyết khi nãy ở trong tolet, đã biết được Diệp Tuyền Vũ rất yêu Đan Vân Sơ, bởi vì quá yêu lại quá kiêu ngạo, không muốn thừa nhận, sở dĩ vì thế mà một mực làm cho Đan Vân Sơ tức giận, hoặc là cãi nhau, kỳ thực bất quá là vì muốn gây sự chú ý đến Đan Vân Sơ. Thế nhưng nếu Lam Vận không nói, Đan Vân Sơ sẽ vĩnh viễn không biết.
Lam Vận có chút ngạc nhiên ngoảnh đầu nhìn Đông Phương Thấm Tuyết, cô ấy chưa bao giờ dùng ngữ khí châm chọc để nói chuyện, Lam Vận ý thức được Đông Phương Thấm Tuyết là đang giận mình: "Xin lỗi..." Lam Vận ngữ khí hơi mất mác nói.
Đông Phương Thấm Tuyết khi nói xong thì hối hận, tự mình lúc nào lại trở nên nhỏ nhen như thế, nhìn vẻ mặt Lam Vận cực kỳ vô tội, Đông Phương Thấm Tuyết cảm thấy mình đúng là giận cá chém thớt, rõ ràng là Vận không sai, cớ chi lại xin lỗi chứ? Tính cách Lam Vận quá tốt đến mức làm cho người ta có chút tức giận.
"Nên nói xin lỗi là tôi, cô giúp bạn bè lập trường không có gì sai, là tôi không tốt." Đông Phương Thấm Tuyết xin lỗi, hướng Lam Vận nở nụ cười, tươi cười nhưng lại có phần xa cách.
Đông Phương Thấm Tuyết chính là người như vậy, có sai nhất định nhận sai, Đông Phương Thấm Tuyết luôn tốt tính như thế, chưa từng thay đổi, kỳ thực Đông Phương Thấm Tuyết giận mình cũng là đúng, mình xác thực cũng có tư lợi, nếu như Đan Vân Sơ và Diệp Tuyền Vũ đến được với nhau, Đông Phương Thấm Tuyết nhất định sẽ rút lui, Đông Phương không hề có tính cách thích tranh đoạt, Đông Phương Thấm Tuyết đáng gặp được người tốt hơn Đan Vân Sơ, Lam Vận nghĩ đến.
***
"Đan Vân Sơ, cô chậm lại một chút, tôi khó chịu...." Diệp Tuyền Vũ biết Đan Vân Sơ tức giận, bởi vì Đan Vân Sơ lôi cô đi phi thường nhanh, làm dạ dày cô bắt đầu cuộn sóng.
"Khó chịu, ai kêu cô uống nhiều rượu như vậy, lần trước chẳng phải tôi đã nói cô không được uống nữa sao?" người ta cũng không phải con của cô, cô làm gì mà nói được hay không được, Đan Vân Sơ hoàn toàn không phát hiện, mình vô cùng độc tài.
"Lần sau sẽ không như thế!" Diệp Tuyền Vũ đáng thương nói.
"Còn lần sau, cô có trúng độc, tôi cũng không xen vào!" Đan Vân Sơ lạnh lùng nói, sự kiên nhẫn của cô là có giới hạn, tiểu công chúa còn dám uống rượu thử xem!
Người ta thực sự không dám mà, ai kêu cô không sớm một chút tìm tôi, Diệp Tuyền Vũ trong lòng hơi oán giận nghĩ, xem ra sau này tiểu công chúa sẽ rất chịu nghe lời nữ vương a.
Đan Vân Sơ đặt Diệp Tuyền Vũ ngồi ở ghế phụ, mới vừa yên vị xong, khi nãy bị lôi đi quá nhanh, làm cho dạ dày Diệp Tuyền Vũ khó chịu, đem toàn bộ rượu nôn hết ra trên xe, Diệp Tuyền Vũ nôn đến tê tâm liệt phế, Đan Vân Sơ sắc mặt càng thêm khó coi, tốt lắm, tiểu công chúa, cô thật biết mang phiền phức đến cho tôi!
Diệp Tuyền Vũ cũng biết mình làm chuyện xấu, nhìn Đan Vân Sơ sắc mặt tối sầm, "Đan Vân Sơ, đừng tức giận, tôi lần sau không bao giờ uống nữa..." Diệp Tuyền Vũ dè dặt nói.
"Câm miệng!" Đan Vân Sơ tiếp tục lãnh khốc nói, thật gớm muốn chết, phải nhanh chóng xuống xe để xử lý sạch sẽ mới được, chỗ này cách nhà rất xa, Đan Vân Sơ đành phải lái xe đến căn biệt thự gần đó, đây là vila mà trước đây Diệp Tuyền Vũ mua cho Đan Vân Sơ. Kỳ thực, Diệp Tuyền Vũ trước đây vật chất đều đối với Đan Vân Sơ đáp ứng tất cả, trong ga ra của vila này hiện giờ còn có mấy chiếc xe thể thao lúc trước Đan Vân Sơ mua.
Biệt thự thật là một nơi tốt, phòng tắm thật xa hoa rộng lớn, mỗi gian đều có một phòng tắm, Đan Vân Sơ ném Diệp Tuyền Vũ vào phòng tắm, sau đó tự mình đi đến một phòng tắm khác để tắm rửa tẩy đi cái mùi gớm ghiếc kia.
Đan Vân Sơ từ trong tủ lấy ra một bộ quần áo trước đây mặc, bên trong đều là hàng hiệu, mỗi một bộ cho dù dùng cả tháng tiền lương hiện tại cũng không mua nổi.
Diệp Tuyền Vũ sau khi tắm xong thì tỉnh táo không ít, cô mặc áo tắm đi ra, bước chân còn hơi chao đảo, thế nhưng không đến nỗi té ngã làm mặt mũi bầm dập là được.
Đan Vân Sơ cũng đã tắm rửa xong, hơn nữa quần áo rất chỉnh tề, xem ra buổi tối không hề có ý định ở lại đây, bất quá cô dự định giáo huấn tiểu công chúa không biết nghe lời kia một chút, sau đó mới rời đi.
"Tiểu công chúa, cô qua đây!" Đan Vân Sơ ra lệnh nói, ngữ khí vô cùng nữ vương.
"Để làm chi?" Diệp Tuyền Vũ nghe thấy được mùi nguy hiểm, không dám đến gần Đan Vân Sơ.
Đan Vân Sơ hí mắt, lại không nghe lời.
"Qua đây!" ngữ khí không kiên nhẫn, Diệp Tuyền Vũ thấp thỏm đi đến gần Đan Vân Sơ.
Đan Vân Sơ trực tiếp dùng sức kéo Diệp Tuyền Vũ qua, làm cho cô ấy ngã nhào lên giường.
Đan Vân Sơ phi thường không khách khí, đem tay đét lên cái mông tròn nhẵn của Diệp Tuyền Vũ, một âm thanh thật lớn vang vọng cả phòng.
Diệp Tuyền Vũ không thể tin quay đầu nhìn Đan Vân Sơ, cô ấy dĩ nhiên lại đánh mông mình, hơn nữa lại không chút nào thương hoa tiếc ngọc, xuống tay nặng như vậy, Diệp Tuyền Vũ giãy dụa đứng lên, đáng tiếc vẫn còn hơi men, cô không thoát khỏi Đan Vân Sơ được, chỉ có thể để Đan Vân Sơ cứ như thế khi dễ, cô ta thế nào lại có thể đem mình coi như một đứa con nít mà đánh đòn chứ, rất tổn thương tự tôn, lại rất đau, đau đến Diệp Tuyền Vũ muốn rơi lệ.
"Đan Vân Sơ!" Diệp Tuyền Vũ quát.
Đan Vân Sơ dùng thân thể đè lại Diệp Tuyền Vũ, có tai như điếc, tiếp tục dùng sức đánh, thanh âm thực sự chan chát rất rõ ràng! Đan Vân Sơ tức giận, chưa từng có người nào có thể làm cô tức giận như vậy, con gái con đứa lại ở giữa đám đàn ông ngả nghiêng lả lướt say đến bí tỉ, thật đáng giận, xem cô còn dám đùa giỡn như vậy nữa hay không, cho chừa cái tội gây phiền toái cho tôi...
"Cho cô uống say bí tỉ!" Lại vỗ một cái, Đan Vân Sơ đánh có chút nghiện, thế nhưng người nào đó lại truyền đến thanh âm nghẹn ngào, Đan Vân Sơ dừng tay lại, cảm thấy mình đúng là có chút quá phận.
Thế nhưng vừa nghĩ đến tiểu công chúa kiêu ngạo lại không hề đánh trả khi bị mình cho ăn đòn, Đan Vân Sơ lại có loại cảm giác sảng khoái ám muội, xong rồi, cô nghiện khi dễ tiểu công chúa mất rồi.
"Được rồi, đừng khóc, không dạy bảo cô một chút, cô lần sau sẽ lại tái phạm a." Đan Vân Sơ muốn kéo Diệp Tuyền Vũ, Diệp Tuyền Vũ cảm giác không mặt mũi gặp người, đem khuôn mặt vùi vào tấm chăn mềm mại, khóc rống lên, Đan Vân Sơ thế nào lại có thể lợi dụng lúc mình say rượu ức hiếp mình, cô hận chết Đan Vân Sơ.
Nhìn Diệp Tuyền Vũ tư thế tội nghiệp, đột nhiên cảm thấy tiểu công chúa thật đáng yêu, Đan Vân Sơ sau khi phát tiết, tâm tình đã trở nên tốt hơn.
Đan Vân Sơ đem Diệp Tuyền Vũ mạnh mẽ kéo lên, trên mặt Diệp Tuyền Vũ vẫn còn vương vài giọt nước mắt, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
"Sau này bỏ rượu cho tôi!" Đan Vân Sơ độc tài nói.
Diệp Tuyền Vũ vẫn còn đang hờn dỗi, quay đầu không để ý đến Đan Vân Sơ, cô còn đang tự chữa lòng tự tôn đáng thương của mình.
Đan Vân Sơ đem đầu Diệp Tuyền Vũ cưỡng chế xoay về đối mặt với mình: "Nghe không, nếu không tôi sẽ tiếp tục đánh vào mông cô!"
Diệp Tuyền Vũ căm tức nhìn Đan Vân Sơ không nói lời nào, nàng tuyệt đối không thỏa hiệp.
Đan Vân Sơ hí mắt, tay hơi đưa lên, Diệp Tuyền Vũ tưởng rằng Đan Vân Sơ còn thực sự muốn đánh, lại càng hoảng sợ: "Đan Vân Sơ, coi như cô lợi hại." Diệp Tuyền Vũ chịu thua, tuy rằng trong lòng hận đến cắn chặt răng.
Đan Vân Sơ thấy Diệp Tuyền Vũ vì tức giận mà càng thêm xinh đẹp, làm cho Đan Vân Sơ có chút mê muội, đôi môi đỏ tươi, lại có lực hấp dẫn nói không nên lời.
Đan Vân Sơ môi dán đến môi của Diệp Tuyền Vũ, kỹ năng hôn của Đan Vân Sơ có chút vụng về, thế nhưng vẫn như trước làm cho Diệp Tuyền Vũ trầm mê trong đó, Đan Vân Sơ đột nhiên nhiệt tình, làm cho Diệp Tuyền Vũ có chút mơ màng, thậm chí quên mất ban nãy vừa mới chịu uất nhục.
Hai người hôn đến có chút khó khăn tách rời, nụ hôn nồng nhiệt làm cho lửa nóng bên trong tăng lên không ít, Đan Vân Sơ từ từ dời nụ hôn xuống phía dưới, dời đến cái cổ của Diệp Tuyền Vũ, xương quai xanh, tiếp tục đi xuống...
Áo tắm bắt đầu lộn xộn, lộ ra bờ vai khiêu gợi, cùng hai ngọn núi căng tròn cao ngất, Đan Vân Sơ tay xoa nhẹ lên ngọn núi to lớn có phần làm cho cô đố kị, ôn nhu xoa nắn. Diệp Tuyền Vũ vặn vẹo thân thể mềm mại như rắn của mình, môi cùng ngón tay Đan Vân Sơ như dẫn theo một ngọn lửa, đến đâu, da thịt chỗ đó liền bắt đầu như bị thiêu đốt, cảm giác tê tê dại dại này bắt đầu lan tràn, vốn mang theo vẻ mặt ửng đỏ lại càng như một cây mẫu đơn ướt át kiều diễm, khuôn mặt hơi hơi nhuốm màu dục tình xinh đẹp không gì sánh được, pha lẫn sự mị hoặc cùng sự ngượng ngùng của một cô gái, vô cùng quyến rũ câu dẫn hồn người...
Đan Vân Sơ có chút kinh sợ, cô biết Diệp Tuyền Vũ rất đẹp, thế nhưng chưa từng có giây phút nào mang lại cảm giác kinh diễm như thế này, có loại cảm xúc run rẩy xuyên thấu tâm hồn, thế nào lại có người có khả năng câu dẫn hồn người như vậy chứ?
Diệp Tuyền Vũ ôm lấy đầu Đan Vân Sơ, Đan Vân Sơ chỉ cần dùng một hành động khiêu khích nhỏ thôi cũng đã làm cho mình rơi vào thất thủ đến hồ đồ, cô thế nào lại yêu cô gái vô tâm vô phế này chứ, nhìn đầu Đan Vân Sơ chôn ở ngực mình, làm cho cô có chút khó tin, đây là thật sao? Hay là hình ảnh do tự mình tưởng tượng, thế nhưng cảm giác lại rất thật, mỗi tế bào đều rất hưng phấn đến muốn gào thét...