Đình nhỏ bỗng yên tĩnh, hai người cùng hướng mắt ra những chiếc thuyền đánh cá trên đường chân trời, lắng nghe tiếng sóng vỗ vào đá.
“Chị ơi, chị xem em nhặt đẹp không này!” Tiếng một cậu bé vang lên từ dưới chân đá.
Bậc thang hơi cao, Tạ Tinh nói: “Em đợi nhé, chị xuống ngay.”
Cô bỏ đồ xuống, nhanh chóng chạy xuống phía dưới.
Một lớn một nhỏ ngồi xổm trên bãi cát ngắm vỏ sò, cảnh tượng rất ấm áp.
Đàn Dịch thích khung cảnh con người hòa cùng thiên nhiên như thế này, liền giơ máy ảnh lên “tách tách” chụp thêm mấy tấm.
Ông lão thả diều thu dây lại rồi chạy tới, mỉm cười cảm ơn Tạ Tinh: “Xin lỗi nhé, cháu ông hơi nghịch, chắc làm phiền hai người rồi.”
Từ “làm phiền” này thường dùng để ám chỉ các cặp đôi. Tạ Tinh tuy không để tâm tới chút hiểu lầm này, nhưng cũng không muốn để Đàn Dịch nghĩ cô có ý gì với anh, nên khéo léo giải thích: “Cháu và đồng nghiệp chỉ vừa mới gặp nhau thôi, không tính là làm phiền đâu ạ.”
Ông lão áy náy “ồ” một tiếng, dắt đứa cháu đi.
Đàn Dịch cũng bước xuống.
Tạ Tinh hỏi: “Hôm nay Đội trưởng Đàn cũng được nghỉ à?”
Đàn Dịch nói: “Dạo này căng thẳng quá, Phó chi đội trưởng Hoàng cho tôi nghỉ nửa ngày, nếu không có gì gấp thì chiều vào cũng được.”
Tạ Tinh nhìn đồng hồ, đã mười một giờ rưỡi: “Đội trưởng Đàn may mắn thật.”
Đàn Dịch gật đầu: “Đi thôi, ăn trưa nhé, ăn hải sản được không?”
Dù anh không mời thì Tạ Tinh cũng định đi ăn, nên cô lập tức đồng ý.
Hai người tới một quán hải sản bình dân, tìm bàn nhỏ ở tầng một ngồi xuống.
Nhân viên đưa thực đơn cho Đàn Dịch.
Anh lại đưa cho Tạ Tinh: “Để người sành ăn quyết định.”
“Được.” Tạ Tinh nhận lấy không khách sáo: “Em nhớ Đội trưởng Đàn không kiêng gì, vậy gọi thịt kho mực baby, tôm hấp bia, hai con cua gạch, hàu nấu đậu phụ, thêm hai bát cơm.”
Nhân viên ghi xong rồi rời đi.
Đàn Dịch rót cho cô một tách trà nóng: “Tôi đến đây vài lần rồi, mấy món này đều ngon, kiểu gia đình, hợp ăn với cơm.”
“Đó là kỹ năng cơ bản của người sành ăn.” Tạ Tinh đứng dậy: “Đội trưởng Đàn đợi chút, em đi rửa tay.”
Hai người thay nhau rửa tay xong, cua gạch cũng vừa mang lên.
Vì đã quen biết nhau, nên họ không câu nệ khách sáo, món vừa lên là ăn ngay, thỉnh thoảng bàn luận đôi câu về chất lượng hải sản.
Bầu không khí thoải mái, tựa như vợ chồng lâu năm.
Đàn Dịch không đeo kính, khuôn mặt cực kỳ điển trai.
Tạ Tinh cũng vậy.
Cả hai thu hút ánh nhìn của không ít nhân viên và thực khách.
Chị thu ngân ở quầy còn ghé tai một nam nhân viên, lên tiếng đặt cược: “Hai người này trai tài gái sắc, chắc chắn đang hẹn hò, tôi cược năm đồng.”
“Được!” Nam nhân viên nói: “Tôi thấy không giống, nhìn ánh mắt cô gái nhìn anh kia, chẳng có ý đó đâu.”
Chị thu ngân nói: “Anh nhìn mắt anh kia là biết, si tình thế kia cơ mà! Tôi thấy anh là ghen vì người ta có bạn gái xinh.”
Nam nhân viên nhìn mắt Đàn Dịch một lúc: “Không giống, mắt anh ta vốn trông như thế rồi, nhìn ai cũng như yêu say đắm.”
“Anh thôi đi.” Chị thu ngân đáp: “Tưởng tôi chưa gặp anh ta à, nhà anh ta ở gần đây, tới ăn mấy lần rồi. Tiểu Hồng còn từng lại gần hai lần, anh ta suýt nữa đã tặng cô ấy một cái liếc sắc lẹm đó.”
Nam nhân viên vẫn lắc đầu: “Vậy là anh ấy thích cô ấy, còn cô ấy không thích anh ấy.”
Ăn xong, Đàn Dịch trả tiền, rồi cùng Tạ Tinh lên xe của cô.
Nam nhân viên vừa hay đứng ở cửa, tận mắt thấy Tạ Tinh ngồi vào ghế lái, lập tức chạy vào báo cho chị thu ngân: “Chết rồi, xe là của cô kia, chắc anh kia sống dựa vào bạn gái.”
Chị thu ngân có chút tiếc nuối: “Thật uổng, đẹp trai thế mà không lo làm ăn.”
Tạ Tinh và Đàn Dịch chẳng hay biết gì về cuộc bàn tán này, họ lái xe đến chung cư Túy Long.
Tạ Tinh nói: “Đội trưởng Đàn, tôi nghĩ bọn buôn người này đều có thủ đoạn lừa đảo bài bản, liệu có thể kiến nghị với cục, tổng hợp lại các thủ đoạn lừa đảo, làm thành sổ tay tuyên truyền, rồi phổ biến với người dân ở cả thành phố và nông thôn không?”
Đàn Dịch nhìn cô đầy tán thưởng: “Việc này đã báo lên rồi, cục rất coi trọng, chắc sẽ sớm có kế hoạch triển khai.”
Tạ Tinh nhấn ga, lái vào cổng chung cư Túy Long: “Vậy thì tốt quá.”
Xe dừng trước căn biệt thự.
Đàn Dịch vừa xuống xe thì điện thoại của anh reo lên.
Tạ Tinh lo lắng nhìn anh.
Đàn Dịch nghe máy, hơn mười giây sau đáp: “Được, tôi đến ngay.”
Tạ Tinh hỏi: “Có chuyện gì à?”
Đàn Dịch lấy chìa khóa xe từ túi đeo: “Chi cục Đông Thành ở Kinh Thành vừa gửi đến một hồ sơ, tuy thủ đoạn gây án hơi khác, nhưng tại hiện trường phát hiện búp bê cầu nắng. Tôi phải về cục xem kỹ tài liệu họ fax tới.”
Tạ Tinh nói: “Em…”
Đàn Dịch ngăn cô: “Chỉ là hồ sơ thôi, mai vào xem cũng được. Em ở nhà nghỉ ngơi đi.”
Tạ Tinh nghĩ lại, vụ án này khó mà phá nhanh, Đàn Dịch nói cũng đúng.
Cô nói: “Được, vậy em không đi. Đội trưởng Đàn lái xe cẩn thận nhé.”