Tạ Tinh ngủ một giấc thật ngon, khi tỉnh lại thì đã mười giờ.
Rửa mặt xong, cô mặc đồ ngủ xuống lầu.
Nghe thấy động tĩnh, dì Tôn từ trong bếp chạy ra, niềm nở nói: “Tinh Tinh dậy rồi à, muốn ăn gì không, dì làm liền cho.”
Tạ Tinh ngồi xuống bên bàn ăn: “Dạ không cần phiền thế đâu dì, có gì ăn nấy thôi ạ.”
Dì Tôn nói: “Hồi sáng ông chủ mua sữa đậu nành với quẩy vẫn còn dư, để dì hâm lại nhé?”
Tạ Tinh cầm tờ nhật báo trên bàn: “Dạ làm phiền dì Tôn.”
Dì Tôn làm việc rất nhanh, chẳng mấy chốc đã bưng bát sữa đậu nành nóng lên…
Không gì hạnh phúc bằng việc được ngủ yên tâm, ăn uống yên tâm.
Tạ Tinh vui vẻ ăn uống.
Dì Tôn vừa nhặt giá vừa nói: “Tinh Tinh dễ nuôi ghê, ăn gì cũng được, chẳng kén chọn tí nào.”
Câu này cũng ngầm nhắc đến Tạ Quân.
Tạ Quân là kiểu con cưng của trời, khá kén ăn nên cũng hay tự xuống bếp nấu vài món.
Ăn xong, Tạ Tinh mang bát vào bếp, tiện tay rửa luôn: “Tụi con làm việc bận rộn, chỉ cần ăn no là được, đâu rảnh nghĩ nhiều.”
“Cảnh sát đúng là vất vả thật. Hàng xóm nhà dì…” Dì Tôn vốn ít tiếp xúc với cô, thấy cô chẳng hề tỏ ra xa cách thì càng nói chuyện rôm rả hơn.
Hai người trò chuyện rất vui, cho đến khi Trần Nguyệt Hoa đẩy cửa bước vào.
Dì Tôn lập tức tiến lên nhận túi xách và túi nilon trên tay bà, nói: “Bà chủ, tôi mua dưa chua với sườn, lát nữa xào thêm đĩa giá, được không ạ?”
Trần Nguyệt Hoa khẽ nhíu mày: “Hai cha con ổng trưa nay không về, nấu nhiều dầu mỡ thế ai ăn? Trong tủ lạnh có tôm, dì làm vài con đi.”
Dì Tôn nhìn Tạ Tinh với vẻ khó xử.
Tạ Tinh nói: “Không sao, dì Tôn cứ nghe mẹ con. Trưa nay con có hẹn, không ăn ở nhà.”
Nói xong, cô quay sang Trần Nguyệt Hoa: “Mẹ nghỉ ngơi đi, con lên phòng thu dọn chút, rồi đi luôn.”
Trần Nguyệt Hoa xách túi vào phòng ngủ: “Ừ, con đi đi, mẹ vào phòng nằm một lát.”
Dì Tôn quay người lại thì khẽ bĩu môi, rồi đi tìm tôm trong tủ lạnh.
Thực ra Tạ Tinh chẳng hẹn với ai, chỉ là cô không muốn ở chung nhà với Trần Nguyệt Hoa.
Cô bỏ quần áo bẩn vào máy giặt, thay một bộ đồ mới rồi ra ngoài.
Hiếm khi được rảnh rỗi, thời tiết lại nắng đẹp, Tạ Tinh quyết định ra biển.
Dù trời vẫn còn lạnh nhưng trên bờ biển vẫn có lác đác vài nhóm du khách.
Tạ Tinh quan sát, thấy có nhóm là sinh viên được nghỉ, nhóm khác là người trung niên và cao tuổi.
Gió khá to, nhiều người đang thả diều.
Có con diều hình mái ngói giản dị, có hình bướm sặc sỡ, có chim én trang nhã, còn có con rết nâu đỏ uốn lượn sống động. Những sắc màu rực rỡ đó điểm thêm vài nét tươi sáng cho bầu trời.
Ngồi trong xe ngắm một lúc, Tạ Tinh xuống xe, trước khi đóng cửa cô tiện tay lấy một túi nilon từ hộc xe.
Nước thủy triều rút, để lộ bãi cát vàng nhạt ẩm ướt và lốm đốm những chiếc vỏ sò như những nốt sần trên một khuôn mặt nhẵn bóng.
Tạ Tinh đến đây để tìm những “nốt sần” hình dạng kỳ lạ này, nào là ốc biển lớn, vỏ sò nhỏ, sao biển, những con ốc hình tháp tí hon, và cả những viên sỏi nhẵn bóng.
Một người đàn ông trung niên mang ủng đi biển thấy vậy thì hỏi: “Cô gái, cháu là người ở nơi khác đến phải không?”
Tạ Tinh hiểu, ý ngầm của ông là người bản địa chẳng hứng thú với mấy thứ này.
Cô nói: “Cháu là người ở đây, trước bận đi học nên chưa có dịp tới.”
Người đàn ông trung niên nhặt một viên sỏi trong nước đưa cho cô: “Cũng có lý. Con gái chú hình như cũng thế, chú bảo đưa nó ra đây, mẹ nó liền nói con bé bận học không có thời gian.”
Tạ Tinh cảm ơn, bỏ vào túi nilon, chào ông rồi đi tiếp.
Vài phút sau, một đứa trẻ tầm năm sáu tuổi rụt rè tiến lại gần: “Chị ơi, chị đang nhặt gì thế?”
Tạ Tinh đưa túi nilon cho cậu bé xem.
Cậu nhóc dúi cái đầu tóc mềm tơ vào miệng túi: “Đẹp ghê, sao trước giờ em không thấy nhỉ?”
Tạ Tinh nói: “Có lẽ vì nhiều quá nên em không để ý chăng?”
Cậu bé nghĩ nghĩ: “Hình như vậy. Em cũng phải nhặt vài con, lúc về tặng mẹ em.”
Nói rồi, cậu bé chống hai cánh tay bé xíu chạy về phía trước, cho đến khi một ông lão đang thả diều gọi lại.
Nhặt được một túi đầy vỏ sò, Tạ Tinh đi về phía rặng đá ngầm gần đó.
Ở đó có một cái đình nhỏ, cô muốn ngồi bên trong hóng gió biển.
Bước lên từng bậc, cô đứng trên đỉnh đá, vừa định phóng tầm mắt ra xa thì nghe thấy một giọng quen thuộc: “Sao em không ở nhà nghỉ ngơi cho tốt?”
Đàn Dịch!?
Tạ Tinh quay lại, thấy Đàn Dịch đang cầm một chiếc máy ảnh 120, nhìn động tác thì có vẻ vừa hạ xuống: “Anh đang chụp lén em?”
Đàn Dịch nói: “Tôi đang định nói với em, nên không tính là chụp lén.”
Cô gái mặc chiếc áo bông kẻ caro nâu đỏ, đội mũ len đỏ rực, quàng khăn cùng màu, quần jeans, thêm đôi ủng da kiểu quân cảnh, trông cực kỳ nổi bật, lại rất hợp với sắc đen xám của những tảng đá!
Tạ Tinh bước lại, lấy từ túi áo to một chiếc khăn vải, trải lên ghế rồi ngồi xuống đối diện Đàn Dịch.
Đàn Dịch hơi ngạc nhiên: “Em là pháp y mà.”
Tạ Tinh nói: “Vật cực tất phản, pháp y cũng có khi bị ám ảnh sạch sẽ.”
Đàn Dịch gật gù: “Cũng có lý.”
Tạ Tinh hứng thú nhìn máy ảnh của anh: “Đội trưởng Đàn, em cũng muốn mua máy ảnh chơi, anh giới thiệu giúp nhé?”
Đàn Dịch nói: “Tôi có một cái ít dùng, em có thể lấy để luyện tập.”
“Cái này…” Tạ Tinh suy nghĩ: “Em biết dân mê ảnh rất thích sưu tầm, hơn nữa em cũng không phải hoàn toàn mù tịt về nhiếp ảnh.”
Ở thế giới bên ngoài cuốn sách này, cô từng học chụp ảnh bằng điện thoại, cũng nắm được chút kiến thức về bố cục và ánh sáng.
Đàn Dịch không ép: “Vậy được, tôi sẽ nhờ người ở Bắc Kinh mang cho em một thân máy. Em muốn ống kính loại nào?”
Tạ Tinh nói: “Một ống góc rộng, một ống fix, và một ống zoom tầm trung-dài.”
Thực ra, người mới chơi ảnh không cần nhiều ống kính như vậy, nhưng tâm lý nhà giàu mới nổi khiến cô muốn mua đủ một lần cho xong.
Đàn Dịch cười: “Hiểu rồi.”