Nữ Pháp Y Mau Nhảy Vào Trong Bát

Chương 131

Editor: Meoxuxu

Giữa trưa ngày hôm sau, Khúc Mịch lái xe chở Dĩ Nhu đến thẳng nhà hàng Tái Bắc. Dĩ Nhu vừa vào trong phòng, đã thấy một đôi vợ chồng ngồi đó, người đàn ông trung niên đeo kính mắt dáng vẻ ổn trọng mang theo một vẻ tiêu sái tự nhiên, người phụ nữ có một đôi mắt cười, khiến cho người ta cảm thấy rất có thiện cảm muốn ở chung. Nếu nhìn kĩ ngũ quan của hai người có thể sẽ hiểu, Khúc Mịch hẳn là được di truyền ưu điểm của họ, bề ngoài so với hai người có vẻ xuất sắc hơn.

Nhất định đây là ba mẹ Khúc Mịch! Nhưng mà bây giờ mới có mười một giờ, sao hai người đến sớm hơn nửa giờ vậy không biết? Mình là người mời khách, thân còn là vãn bối, làm cho người ta chờ đợi thật là xấu hổ.

Dĩ Nhu cảm thấy thật có lỗi, vội vàng chào hỏi," Con chào chú, dì, con là Dĩ Nhu, là đồng nghiệp của Khúc đội trưởng, cũng là bạn của anh ấy. Con đến muộn, khiến hai người phải đợi, con thật là có lỗi."

"Không bao lâu, chỉ là đợi có hơn tiếng đồng hồ thôi." Con mắt mẹ Khúc cười tít lại, đứng lên đến gần Dĩ Nhu, nắm lấy tay cô không buông.

Ách, mẹ con bọn họ nói chuyện thật giống nhau! Nhưng mà Dĩ Nhu có thể cảm nhận được mẹ Khúc không có nửa điểm ác ý, ngược lại, bà là một người nhiệt tình cởi mở.

Mẹ Khúc nhận được điện thoại của con trai, nói rằng bạn của nó mời bọn họ một bữa cơm, lại còn là nữ, lúc ấy kích động vô cùng. Cả đêm hôm qua bà ngủ cũng không ngon giấc, vừa sáng sớm đã lôi quần áo ra thử, chưa đến mười giờ đã thúc giục ba Khúc lái xe đưa đến đây.

Tới phòng ăn đặt trước trông ngóng rất lâu, trong lúc đó đã gọi cho Khúc Mịch tận mấy cuộc, nhưng máy Khúc Mịch vẫn trong trạng thái tắt máy.

Cửa phòng ăn vừa mở ra, bà liền nhìn chằm chằm ra ngoài. Nhìn thấy một cô gái mặc váy trắng bước vào, ngũ quan thanh tú, làn da trắng nõn, eo nhỏ chân dài, lập tức vô cũng yêu thích. Bộ dáng con trai đẹp trai, người bên cạnh cũng phải là mỹ nữ mới xứng chứ. Lại nhìn thấy Khúc Mịch đi vào sau, hai người đứng cạnh nhau giống một đôi Kim đồng ngọc nữ.

Ánh mắt của bà ngày càng sáng rực, khiến cho Dĩ Nhu cảm thấy cả người không được tự nhiên.

"Lại đây ngồi đi, đừng đứng đó." Ba Khúc ngoắc tay bảo bọn họ qua.

Mẹ Khúc giờ này mới buông tay Dĩ Nhu ra, để cho cô ngồi xuống. Khúc Mịch gọi phục vụ mang trà lên, rồi cầm lấy thực đơn.

"Tiểu Nhu. Dì gọi con như vậy có được không?"Mẹ Khúc cười hỏi.

Dĩ Nhu vội vàng gật gật đầu,"Chú con cũng gọi con như vậy."

"Tiểu Nhu, dì nghe nói con là đồng nghiệp của Khúc Mịch?" Mẹ Khúc giống hầu hết bà mẹ trên đời này, lần đầu tiên thấy con mình phải lòng một cô gái, nhịn không được muốn tìm hiểu gia đình cô.

"Cũng coi là đồng sự ạ."Dĩ Nhu thành thật trả lời,"Đội trưởng Khúc là cảnh sát, con là pháp y."

"Pháp y?" Khúc Mịch không có nói cho ba mẹ chuyện của Dĩ Nhu, mẹ Khúc nghe thấy công việc của Dĩ Nhu hiển nhiên có chút giật mình.

Giật mình cũng là bình thường thôi, Dĩ Nhu đã gặp qua rất nhiều người nghe thấy công việc của cô lộ ra biểu tình kinh ngạc, tiếp đó là ghét bỏ và e ngại.

"Công việc thật tốt!" Lời nói tiếp theo của mẹ Khúc khiến Dĩ Nhu ngạc nhiên, cô lần đầu tiên thấy có người khen công việc của mình tốt.

"Trên đời này chuyện khó nhất chính là tìm hiểu lòng dạ con người, nhất là đối với những người đơn thuần. Tiếp xúc với thi thể rất tốt, họ sẽ không nói dối." Khúc mẹ nhiều năm tiếp xúc với động vật, thời gian quá lâu, cảm thấy giao tiếp con người rất phức tạp,"Hơn nữa nghề pháp y yêu cầu độ chuyên nghiệp rất cao, còn phải thận trọng can đảm, bình thường đến cả đàn ông còn không dám làm. Con nhìn qua giống như một cô gái mềm mại yếu ớt, vậy mà cũng có gan cầm dao giải phẫu thi thể, thật là khiến cho ta cảm thấy thật khâm phục. Chà chà, thật là một cô gái tốt!"

"Dì à, con thấy dì thật gần gũi."Lời nói của Dĩ Nhu phát ra từ trong nội tâm.

"Thật vậy sao? Lúc mang thai dì rất mong có một cô con gái, ai ngờ lại sinh ra một đứa con trai. Khi ấy nghĩ muốn sinh thêm một đứa nữa, nhưng công tác bận rộn, bây giờ đành từ bỏ ý định. Dì mà nhìn thấy ai có con gái xinh đẹp, mỗi ngày làm nũng trước mặt mẹ, trong lòng dì vô cùng hâm mộ." Mẹ Khúc nghe xong cao hứng nói," Dì và chú dự tính sẽ giảm bớt công việc, từ từ về hưu. Nếu con rảnh thì đến nhà chúng ta chơi, ta rất thích nói chuyện với con. Nhưng mà chỉ sợ ba mẹ con để ý, chê chúng ta chiếm lấy thời gian của con, mà chưa xin phép họ."

"Ba mẹ con đã qua đời mười lăm năm trước rồi ạ."Vẻ mặt Dĩ Nhu có chút cô đơn.

"A." Mẹ Khúc giữ chặt tay cô, yêu thương nhẹ nhàng vỗ về. Mười lăm năm trước? Lúc ấy cô bé mới hơn mười tuổi. Nhỏ như vậy đã không có ba mẹ, thật là một đứa trẻ đáng thương.

"Con gái ngoan, về sau cuối tuần sang nhà dì chơi, dì làm thức ăn ngon cho con." Mẹ Khúc thấy Dĩ Nhu khẽ cắn môi, ánh mắt ngập nước, thật muốn ôm cô vào ngực an ủi.

Dĩ Nhu nghe thấy lời nói này trong lòng ấm áp, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống Trước kia có người nghe thấy rằng cô nhỏ tuổi đã mất cha mẹ, nhưng mà biểu tình lại đều là thương hại đồng tình, nó khiến cho Dĩ Nhu cảm thấy mình càng đáng thương hơn.

Nhưng lời mẹ Khúc nói, khiến Dĩ Nhu nhớ tới bữa tối mẹ làm cho cô, điều này không thể dùng hương vị mà đánh giá, cô cảm nhận được mẹ Khúc sâu trong nội tâm muốn bù đắp lại tình thương của mẹ cho cô.

Khúc Mịch ngồi bện cạnh nhìn, ý cười nơi khóe miệng càng rõ. Anh biết tư tưởng của ba mẹ mình tiến bộ, chỉ cần là cô gái mà anh thích, bọn họ sẽ chấp nhận vô điều kiện. Nhưng anh lại không ngờ, mẹ và Dĩ Nhu lại vô cùng hợp nhau, chính là yêu thích thật lòng.

Ba Khúc ngồi bên cũng không nói chuyện, nhưng ánh mắt và vẻ mặt của ông đều hiện lên vẻ vui mừng.

Chuyên môn của Khúc Mịch là nghiên cứu tâm lí con người, cảm xúc này anh có thể nhìn ra!

"Mẹ, mẹ cứ từ từ nói chuyện, chúng ta gọi món trước đã, lúc nữa vừa ăn vừa nói chuyện." Khúc Mịch đưa thực đơn sang,"Mẹ và ba nhìn xem, muốn ăn món gì?"

"Đúng, chú, dì, con không biết khẩu vị của hai người, cho nên không dám gọi món trước." Dĩ Nhũ cũng nói theo.

Nhìn thấy hai người ăn ý nói, mẹ Khúc cười tươi như hoa," Ăn cơm chẳng qua chỉ là hình thức, quan trọng là gặp mặt nha! Ăn cái gì cũng được, dì và chú không kén ăn."Bọn họ hàng năm đều làm việc ở bên ngoài, thường xuyên cảnh màn trời chiếu đất, được ăn thức ăn nóng hổi là tốt lắm rồi, làm sao có thể bày đặt kén ăn?

Nhưng bà cũng gọi một món, ba Khúc gọi một món, Khúc Mịch quay đầu nói cho phục vụ," Cho tôi một phần thịt kho tàu, canh cá cay, bốn bát cơm, một cốc nước chanh. Phiền anh nhanh một chút, cảm ơn."

Mẹ Khúc biết con trai mình không ăn cay được, cười hỏi Dĩ Nhu," Con thích ăn cay sao? Mọi người đều nói ăn cay không tốt cho da, nhìn thấy da con tốt thế này, có lẽ không phải ai cũng vậy."

Dĩ Nhu được khen đến xấu hổ, cô cũng không biết trả lời như thế nào, lại thấy mẹ Khúc từ trong túi lấy ra một cái hộp trang sức nhỏ.

"Tiểu Nhu, lần đầu tiên gặp mặt lại khiến con trả tiền, dì tặng con cái này coi như là quà gặp mặt!" Mẹ Khúc không có giải thích, mở chiếc hộp ra, lấy ra một cái vòng ngọc, đeo lên tay cô," Ừm. Vòng ngọc này màu thật đẹp, da con trắng như vậy, đeo trên tay con quả nhiên rất hợp. Không uổng phí tìm kiếm nhiều năm như vậy cuối cùng cũng tìm được chủ của nó!"

Dĩ Nhu nhìn cái vòng ngọc xanh biếc không có lấy một chút tạp chất, đeo ở cổ tay hơi lành lạnh, liền biết là đồ đắt tiền.

"Dì, món quà này quá quý giá. Hơn nữa đội trưởng Khúc giúp con nhiều như vậy, con nên mời hai người bữa cơm, làm sao có thể nhận quà của dì cho được?" Dĩ Nhu vội vàng tháo chiếc vòng ra, để lại vào trong hộp trang sức.

Thấy hành động này của Dĩ Nhu, lại nghe đến xưng hô cô gọi Khúc Mịch, mẹ Khúc có chút nghi ngờ nhìn sang con mình. Đây người mà nó muốn cưới sao? Bà hôm nay đem vòng ngọc truyền từ đời bà nội đến đây, hôm nay muốn truyền lại cho con dâu.

Khúc Mịch cũng không để mẹ đem vòng ngọc lấy ra nữa, vội vàng nói: "Mẹ, món quà quý giá như vậy sẽ khiến pháp y Tăng gánh nặng. Nếu mẹ cảm thấy không được, vậy thình thoảng mời cô ấy qua nhà ăn bữa cơm là được rồi."

Pháp y Tăng? Mẹ Khúc nghe xong nhíu mày, đành phải cất vòng ngọc đi. Vốn tưởng bà sắp có con dâu, không nghĩ đến thằng con ngốc nhà mình, thế mà vẫn chưa theo đuổi được người ta. Xem ra lo lắng của mình không phải là thừa, chỉ số thông minh của thì thừa mà tình yêu thì ít ỏi quá đi!

Lúc này, đồ ăn đều được mang lên. Dĩ Nhu mời khách, hiển nhiên là phải thiết đãi, cô rót nước trái cây cho mọi người.

"Chú, dì, hai người cứ tự nhiên." Cô cũng không có nói nhiều lời.

Điểm này làm cho mẹ Khúc càng thích, con gái như vậy mới tốt, có khí chất của một tiểu thư khuê các. Ngày nay các cô gái đều là nhuộn tóc đủ màu sắc, ăn mặc thì toàn váy ngắn hở đùi hở ngực khoe da thịt cho người ta thấy cũng không thấy ngại, lại còn yêu đương nhăng nhít loạn cả lên. Đừng nói đến việc tiếp xúc, chỉ cần tưởng tượng đến con dâu tương lai của mình là loại người này, đầu mẹ Khúc liền đau.

Dáng dấp đẹp, tính tình tốt, công việc tốt, chủ yếu lại còn rất hợp ý với bà, mẹ Khúc nhìn Dĩ Nhu mặt nào cũng yêu thích! Bà quyết định phải giúp đứa con nhà mình.

"Tiểu Nhu à, con bây giờ có bạn trai không?" Bà uống một ngụm trà rồi hỏi.

"Không có ạ."Dĩ Nhu thành thật trả lời.

"Vậy con thích mẫu người như thế nào?" Mẹ Khúc hỏi tiếp,"Nói cho dì nghe một chút xem, ta giới thiệu cho con một người nha."

Khúc Mịch ngồi bên cạnh đang gắp rau, tay anh khựng lại một chút.

"Tùy duyên phận thôi ạ."Cho tới bây giờ Dĩ Nhu cũng không nghĩ tới vấn đề này, thậm chí cô còn cảm thấy có lẽ chính mình sẽ sống vậy đến già.

Mười lăm năm qua, cô sợ hãi tiếp xúc với người lạ, nhất là đàn ông. Cô cảm thấy mình cả đời sẽ hãm sâu trong cái loại sợ hãi này, chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày nhẹ nhõm như thế.

Cuộc sống mới còn đang đợi cô trải nghiệm, cô muốn thử qua tất cả mọi chuyện mà mười lăm nay cô đã bỏ qua. Hưởng thụ một mình trải qua đêm tối, một mình đi đến những vùng xa lạ, một mình thưởng thức mỹ thực, một mình...

Trong kế hoạch của cô, dường như đều là chuyện một người, tìm người yêu, cô không hề nghĩ tới!

"Đúng vậy, người với người còn phải xem vào duyên phận." Mẹ Khúc nghe cô nói rồi mỉm cười,"Duyên phận cái này ai cũng không nói được, đôi khi nó đến nhưng chính mình cũng không biết. Khúc Mịch của chúng ta tính tình lạnh lùng, ta chưa từng thấy nó có bạn bè, mang bạn bè đến giới thiệu chúng ta đây là lần đầu tiên."

"Tính cách đội trưởng Khúc có chút lạnh lùng, nhưng tiếp xúc qua cảm thấy anh ấy cũng rất tốt."

"Nhìn xem, đây còn không phải là duyên phận sao!"Mẹ Khúc cười đến cực kì sáng lạn.

Khúc Mịch nghe xong lặng lẽ khen ngợi mẹ mình ở trong lòng, lời này nói rất đúng nha!

Hnay chăm chỉ đăng sớm ^^

Chúc m.n cuối tuần vui vẻ (´∀`)♡
Bình Luận (0)
Comment