Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ

Chương 149

Phó cục trưởng Nghiêm cũng quay sang mọi người: “Tiểu Tạ xử lý rất tốt, công việc của mọi người cũng rất xuất sắc. Lên kế hoạch, bố trí, theo dõi, chủ động ra tay, từng bước đều vừa đúng lúc…”

Sau một tràng khen ngợi, ông bất ngờ đổi giọng: “Chiêu đánh rắn động cỏ của Đàn Dịch lần này, hiện tại có thể chứng minh là cường độ vừa đủ, vừa đẩy nhanh tốc độ bán người của bọn buôn người, vừa giảm áp lực cho người nằm vùng, lại cứu người nhanh hơn. Nhưng đây cũng là nước cờ mạo hiểm, một khi sơ suất, nếu bọn buôn người trở nên cực đoan, tổn thất sẽ không thể lường được. Trước chuyện lớn chuyện nhỏ, chúng ta phải rõ cái nào nặng cái nào nhẹ, hiểu chưa?”

Đàn Dịch nghiêm trang đứng dậy: “Phó cục trưởng Nghiêm phê bình rất đúng.”

Phó cục trưởng Nghiêm xua tay: “Tôi không phải đang phê bình cậu, cậu làm rất đúng, nhưng không thể vì lần này đúng mà cho rằng cách làm đó không có vấn đề. Thực tế, thật sự không có vấn đề sao? Tôi chỉ nêu một tình huống: nếu gặp phải kẻ cực đoan, hắn lấp luôn hầm thì sao?”

Trong văn phòng im phăng phắc.

Đàn Dịch thầm nghĩ: [Tuy ông nói đúng, nhưng tôi vẫn tin vào phán đoán của mình về hành vi của mấy tên chủ mưu dựa trên việc nghe lén.]

Nói xong, phó cục trưởng Nghiêm và Lục Khởi Nguyên cùng rời văn phòng.

Hoàng Chấn Nghĩa vỗ vai Tạ Tinh: “Những chuyện khác tôi không nói nhiều, làm tốt lắm!”

Tạ Tinh nói: “Phó chi đội trưởng Hoàng quá khen.”

“Khen gì mà khen? Hoàn toàn xứng đáng.” Hoàng Chấn Nghĩa không dây dưa chuyện trước đó nữa: “Vết thương của cô có sao không? Đi ăn với chúng tôi hay về nhà ngủ một giấc ngon?”

Tạ Tinh chạm vào má mình: “Xấu quá, em về nhà ngủ trước thì hơn.”

Hoàng Chấn Nghĩa gật đầu: “Tôi bảo Á Quang đưa cô về một chuyến.”

Tạ Tinh cười: “Không cần đâu, em tự lái xe về cũng được.”

“Có xe đúng là tiện.” Hoàng Chấn Nghĩa vốn không phải người lắm lời, vẫy tay với mọi người: “Đi thôi, ăn cơm, tôi mời.”

“Ăn món nướng, ăn bánh canh!”

“Đúng đúng, ăn cái gì nóng nóng!”

“Đi thôi, đói đến mức ngực dán lưng rồi.”

Một nhóm người ồn ào kéo nhau xuống lầu.

Tạ Tinh, Đàn Dịch, Nhậm Á Quang đi phía sau.

Đàn Dịch nói: “Mấy hôm nay vất vả rồi, nếu em không ngại thì để tôi đưa em về.”

Nhậm Á Quang cũng lên tiếng: “Đội trưởng Đàn cũng chưa ngủ được bao nhiêu tiếng, để tôi đưa thì hơn.”

Tạ Tinh đáp: “Thế thì em vẫn may mắn hơn, mấy hôm nay không bị trói thì cũng được ngủ. Cho nên không cần đưa em về đâu, các anh cứ đi ăn chút gì rồi về ngủ một giấc cho ngon.”

Đàn Dịch không cố chấp nữa, lấy từ trong túi ra chiếc điện thoại, máy nhắn tin và ví đưa cho Tạ Tinh: “Anh trai em gọi mấy lần, tôi nói với anh ấy là em đi công tác đột xuất, điện thoại để quên ở văn phòng.”

Tạ Tinh nhận lấy, khẽ mỉm cười: [May quá, cũng không đến nỗi tệ, vẫn còn một người thân thật sự quan tâm đến mình.]

Khi cô lái xe về Ngọa Long thì cũng gần 11 giờ đêm.

Tầng một nhà họ Tạ tối om, chỉ có phòng ngủ phía Đông tầng hai còn sáng đèn, Tạ Thần vẫn chưa ngủ.

Tạ Tinh tìm chìa khóa mở cửa, nhẹ nhàng bước vào nhà, lên lầu…

Vừa tới tầng hai, Tạ Thần đã đi ra đón, khẽ hỏi: “Tinh Tinh, em đi công tác à?”

“Anh.” Tạ Tinh chào một tiếng: “Đúng vậy, có nhiệm vụ đột xuất nên em phải ra ngoài mấy hôm.”

Ánh sáng ở hành lang lờ mờ, Tạ Thần không nhìn rõ vết thương trên mặt cô, anh thắc mắc: “Đi công tác sao không mang điện thoại, còn để ở chỗ Đàn Dịch?”

Tạ Tinh đáp: “Em để ở văn phòng.”

Tạ Thần không tin: “Em ở văn phòng pháp y, anh ta ở văn phòng hình sự, dù có người nghe điện thoại thì cũng phải là thầy em chứ, đừng hòng lừa anh.”

Tạ Tinh cau mày: “Vậy kết luận của anh là gì?”

Tạ Thần kéo cô vào phòng mình, càng hạ giọng hơn: “Không phải em đi cùng anh ta đấy chứ.”

“Anh!” Tạ Tinh bất mãn kêu lên: “Anh nghĩ đi đâu vậy, em là loại người đó sao?”

Tạ Thần xòe hai tay: “Anh biết em không phải loại người đó, nên em cứ nói rõ đi. Anh gọi cho em lúc chín giờ rưỡi tối, kết quả là một người đàn ông nghe máy, em nói xem có đáng sợ không?”

Tạ Tinh chớp mắt: “Anh, em có nhiệm vụ bí mật, anh xem này.” Cô kéo cổ áo len xuống.

Tạ Thần giật mình, định quay đầu tránh nhưng đã muộn, ánh mắt đã rơi ngay vào mảng bầm tím dữ tợn kia, rồi lại thấy rõ gương mặt cô, lập tức bùng nổ lửa giận: “Tên họ Đàn ấy đánh em à?”

Tạ Tinh bất lực, kéo cổ áo lên, vội vàng phủ nhận: “Đã nói là nhiệm vụ bí mật rồi, một khi để tội phạm biết thì em không chỉ bị trả thù mà cả nhà cũng gặp nguy hiểm.”

Tạ Thần bình tĩnh lại: “Nhiệm vụ nằm vùng?”

Tạ Tinh gật đầu: “Đàn Dịch phụ trách tiếp ứng, nên điện thoại mới để ở chỗ anh ấy. Anh, chuyện này nhất định phải giữ bí mật.”

Tạ Thần không vui: “Em là pháp y, không phải cảnh sát hình sự, mấy chuyện nằm vùng này liên quan gì tới em, cục cảnh sát thành phố chẳng phải đang bắt nạt người sao?”

Tạ Tinh nói: “Anh, là em tự nguyện. Lần này chắc ít nhất cũng được huân chương hạng nhì, có khi sắp được nhận việc chính thức rồi.”

Tạ Thần vẫn không hài lòng: “Huân chương hạng nhì có ăn được không.”

Tạ Tinh bất đắc dĩ: “Thôi được rồi, không phải em đã bình an về nhà rồi sao? Em đi tắm rồi ngủ đây, em mệt lắm rồi.”

Tạ Thần thở dài, đành nói: “Chỉ lần này thôi, không có lần sau đâu đấy!”

Bình Luận (0)
Comment