Nữ Pháp Y Mau Nhảy Vào Trong Bát

Chương 130

Editor: Meoxuxu

Khúc Mịch nhờ bác sĩ chuyên khoa thần kinh khám bệnh cho Kim Chí Thành, kết quả giống những gì anh dự đoán trước. Kim Chí Thành thật sự có bệnh, tình huống hiện tại không lạc quan cho lắm, căn bản không thể thẩm vấn như bình thường.

Mạnh Triết lại tìm đến công nhân ở công trường để điều tra, chủ yếu là hỏi vào ngày đồng gia gặp chuyện không may, có thấy Kim Chí Thành xuất hiện ở gần đấy không.

Kim gia nói với người ngoài rằng Kim Chí Thành trị bệnh ở Toronto, bọn họ hiển nhiên là không nhìn thấy. Mạnh Triết lại đi đến gần chợ buổi sáng, đưa ảnh chụp của Kim Chí Thành cho chủ các cửa hàng xem, không ai có ấn tượng gì về hắn.

Xem ra lại đi một chuyến vô ích rồi, Mạnh Triết có chút chán nản. Anh cầm ảnh chụp đi sang đường đến chỗ xe cảnh sát đang đỗ, bên cạnh còn có một người công nhân bảo vệ môi trường đang quét dọn.

"Ôi chao, đồng chí cảnh sát, cậu muốn tìm người trong ảnh đúng không? Có phải để điều tra vụ án không? Tôi dường như đã gặp qua hắn!" Người nhân viên bảo vệ môi trường là một người phụ nữ trung niên lắm chuyện, bà ta chỉ vào người trong tấm ảnh Mạnh Triết đang cầm nói.

Mạnh Triết vội vàng đưa ảnh chụp cho bà ta nhìn rõ hơn.

"Đúng vậy, chính là người này, ngày đó hắn cãi nhau với một người đưa chó đi dạo mà." Bà khẳng định nói, " Người đàn ông mang theo một con chó, tay còn cầm bánh quẩy và sữa đậu nành."

Mạnh Triết nghe xong mắt sáng lên, bảo bà ta kể lại tình hình hôm đó, một chi tiết cũng không được bỏ qua.

"Sáng sớm hôm đó tôi đang làm ở phố Vĩ Tảo, chợt nghe thấy có tiếng cãi nhau. Tôi liền chạy qua xem, người đàn ông dắt theo chó vẻ mặt có chút không kiên nhẫn. Sắc mặt người đàn ông trong ảnh rất khó coi, ở trên giày da của hắn có một bãi phân chó, chắc là con chó kia làm.

Người đàn ông dắt theo chó nhìn rất quen mặt, có thể là người sống ở đây, thường đi bộ đến chợ vào buổi sáng. Ở cái nơi này không ít người nghèo, đều có cùng hoàn cảnh cả, thỉnh thoảng còn muốn đi lừa tiền người ta. Tôi thấy người đàn ông trong ảnh rất sang trọng, hắn rất tức giận, nhưng cũng không có ý định đánh nhau.

Người đàn ông dắt theo chó mở miệng nói lí lẽ, mấy lời nói đều là ngụy biện, hắn một chữ cũng không phản bác được, chỉ có thể tức giận đến mặt tái xanh. Người đàn ông dắt chó thật ra cũng không để ý lắm, thấy hắn không nói gì, liền dắt cho đi khỏi.

Người đàn ông kia dường như đang muốn tìm cái gì đấy để lau phân chó dính trên giày, đáng tiếc không có gì gần đấy. Tôi đưa cho hắn một gói giấy vệ sinh, hắn lau phân chó ném vào thùng rác, còn hướng tôi cảm ơn.

Giọng nói của hắn rất kỳ lạ, khàn khàn lại the thé, cảm giác có chút ẻo lả. Tôi nói không có gì, hằn liền xoay người đi luôn."

"Bà thấy hắn đi về hướng nào?" Mạnh Triết đột nhiên cảm thấy linh quang chợt lóe trong đầu, dường như cái gì đó đang phá kén mà ra.

"Hướng Đông." Bà khẳng định chỉ," Tôi thấy bọn họ đi cùng một hướng, tôi còn sợ bọn họ gặp nhau lại đánh nhau cơ. Tôi khuyên người đàn ông trẻ tuổi, bảo cậu ta không cần xúc động, trên đời này không có việc gì không giải quyết được, căn bản con người ta có nguyện ý giải quyết hay không thôi.

Thời buổi bây giờ mọi người đều không muốn nghe khuyên bảo, nhất là nghe bà già như tôi đây, nói chuyện càng không ai nghe! Lời tôi còn chưa nói xong, cậu ta liền bỏ đi luôn. Quên đi, coi như tôi lắm chuyện, người ta muốn xử lý như thế nào là chuyện của người ta, tôi quản làm gì?"

"Cảm ơn đại tỷ, những tin tức bà cung cấp rất có giá trị." Mạnh Triết xác nhận lại một lần nữa,"Bà chắc chắn là chuyện xảy ra vào ngày bảy tháng năm đúng không?"

"Đúng vậy, ngày đó vốn không phải ca của tôi. Chị Lí nói hôm ấy là sinh nhật của con mình, nên tôi đổi ca với chị ấy. Tôi không nhớ lầm đâu!"

"Đại tỷ, bà có còn nhớ mặt người đàn ông dắt theo chó không?"

"Có."

Mạnh Triết nghe xong vội vang mang di động ra, đưa ảnh của Đồng Huy cho bà xem.

"Chính là anh ta! Tôi ở chợ nhìn thấy anh ta mấy lần, mỗi lần đều dẫn theo một con chó." Người công nhân bảo vệ môi trường khẳng định nói,"Đồng chí cảnh sát, hai người này ai là người xấu vậy?"

"Bà không nghe nói đến án mạng của Đồng gia sao? Nhà ông ta ở gần chỗ chợ này." Mạnh Triết không trực tiếp trả lời, đi dọc trên phố Vĩ Tào.

Người công nhân nghe lời nói của anh thì có chút lờ mờ, suy nghĩ một chút mới nhớ ra, " Má ơi, hắn chính là người nhà họ Đồng bị giết cả nhà đấy sao!"

Mạnh Triết đi đến cửa nhà họ Đồng, rất giống với dự đoán của anh!

Mạnh Triết điều tra được một đầu mối quan trọng như vậy, anh vội vàng gọi điện báo cáo cho Khúc Mịch. Sự việc cũng dần dần được hé lộ, Kim Chí Thành xảy ra tranh cãi với Đồng Huy ở chợ sáng, nguyên nhân là bởi vì chó của Đồng Huy nuôi thải phân lên giày da của hắn. Việc này đối với một người có tính cách vặn vẹo, có tâm lý chán ghét chó mèo như Kim Chí thành mà nói, không thể nghi ngờ rằng đó là một kích thích rất lớn.

Hơn nữa thái độ ứng xử của Đồng Huy lại rất ngang ngược, mắng hắn đến chó mèo cũng không bằng, làm hắn nhớ đến thời thơ ấu của mình đã từng bị Sử Phượng Yến ngược đãi. Việc này đủ khiến cho tâm lý hắn phát điên, tiếp đó dẫn đến ý nghĩ giết người trong đầu.

Vậy nhưng án mạng Tằng gia mười lăm năm trước thì động cơ là gì? Mạnh Triết nhớ tới Tằng gia cũng nuôi chó, ngày xảy ra án mạng ấy ba Tằng cũng dắt chó về nhà. Có thể sáng sớm hôm ấy cũng xảy ra tình huống tương tự như vậy? Tất cả đều chỉ có thể suy đoán, đợi tinh thần Kim Chí Thành hồi phục thì nói sau.

Biết tình nghi lớn nhất là Kim Chí thành bị sa lưới, Dĩ Nhu cũng không trút được gánh nặng như dự kiến.

"Tuy bây giờ không thể kết luận, thế nhưng sự xuất hiện của Kim Chí Thành cũng giúp việc điều tra chân tướng của chúng ta tiến triển nhanh hơn!" Khúc Mịch thấy cô đầy bụng tâm sự thì nói.

Dĩ Nhu không có bạn bè, từ trước đến giờ có việc gì đều tự mình chịu đựng, từ lúc Khúc Mịch qua đây ở cùng cô, cô có thói quen nói hết ra với Khúc Mịch.

"Kim Chí Thành đã bị Đồng Huy kích thích, cho nên mới dẫn đến ý định giết người của hắn. Vậy hắn vì sao lại giết ba mẹ tôi? Tôi tin ba mẹ tôi không phải loại người nói năng lỗ mãng, càng không thô lỗ mắng chửi người giống Đồng Huy! Tôi muốn biết sự thật, nhưng lại sợ hãi biết được nó." Trong ấn tượng của Dĩ Nhu, ba mẹ cô là người hiền lành lại thông tình đạt lý, bọn họ luôn mỉm cười đối đãi với người khác, cũng không so đo thiệt hơn.

"Thật ra lo lắng của em là vô nghĩa, bởi vì căn bản sẽ không giống em tưởng tượng như thế." Khúc Mịch lý trí bình tĩnh phân tích,"Thời điểm chú và dì gặp chuyện em đã mười tuổi, đối với người hay sự vật đều đã có cái nhìn riêng. Thông qua kí ức em nhớ lại, tôi có thể thấy được được gia đình em rất ấm áp hạnh phúc, hơn nữa chú và dì đều hiểu được cách làm người, cũng như chú Tằng ở Canada là một người rộng rãi tiến bộ. Cho nên, chú và dì khẳng định không phải là loại người thô tục thấp kém. Về phần động cơ gây án của hung thủ, hung thủ có phải Kim Chí Thành hay không, tất cả sẽ điều tra ra thôi."

Nếu anh chỉ đơn giản an ủi thì trong lòng Dĩ Nhu cũng sẽ không thể thoải mái. Nhưng nghe anh phân tích như vậy rất có đạo lý, Dĩ Nhu liền cảm thấy dễ chịu hơn.

"Đợi vụ án này kết thúc, em đi gặp ba mẹ cùng tôi đi?" Khúc Mịch đột nhiên nói.

Cô đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó liền ngây ngốc hỏi: "Chú và dì đã về sao? Khi nào vậy? " Cô đã sớm nghe Khúc Mịch nói qua, chú và dì làm khảo sát bên ngoài, lần này trở về quyết định không đi nữa.

"Vừa trở về mấy ngày hôm trước."

"Vậy sao." Dĩ Nhu nói,"Vậy không cần đợi đâu, mai chúng ta mời chú và dì đi ăn cơm!"

"Em chắc chắn?"

"Ừm." Nhìn thấy anh nghiêm túc nói như vậy, Dĩ Nhu cảm thấy có chút quái lạ.

Anh đã chăm sóc và giúp đỡ cô rất nhiều, ba mẹ người ta trở về, mình là vãn bối cũng nên mời họ một bữa cơm cảm ơn.

"Em đã muốn như vậy thì ngày mai luôn đi." Vẻ mặt Khúc Mịch đầy vẻ vui mừng," Vậy ăn ở nhà hàng Tái Bắc, để tôi gọi điện đặt phòng."

Nhà hàng Tái Bắc là nhà hàng nổi tiếng ở Nam Giang, phòng ăn lúc nào cũng hết, bình thường đều phải gọi điện đặt chỗ trước một tuần.

Khúc Mịch dường như rất quen thuộc với quản lí nhà hàng bên đó, báo tên xong rất nhanh đã đặt được một phòng,"Được rồi, mười hai giờ ngày mai. Chúng ta cùng đi, ba mẹ tôi sẽ từ nhà đến."

"Ừm." Dĩ Nhu trả lời, đột nhiên cảm thấy lời nói của anh có chút không thích hợp. Nhưng rốt cục không biết không đúng ở chỗ nào, cô không thể tìm ra được.

"Ngày mai tôi nên mặc gì đây?" Khúc Mịch lôi kéo Dĩ Nhu chọn đồ cho mình,"Tôi chỉ mang đến đây có vài bộ quần áo, hình như không được trang trọng cho lắm."

"Đi ăn cơm với ba mẹ mình cần gì phải ăn mặc trang trọng?" Người này đúng không phải là kỳ quái bình thường đi, Dĩ Nhu không thể nói bừa một chút nào,"Hơn nữa có chọn quần áo cũng là tôi đây. Thứ nhất tôi là con gái, thứ hai tôi và ba mẹ anh là lần đầu tiên gặp mặt."

"Đúng nha, vậy ngày mai em định mặc cái gì?" Khúc Mịch mở tủ quần áo của cô ra, chọn đi chọn lại nửa ngày, cuối cùng không hài lòng lắc đầu, "Không có quần áo phù hợp." Nói xong quay ra xem giờ, trung tâm thương mại vẫn chưa đóng cửa, liền quyết định đưa cô đi mua một bộ quần áo.

Không cần quá khích như vậy chứ? Cô chưa bao giờ mua quần áo mỏng, xuyên thấu, lộ da thịt, mấy bộ quần áo trong tủ đều có thể mặc để đi gặp trưởng bối mà. Nhưng nếu cô từ chối, có vẻ đối với cha mẹ Khúc Mịch không đủ coi trọng, dường như không được tốt cho lắm.

"Đi thôi, tôi sẽ trả tiền. Em là người đầu tiên lấy thân phận bạn bè đi gặp ba mẹ tôi, em ăn mặc đẹp, tôi cũng có mặt mũi."

Dĩ Nhu nghe xong không khỏi nhíu mày, đây là ý gì? Chẳng lẽ quần áo cô mặc hàng ngày không đẹp đễ, gọn gàng?

"Em không cần hiểu lầm ý của tôi, tôi không có ý phê bình hay trào phúng cách ăn mặc của em. Em biết không, tôi không có bạn bè, lại còn ở trong bệnh viện tâm thần vài năm, ba mẹ vẫn lo lắng cho tâm lý của tôi. Tôi muốn để cho bọn họ thấy, bạn bè bên cạnh tôi cũng rất tốt, họ có thể yên tâm."

Đem lòng hiếu thảo ra nói, Dĩ Nhu cũng không thể nói gì nữa. Huống hồ hắn lại mua tặng, vậy thì đi thôi.

Hai người đi trung tâm thương mại, Khúc Mịch trực tiếp dẫn cô đến quầy chuyên bán hàng cao cấp, có thể nói anh là người tiêu tiền như nước —— con mua đắt tiền.

Thế nhưng không thể không thừa nhận, đúng là tiền nào của nấy, hơn nữa quá trình mua sắm cũng là một loại hưởng thụ.

Nhân viên bán hàng nho nhã lễ độ, trà, cà phê, đĩa đựng trái cây tùy ý ăn. Khúc Mịch ngồi trên sô pha, nhiệm vụ chính là ngắm đồ giúp cô.

"Không được!"Thấy Dĩ Nhu từ trong phòng thử đồ đi ra, anh lắc đầu.

Dĩ Nhu lại vào trong thay một bộ khác, "Không được!" Anh vẫn lắc đầu.

Dĩ Nhu thử liên tiếp bốn năm bộ đồ, anh vẫn không hài lòng. Cuối cùng anh đích thân đi chọn, giữa một loạt quần áo chọn được một cái chiếc váy lụa trắng. Phía trên ngực có đinh mấy bông hoa nhỏ, eo váy hơi bó, làn váy rũ xuống trông rất đẹp, chiều dài thì gần tới mắt cá chân.

"Chọn cái này đi!"Thấy Dĩ Nhu từ trong phòng thử đồ đi ra, ánh mắt Khúc Mịch sáng ngời.
Bình Luận (0)
Comment