Đan Vân Sơ vùi mặt vào hai ngọn núi, khe rãnh rất rõ ràng, gợi cảm đến mức làm cho người ta ngạt thở, khuôn mặt Đan Vân Sơ theo bản năng chầm chậm ma sát xung quanh, mềm mại như thế, làm cho Đan Vân Sơ cảm thấy cực kỳ dễ chịu.
Có vài thứ không cần dạy, thiên tính con người có thể tự động biết được, Đan Vân Sơ lúc này đối với hai nụ hoa hồng nhạt trên 2 ngọn núi sừng sững kia có chút mê mẩn, tất cả đều là bản năng, cô ngậm một nụ hoa, từ từ mút nhẹ, Diệp Tuyền Vũ cho tới bây giờ không hề nghĩ tới thân thể của mình lại mẫn cảm như thế, tựa như điện giật, run rẩy, "Ưm " một tiếng, thanh âm phát ra như thác nước được khơi thông...
Đan Vân Sơ đột nhiên ngồi thẳng dậy, đôi mắt mở to cực độ, áo tắm của Diệp Tuyền Vũ không biết từ lúc nào đã bị mình cởi đến thắt lưng, bộ ngực đẫy đà trắng nõn hoàn toàn phơi bày ra trong không khí, phía trên còn có một màu đỏ ửng cùng thấm ướt do mình liếm qua, một cảnh đập thẳng vào cơ quan thị giác của mình, khuôn mặt kia vẫn còn ửng hồng kiều diễm không gì sánh được, vẫn như trước làm cho người ta miệng đắng lưỡi khô, mình điên rồi, mình vừa mới làm cái gì thế kia chứ?
Diệp Tuyền Vũ nhìn Đan Vân Sơ vẻ mặt hoảng hồn, đem áo tắm đang mất trật tự của mình từ từ kéo lên, chỉnh đốn lại cho ngay ngắn, trong lòng mơ hồ mất mác, Đan Vân Sơ vẫn là không muốn sao? Biểu tình như thế, thật làm cho người ta khổ sở, là khó chịu, trong lòng vô cùng tổn thương.
"Chuyện này... Tôi đi trước..." Đan Vân Sơ y phục coi như chỉnh tề, cô muốn chạy trối chết, cô có chút kích động, cô không biết tự mình đang suy nghĩ cái gì, cô hiện tại tâm tình vô cùng hỗn loạn, cô nhất định phải xác định rõ ràng, cô ghét cảm giác hỗn loạn.
Diệp Tuyền Vũ từ đằng sau ôm lấy Đan Vân Sơ, cô không muốn để Đan Vân Sơ đi, "Đan Vân Sơ, em yêu chị!" Diệp Tuyền Vũ cố lấy dũng khí nói, đây là lần duy nhất, có thể là Đan Vân Sơ sẽ cự tuyệt, thế nhưng cô chán ghét cảm giác dây dưa kéo dài không rõ.
Đan Vân Sơ thân thể cứng lại, cô đột nhiên nhớ tới lời Lam Vận vừa nói với mình, nếu như lúc đó cô còn cảm thấy Lam Vận chính là nói hươu nói vượn, thì theo như những gì Diệp Tuyền Vũ nói lúc này, chứng thực là đã rõ ràng. Chỉ có điều, Diệp Tuyền Vũ sao lại có thể yêu mình chứ, lại còn là yêu từ rất lâu, yêu một Đan Vân Sơ trước kia mà ngay cả bản thân mình còn chán ghét, Đan Vân Sơ có chút luống cuống, đây không phải là lần đầu tiên có người thổ lộ tình cảm với cô, thế nhưng chưa từng có ai làm cho cô phải khó xử như bây giờ, cô cảm thấy tình yêu đối với cô rất xa vời, cô cũng không cần tình yêu. Cô chỉ có một ý niệm trong đầu, cô muốn trốn khỏi nơi này, cô cần phải để đại não thanh tỉnh mà gạt bỏ những thứ tán loạn này.
Đan Vân Sơ dùng biện pháp đả thương người, cô gỡ tay Diệp Tuyền Vũ ra rồi rời khỏi mà không nói tiếng nào, cô không biết mình đã làm tổn thương Diệp Tuyền Vũ rất nhiều.
Diệp Tuyền Vũ nước mắt yên lặng rơi xuống, đây là tư thái thấp nhất mà cô có thể hạ mình, cô bị cự tuyệt, Đan Vân Sơ rời đi chính là đáp án, bất luận cô nỗ lực thế nào đều vẫn là không thể.
Diệp Tuyền Vũ nằm ở trên giường, mở to hai mắt, nước mắt rơi đến tận hừng đông.
Diệp Tuyền Vũ tự nhủ sang ngày hôm sau, cô sẽ không còn yêu người kia nữa, thế nhưng khi trời sáng, tâm cô vẫn là đau quá, đau đến thắt lại trong ngực.
Đan Vân Sơ không biết làm sao mà mình về được đến nhà, sau khi về nhà mới phát hiện, mình chẳng khác gì kẻ nhát gan đang chạy trối chết, Đan Vân Sơ không dám nghĩ tại sao mình lại nhát gan như vậy, chỉ là nằm ở trên giường, cô không tài nào ngủ được, Lời của Lam Vận, câu nói của Diệp Tuyền Vũ "Em yêu chị!", cứ lởn vỡn trong đầu cô, đến gần rạng sáng, cô mới ngủ được.
Đêm đó Đan Vân Sơ mơ thấy Diệp Tuyền Vũ 3 năm trước sau khi thất thân, một Diệp Tuyền Vũ luôn kiêu ngạo lại ôm mặt khóc nức nở, rõ ràng cảnh này cô chưa từng thấy qua, nhưng trong mơ từng chi tiết nhỏ lại hiện lên một cách rõ ràng, lúc cô giật mình thức giấc, trong lòng hoảng sợ, bởi vì cảnh trong mơ, luôn luôn tồn tại một loại cảm xúc, gọi là đau lòng, chỉ là cô luôn luôn không muốn thừa nhận.
Một tuần trôi qua, Diệp Tuyền Vũ vẫn không xuất hiện, Đan Vân Sơ biết được, với tính khí kiêu ngạo của Diệp Tuyền Vũ, sau khi bị cự tuyệt, sẽ không chủ động tìm mình, cũng không kề cận với mình, rõ ràng trước đây vẫn là trông mong Diệp Tuyền Vũ nhanh một chút biến mất, thế nhưng bây giờ biến mất, cô mới phát hiện mình lại có phần không thích ứng được. Vân Sơ đột nhiên cảm thấy gian phòng quá an tĩnh, yên tĩnh đến mức làm cô cảm thấy cô độc.
Rời giường đi vào phòng tắm, cô đến chỗ đựng đồ trang điểm, rất nhiều chai lọ, đây đều là đồ trang điểm của Diệp Tuyền Vũ, bàn chải, khăn mặt, cái gì cũng đều nhiều hơn một cái, cô thất thểu bước ra khỏi phòng tắm, phòng khách thậm chí còn xuất hiện một cái bàn con, là do Diệp Tuyền Vũ đem tới, mặt trên vẫn còn một số văn kiện, đây cũng đều là của Diệp Tuyền Vũ, kệ để giày ngoài cửa, có rất nhiều đôi giày cao gót xinh đẹp, cũng là của Diệp Tuyền Vũ, thậm chí mở tủ lạnh ra, bên trong toàn là sữa chua cùng bánh kem cũng đều là do Diệp Tuyền Vũ mua, Đan Vân Sơ trở lại phòng ngủ, trên giường còn có một bộ chăn bông, trong tủ quần áo, đồ của Diệp Tuyền Vũ so với mình còn muốn nhiều hơn, nơi nào trong nhà cũng đều có hình bóng của Diệp Tuyền Vũ, làm cho Đan Vân Sơ muốn trốn cũng không thoát.
Diệp Tuyền Vũ lúc nào lại mang nhiều đồ như vậy đến nhà mình, xâm nhập mọi ngóc ngách tư nhân trong nhà, mà mình lại chẳng hề phát hiện chứ? Tựa như một cây leo, không làm cho người ta chú ý, đến khi chú ý thì đã bao trùm thành một mảng lớn.
Tuyền Vũ muốn đi, cũng phải đem luôn mấy thứ này đi chứ, Đan Vân Sơ tức giận nghĩ đến, kỳ thực cô có thể ném tất cả chúng đi, Diệp Tuyền Vũ rất nhiều tiền, căn bản sẽ không để ý đến những thứ này. Thế nhưng Đan Vân Sơ muốn Tuyền Vũ quay về lấy đi, bởi vì ẩn đằng sau động cơ kia, chính là cô muốn gặp Diệp Tuyền Vũ.
Đáng hận nhất chính là, Đan Vân Sơ sau cái đêm từ vila của Diệp Tuyền Vũ trở về, thì liên tục mơ thấy mộng xuân, trong mơ đều là thấy Diệp Tuyền Vũ như yêu tình quyến rũ, thân thể mềm mại chuyển động như rắn, quấn quít lấy thân thể mình, làm cho Đan Vân Sơ có phần hít thở không thông, trong mộng không phải cô thượng Diệp Tuyền Vũ, mà lại là Diệp Tuyền Vũ ở trên người cô, yêu kiều hầu hạ, xuân sắc khôn cùng...
Sau những đêm liên tục gặp mộng xuân kia, làm cho người chưa bao giờ mộng xuân như Đan Vân Sơ cảm thấy không tiêu, hai vành mắt thâm quầng, cảm giác mình muốn điên rồi, Diệp Tuyền Vũ đúng là yêu nghiệt, Đan Vân Sơ phẫn hận nghĩ đến, cô sớm muộn gì cũng vì gặp quá nhiều mộng xuân nhưng không thể giải tỏa dục vọng mà bức rức đến chết.
Có vài thứ luôn là thế, càng khắc chế, lại càng phản tác dụng, có mơ thấy mộng xuân cũng là báo ứng của Đan Vân Sơ.
Mặc dù Đan Vân Sơ luôn luôn cố gắng tập trung vẽ tranh, thế nhưng khi cầm bút vẽ, lập tức lại hiện ra hình ảnh nụ cười của Diệp Tuyền Vũ, Đan Vân Sơ tức điên ném bút qua một bên, nha... nha... Diệp Tuyền Vũ đúng là âm hồn không tan, khi dễ tôi, tôi tuyệt đối không thể cho qua như thế này! Đan Vân Sơ không phải người thích tự ngược, hơn nữa cũng không phải là người nhát gan, trốn tránh vài ngày, đã đạt tới cực hạn của cô.
Tình yêu thì có cái gì mà phải sợ, cùng lắm cũng chỉ là sau khi bị rắn cắn, nghe đến rắn sẽ có chút biến sắc thôi mà. Đan Vân Sơ tự mình khách sáo một phen, không phải còn có một đống đứa ngốc mỗi ngày tình tình ái ái đó sao, người ta cũng vẫn sống tốt, có tệ cũng không tệ đến mức thảm hại như mình hiện tại, Đan Vân Sơ tự nhìn mình trong gương, nét xinh đẹp thường ngày đâu rồi, thật đã tiều tụy không ít, Đan Vân Sơ quyết định không tự ngược bản thân nữa, phải diệt trừ cái yêu nghiệt Diệp Tuyền Vũ kia.
Thời gian Đan Vân Sơ quyết định luôn luôn rất ngắn, thường thường sẽ không quá 5 phút, đây không biết có đúng là khí chất của một nữ vương hay không, một khi hạ quyết định, sẽ lập tức hành động.
Đan Vân Sơ cầm lấy điện thoại, không tệ a, Diệp Tuyền Vũ có lưu số cô ấy trong điện thoại mình, bất quá Đan Vân Sơ sau khi tìm được số của Diệp Tuyền Vũ, mới phát hiện, số tuy rằng đã lưu rất lâu, nhưng đây là lần đầu tiên cô gọi điện thoại cho Diệp Tuyền Vũ, bỗng có chút khẩn trương.
Diệp Tuyền Vũ rất tiều tụy, so với Đan Vân Sơ còn tiều tụy hơn, dù sao quyền lựa chọn không ở trong tay cô, cô chỉ có thể nhận kết quả, không giống Đan Vân Sơ còn có quyền được lựa chọn, cũng may trang điểm tinh xảo đã che được quầng thâm ở hai mí mắt, suốt 9 ngày qua, ăn không ngon, ngủ không yên, tâm tình sa sút đến mức có thể nén khí áp xung quanh xuống thấp nhất. Kiêu ngạo trong cô không cho phép cô đem khuôn mặt ấm nóng dán đến cái mông lạnh lẽo của người ta, tuy rằng trong lòng khắc chế không được mong muốn gặp Đan Vân Sơ, thậm chí còn chờ mong Đan Vân Sơ bất ngờ xuất hiện, thế nhưng ngẫm lại cảm thấy tự mình quả thực là vọng tưởng, Đan Vân Sơ không đời nào chủ động tìm mình, cô ấy chính là người vô tâm vô phế. Thời gian từng ngày trôi qua, tự mình không tìm Đan Vân Sơ, Đan Vân Sơ cũng không có chút động tĩnh, loại cảm giác tuyệt vọng này, theo giời gian trôi qua, càng làm cho Diệp Tuyền Vũ buộc phải chấp nhận, Đan Vân Sơ thật sự một chút cũng không yêu mình. Tuyền Vũ chưa từng nghĩ đến yêu một người lại khổ sở như thế.
Ngay khi Diệp Tuyền Vũ bắt đầu hơi bình phục lại, cô nhận được điện thoại của Đan Vân Sơ, nhìn ánh sáng màn hình điện thoại lóe lên 3 chữ "Đan Vân Sơ", Diệp Tuyền Vũ cho rằng tự mình sinh ra ảo giác.
Cô vội vã ấn nút nghe: "Tiểu công chúa, tôi muốn gặp em, em tối nay tới nhà của tôi." Đan Vân Sơ thật là nữ vương tới cực điểm, cư nhiên ngữ khí mệnh lệnh, nói một câu, liền đem điện thoại cúp, động tác lẫn lời nói vô cùng gọn lẹ.
Nếu như nói trước kia Diệp Tuyền Vũ vẫn luôn tự kìm nén tình cảm, thậm chí ép buộc bản thân phải quên đi, thế nhưng sau khi nhận được điện thoại của Đan Vân Sơ, cảm xúc triệt để bộc phát ra bên ngoài. Đã không có vui sướng nghe điện thoại, sau khi nghe xong còn thêm phẫn nộ, đây là một chấn động cực kỳ lớn.
Đan Vân Sơ đáng ghét, chờ mình tuyệt vọng đến khi tâm tình mới hồi phục lại, liền tới trêu chọc mình, chính mình cũng thật đáng ghét, chỉ mới nhiêu đó thôi đã bị khiêu khích. Đan Vân Sơ dựa vào cái gì, thích thì gọi mình đến, không thích thì liền đuổi đi, con người này, sao lại có thể đáng ghét như thế chứ!
"Đan Vân Sơ, chị hỗn láo!" Diệp Tuyền Vũ đối với điện thoại quát lên, tuy rằng bên kia đã cúp máy, thế nhưng sau khi Diệp Tuyền Vũ quát xong, khí trong lồng ngực có chút cuộn trào mãnh liệt, tiểu công chúa tức giận không nhỏ a. Được rồi, cô chính là giận Đan Vân Sơ không có thành ý, cái gì mà "Tôi muốn gặp em, em tới nhà của tôi" Chị muốn gặp tôi, không phải là nên tự mình tìm đến tôi sao? Kia ngữ khí thập phần nữ vương, làm Diệp Tuyền Vũ tức đến cắn chặt răn.
Bất quá mọi tuyệt vọng cùng ưu phiền của Diệp Tuyền Vũ thoáng chốc đã tiêu tan, còn lại đều là phẫn nộ.
Công chúa tức giận, hậu quả kỳ thực không quá nghiêm trọng.
Diệp Tuyền Vũ khắc chế mình kích động lập tức đi tìm Đan Vân Sơ, thậm chí sau khi tan sở, cũng khắc chế mình chạy đến Đan Vân Sơ, cô phải có tiền đồ, nếu thực sự đi tìm Đan Vân Sơ, thì bao nhiêu kiêu hãnh còn lại sẽ đều mất hết. Diệp Tuyền Vũ quả thật đã kiềm chế được mình, tuy rằng có chút khổ sở.
Đan Vân Sơ lúc cúp điện thoại, mới ý thức được bản thân hình như lại dùng giọng điệu cường ngạnh, ngẫm lại, với tính tình của tiểu công chúa có lẽ sẽ không ngoan ngoãn vâng lời. Thế nhưng sau cuộc điện thoại đó, bao nhiêu rối rắm trong lòng Đan Vân Sơ cũng đều biến mất, đêm đó ăn ngon ngủ ngon, tâm tình cũng rất tốt, dù sao cô cũng đã có biện pháp khiến tiểu công chúa ngoan ngoãn quay lại. Đột nhiên cô cảm thấy tội nghiệp giùm tiểu công chúa, bởi vì cô đột nhiên nhận ra tiểu công chúa sẽ bị mình khi dễ đến tức chết.
"Vũ nhi, hiếm thấy em mấy ngày nay đều quay về nhà." Càng hiếm thấy hơn chính là không giống như mấy ngày hôm trước áp suất thấp như muốn nổ tung.
"Ân." Diệp Tuyền Vũ có chút lãnh đạm nói, rõ ràng trong lòng thực rất muốn đi đến nhà Đan Vân Sơ, thế nhưng phải mạnh mẽ nhịn xuống.
"Đan Vân Sơ không biết đã quyết định chưa?" Diệp Tuyền Triết đột nhiên nhắc tới Đan Vân Sơ, lỗ tai Diệp Tuyền Vũ tựa như một cái ra-đa, một khi là chuyện liên quan đến Đan Vân Sơ, tự động vểnh tai lên.
"Quyết định gì?" Diệp Tuyền Vũ hỏi.
Diệp Tuyền Triết mỉm cười, vừa nhắc tới Đan Vân Sơ, tinh thần Vũ nhi đã sôi nổi lên rồi.
"Hội triển lãm gửi thư mời, muốn cô ấy làm một cuộc triển lãm tranh lưu động, nếu cô ấy đồng ý, đối với tiền đồ của cô ấy sẽ là một chiếc bàn đạp rất lớn..." Diệp Tuyền Triết đang nói đến sự ảnh hưởng to lớn của cuộc triển lãm đối với tiền đồ của Đan Vân Sơ, thế nhưng đây không phải là điều mà Diệp Tuyền Vũ quan tâm, thứ cô ấy muốn biết chính là Đan Vân Sơ sẽ ra nước ngoài bao lâu?
"Triển lãm tranh lưu động sẽ kéo dài trong bao lâu? Hơn nữa khi nào thì đi?" Diệp Tuyền Vũ khẩn trương hỏi.
"Đại khái là 3 tháng, nếu cô ấy quyết định sớm, cuối tuần này sẽ đi!" Diệp Tuyền Triết nhìn em gái mình dáng vẻ khẩn trương, hơi mỉm cười.
Cuối tuần này, chẳng phải là ngày mai sao, Diệp Tuyền Vũ đột nhiên đứng lên, nghĩ đến 3 tháng không gặp Đan Vân Sơ, Diệp Tuyền Vũ trong lòng như phát hỏa, vô cùng sốt ruột.
"Anh, em có việc đi trước, đêm nay sẽ không về." bóng Diệp Tuyền Vũ rất nhanh liền biến mất khỏi tầm mắt của Diệp Tuyền Triết.
Cũng đã qua mấy ngày, Đan Vân Sơ không nghĩ tới Diệp Tuyền Vũ lại có thể chịu đựng được, xem ra cô đánh giá hơi thấp sự kiêu ngạo của Diệp Tuyền Vũ, Đan Vân Sơ lấy điện thoại ra, suy nghĩ có nên gửi một tin nhắn dụ dỗ tiểu công chúa hay không? Quên đi, những kiêu ngạo nhàm chán kia, tạm thời quẳng qua một bên, trước tiên lừa tiểu công chúa quay lại đã, sau này sẽ ức hiếp sau a!
Ngay khi Đan Vân Sơ xóa xóa sửa sửa mấy lần tin nhắn, rốt cuộc cũng hoàn thành cái tin nhắn dụ hoặc kia, vừa mới ấn nút gửi thì bên tai truyền đến tiếng mở cửa, Đan Vân Sơ khóe miệng dương lên, tiểu công chúa tới, Đan Vân Sơ cười đến mức giống như sói đang ngậm thịt cừu, tà ác cùng hả hê.
"Đan Vân Sơ, chị là hỗn đản, chị thật là xấu xa, thế nào lại có loại phụ nữ xấu xa như chị cơ chứ? Cay nghiệt, vô tâm vô phế..." Diệp Tuyền Vũ vừa vào cửa đã không ngừng liệt kê những phẩm chất tồi tệ của Đan Vân Sơ, trên mặt vì tức giận mà càng mang thêm vẻ động lòng người, đồ đáng ghét, tôi không đến tìm chị, chị cũng không tìm tôi sao? Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Tuyền Vũ, Đan Vân Sơ ý thức được, cô muốn tiểu công chúa, rất muốn!
Diệp Tuyền Vũ còn đang tiếp tục tức giận kể lể, đột nhiên phát hiện Đan Vân Sơ không biết từ lúc nào đã tiến đến gần mình, ánh mắt mang theo nóng bỏng, làm cho Diệp Tuyền Vũ sửng sốt, để làm gì mà giả vờ nồng nàn như thế?
"Tiểu công chúa, chị muốn em." Đan Vân Sơ môi kề đến bên tai Diệp Tuyền Vũ, khẽ nói.
-----------
Chú thích
(1) hỗn đản: người thứ bậc nhỏ hơn nhưng lại hỗn láo.