Chiếc Santana của Đàn Dịch chạy đi.
Tạ Tinh cũng lên xe, lái thêm một chút rồi đưa xe vào sân nhà mình.
Sân nhỏ, xung quanh là bức tường hoa. Đợi trời ấm thêm một chút, cô sẽ trồng hoa hồng leo và bìm bìm. Khi hoa nở, không khí đồng quê sẽ tràn ngập.
Tạ Tinh đứng trong sân tưởng tượng một lát, rồi mở cửa bước vào nhà.
Phía Đông tầng một là phòng khách, phía Tây có một phòng ngủ nhỏ, cô định cải tạo thành phòng thay đồ.
Phòng ăn kiểu mở liền với phòng khách, phía Tây phòng ăn là bếp, giữa bếp và phòng ngủ còn có một nhà vệ sinh nhỏ.
Giữa phòng khách và phòng ăn có cầu thang xoắn ốc, dẫn xuống tầng hầm và đi lên tầng hai.
Tầng hầm chỉ là khoảng trống chừng ba bốn chục mét vuông, không có gì đáng xem nên Tạ Tinh đi thẳng lên tầng hai.
Tầng hai có ba không gian, chiếu nghỉ cầu thang, phòng ngủ hình dạng đặc biệt và thư phòng phía Bắc.
Nhìn chung, không gian được sử dụng hợp lý, ở một mình sẽ không thấy quá rộng cũng không thấy chật chội.
Cô đi một vòng, vừa xuống tầng thì bên ngoài có người tới, thợ sửa chữa hệ thống điện nước mang dụng cụ đến, phía sau còn có hai người ngoài dự đoán.
“Tạ Tinh?” Tạ Thần hơi ngạc nhiên: “Em không ở nhà nghỉ ngơi, sao lại chạy đến đây?”
“Anh, Quân Quân.” Tạ Tinh chào hỏi: “Em ngủ một mạch tới mười giờ, ngủ đủ rồi, vừa hay hồi nãy có hẹn với… Đội trưởng Đàn nên ra ngoài.”
Vốn cô không định nhắc tới Đàn Dịch, nhưng đã nói dối với Trần Nguyệt Hoa thì thà nửa thật nửa giả để khỏi lỡ miệng sau này.
Tạ Thần “ồ” một tiếng: “Vậy thì hay, cùng xem mấy anh thợ làm việc.”
Tạ Quân cũng nói: “Anh cả bảo nhà bên kia không gấp, để công nhân làm chỗ em trước. Nghe nói căn biệt thự này thiết kế độc đáo nên chị sang xem thử.”
Cô ta chủ động giải thích lý do tới đây, nhưng Tạ Tinh biết thật ra cô ta đến để chọn nhà.
Tạ Tinh không định vạch trần, liền đổi chủ đề: “Quân Quân, nghe nói mấy bộ vest bán khá chạy, bao giờ thì chia tiền?”
Đây là lần đầu tiên hai chị em trực tiếp đề cập đến vấn đề này kể từ khi xảy ra chuyện hợp tác kinh doanh bất đắc dĩ.
Tạ Quân tuy hành động trước rồi mới báo, ép lấy thiết kế hai bộ quần áo của cô, nhưng chưa từng có ý định ăn bớt tiền.
Cô ta nghiêm túc đáp: “Kết thúc mùa xuân sẽ thanh toán cho em, sau này mỗi quý kết toán một lần.”
“Được, vậy tôi chờ nhận tiền.” Tạ Tinh rất hài lòng với thái độ của Tạ Quân, thẳng thắn, không vòng vo, công tư phân minh.
Mấy người thợ bắt đầu làm việc, bụi và tiếng ồn nhanh chóng bao trùm không gian.
Họ là người của công ty chính quy, làm việc rất đúng quy trình. Ba anh em dặn dò vài câu rồi rời biệt thự, sang xem căn nhà mới của Tạ Huân, ở đó có phòng của Tạ Tinh, cô và Tạ Quân mỗi người một phòng, đều có ánh nắng mặt trời.
Buổi tối, Tạ Thần mang theo bản hợp đồng sơ thảo đến tìm Tạ Tinh, nói anh đã chốt mua mảnh đất kia, chỉ còn chờ thanh toán.
Hợp đồng ghi rõ khoản vay, hoàn trả và chia lợi nhuận, đúng nghĩa anh em sòng phẳng.
Dùng người không nghi, nghi người không dùng.
Tạ Tinh vốn không để tâm, nhưng Tạ Thần kiên quyết nên cô nhận lấy.
Sang ngày nghỉ thứ hai, cô cùng Tạ Thần ra ngân hàng, rút 900 ngàn tiền mặt, chuyển vào tài khoản của Tạ Thần.
…
Sau khi đi làm, việc đầu tiên Tạ Tinh làm là họp tổ chuyên án.
Trong phòng họp, Lý Ký và Lê Khả cũng có mặt.
Lê Khả vẫy tay gọi cô: “Tạ Tinh, mau lại đây ngồi.”
Tạ Tinh ngồi xuống cạnh cô, vừa đặt bút và sổ xuống thì Lê Khả đã ghé sát, nhỏ giọng nói: “Không ngờ bọn mình lại đến đây chứ gì?”
Thực ra, Tạ Tinh đã đoán được.
Nếu đối phương là một băng nhóm tội phạm, gây án nhiều lần, phạm vi rộng, thì việc đi công tác là điều tất yếu. Cục vừa phải giữ lực lượng tại địa phương, vừa phải thường xuyên cử người đi hỗ trợ, nên người trẻ tuổi là phù hợp nhất.
Tạ Tinh nói: “Mình đoán được, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy. Hay quá, mình đang lo không có bạn đồng hành đây này.”
Lê Khả thân thiết dùng khuỷu tay huých cô một cái: “Mình cũng nghĩ vậy.”
Đàn Dịch ngồi xuống phía trước, tiếng xì xào trong phòng họp lập tức im bặt.
Anh nói: “Chi cục Đông Thành lần lượt gửi về hai vụ án. Ngày 27 tháng 11 năm ngoái, nạn nhân Tưởng Chi Thắng bị siết cổ đến chết. Ngày 14 tháng 12, nhân viên quán karaoke Kim Quỹ là Chân Thanh tử vong trong phòng trọ. Cả hai vụ đều xuất hiện búp bê cầu nắng.”
“Hai vụ này và vụ của Thẩm Ý, với Mao Giáp Nhất giống nhau, một vụ là giết người, một vụ là diệt khẩu. Tiếc là chi cục Đông Thành sau khi tìm được hai bức phác họa mơ hồ thì không có thêm manh mối nào, vụ án cũng vì thế mà bị tạm gác lại.”
Nói cách khác, dù tìm thêm được hai vụ án, nhưng ngoài việc cho thấy hung thủ tàn nhẫn hơn và gây thêm áp lực cho cảnh sát, thì cũng chẳng giúp được gì.
Phó Đạt hỏi: “Đội trưởng Đàn, có gộp án không?”
Đàn Dịch nói: “Không gộp, nhưng chi cục Đông Thành sẽ cử hai cán bộ sang chỗ chúng ta để tìm hiểu chi tiết hơn về ba vụ án.”
Phó Đạt nói: “Vậy… chúng ta có thể sang chi cục của họ tìm hiểu hai vụ kia không?”
Sắc mặt Đàn Dịch không mấy dễ chịu, anh nói: “Cục cảnh sát thành phố An Hải và chi cục Đông Thành ngang cấp, nhưng chi cục Đông Thành trực thuộc quản lý của Kinh Thành. Hơn nữa, Tưởng Chi Thắng là con trai Phó thị trưởng Kinh Thành.”
Trong phòng họp vang lên tiếng bàn tán.
“Dù hơi bất công, nhưng thực tế là vậy.”
“Chưa chắc đã không cho chúng ta điều tra, cứ chờ xem đã.”
“Không gộp án, mỗi bên điều tra riêng, khác gì cạnh tranh đâu?”