Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ

Chương 148

Đại Mậu thấy mình được tự do thì định liều mạng phản kháng.

Nhưng Đàn Dịch tới quá nhanh, chỉ thấy anh chống một tay vào thang gỗ, cả người bật lên không trung, tung một cú đá thẳng vào Đại Mậu, hất hắn đập mạnh vào bức tường đất giữa hai cái bô vệ sinh.

Cú đá này cực mạnh, Đại Mậu hự một tiếng, đau đớn nằm rạp xuống đất, không còn chút sức phản kháng.

Nhậm Á Quang là người thứ hai xuống, khống chế được Đại Hoằng.

Đàn Dịch còng tay Đại Mậu, hỏi Tạ Tinh: “Có bị thương không?”

Tạ Tinh theo phản xạ đưa tay chạm ngực: “Không sao, không bị thương.”

Mắt phượng nhắc: “Sáng nay cô còn nói đau ngực mà, không đi bệnh viện kiểm tra sao?”

Tạ Tinh nói: “Cảm giác không nghiêm trọng, không cần đi đâu.”

Cú đá của Đại Sơn quả thực rất mạnh, nhưng theo kinh nghiệm của cô, khả năng gãy xương là rất nhỏ, nhiều lắm cũng chỉ là chấn thương phần mềm.

Đàn Dịch quả quyết: “Lát nữa đưa em đi chụp X-quang, chi phí do cục cảnh sát chi trả.”

Tạ Tinh còn chưa kịp trả lời thì cô gái mắt phượng đã chen vào, khẽ hích khuỷu tay vào cô: “Dù sao cũng không tốn tiền của cô, đi kiểm tra cho yên tâm.”

Tạ Tinh đành gật đầu: “Được rồi, tôi đi.”

Trong mắt Đàn Dịch hiện lên một thoáng ý cười.

Tạ Tinh nhìn ra đó là nụ cười của sự nhẹ nhõm, thư giãn và giải tỏa.

Xông pha tuyến đầu khi làm nhân viên nằm vùng vốn đã rất nguy hiểm, nhưng ở hậu phương chỉ huy, dù là an toàn, cũng phải chịu áp lực tâm lý vô cùng lớn.

Ai cũng có nỗi lo lắng riêng.

Đại Xung, Đại Mậu, cặp vợ chồng già, và hai tú bà mặc áo lông chồn, tất cả đều bị bắt.

Tạ Tinh không thể lộ thân phận, liền lên xe cảnh sát cùng bốn cô gái khác.

Trên xe, cô gái mắt phượng bỗng nhớ ra một chuyện: “Cô chẳng phải luôn bị trói à, sao lại đột nhiên cởi được dây vậy?”

Tạ Tinh đáp: “Lúc chạy trốn khỏi nhà, tôi chuẩn bị hai thứ, một là tiền, tôi khâu vào quần giữ nhiệt, hai là phòng thân, trong nhà chẳng có gì tốt, tôi liền nhét lưỡi dao cạo râu của ba tôi vào mũi giày bông.”

“Ngay khi lũ trẻ bị đưa đi, tôi biết sẽ tới lượt chúng ta, để phòng bất trắc, tôi thừa lúc người ta không chú ý, tháo giày bông ra, tay vẫn trói sau lưng, lấy dao kẹp vào khe thang, cọ vài cái là dây bị cắt đứt.”

“Cách này hay đấy.” Mắt phượng gật gù khâm phục: “Không hổ là học sinh tốt nghiệp cấp ba, đầu óc nhanh nhạy, nhưng… sao vẫn bị lừa vậy?”

Tạ Tinh nói: “Thì tại muốn kiếm tiền chứ sao, tiền làm mờ mắt, thế là bị lừa thôi.”

Mắt phượng chép miệng: “Ừ, câu này nói đúng thật.”

Tạ Tinh nhớ đến Mã Liên Hoa, hỏi Nhậm Á Quang đang lái xe: “Cảnh sát, có bắt được người đàn bà tên Mã Liên Hoa chưa?”

Nhậm Á Quang đáp: “Đã bắt được. Mọi thứ trong tầm kiểm soát, yên tâm, không ai thoát được.”

Cô gái mắt phượng nghiến răng: “Con đàn bà khốn nạn đó là kẻ đáng chết nhất. Nếu giờ ả ở trước mặt tôi, tôi nhất định đánh cho ả nửa sống nửa chết.”

Xe cảnh sát chạy vào thành phố và dừng lại trước bệnh viện thành phố.

Nhậm Á Quang giao xe và người cho Đỗ Chuẩn, còn bản thân anh đi cùng Tạ Tinh vào cấp cứu.

Trong phòng khám.

Tạ Tinh kéo áo len xuống, lộ ra phần ngực trên bị thương, chỗ này cô đã bị tấn công hai lần, giờ sưng to, bầm tím một mảng lớn.

Ông bác sĩ già giật mình, lập tức nhìn Nhậm Á Quang: “Anh đánh à? Quá đáng lắm! Còn là đàn ông không vậy?”

“Làm sao có thể…” Nhậm Á Quang định phủ nhận ngay, thì thấy Tạ Tinh nháy mắt ra hiệu.

Vết bầm trên mặt Tạ Tinh vẫn chưa tan, loang lổ xanh vàng, trông rất đáng thương.

Nhậm Á Quang liền im lặng, cô gái nhỏ người ta dám đi làm nhiệm vụ nằm vùng, vậy mà anh còn sợ bị bác sĩ hiểu lầm sao?

Anh áy náy cúi đầu.

Bác sĩ tưởng anh đang hối lỗi, lườm anh căm ghét, rồi nhẹ nhàng ấn vào vết thương của Tạ Tinh, mỗi lần ấn đều hỏi cô có đau không.

Ba phút sau, ông kết luận: “Tổn thương phần mềm, xương không có vấn đề, nhưng để chắc chắn thì vẫn nên chụp X-quang.”

Chờ khoảng bốn mươi phút, Tạ Tinh lấy được phim chụp, đúng như cô dự đoán, xương hoàn toàn bình thường.

Hai người bắt taxi quay về cục cảnh sát thành phố.

Tạ Tinh vào xe thay quần áo của mình, bước chân nhẹ nhàng đi lên tầng hai.

Vừa tới cửa phòng làm việc của Đội hai, bên trong vang lên một tràng pháo tay như sấm.

Tạ Tinh nhìn kỹ, không chỉ có Lục Khải Nguyên, Hoàng Chấn Nghĩa mà cả Phó cục trưởng Nghiêm cũng ở đó.

Phó cục trưởng Nghiêm bắt tay cô: “Tiểu Tạ à, nhiệm vụ nằm vùng lần này của cô hoàn thành vô cùng xuất sắc. Không chỉ thành công triệt phá một tổ chức buôn bán người, mà còn đập tan một phòng khám chui buôn bán nội tạng người, hai ổ m** d*m, cứu gần trăm phụ nữ, tìm được tung tích hơn bốn mươi trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ. Thay mặt cục cảnh sát, tôi cảm ơn cô!”

Tất cả những lo lắng trong cô lúc này hoàn toàn tan biến.

Trong lòng Tạ Tinh tràn đầy tự hào, cảm động, và một cảm giác thành tựu không thể diễn tả bằng lời.

Đáng giá, thật sự quá đáng giá!

Cô nói: “Phó cục trưởng Nghiêm quá lời, em chỉ làm những gì mình nên làm thôi…”

Phó cục trưởng Nghiêm cắt lời: “Tiểu Tạ, cô là một pháp y, đây vốn không phải là công việc của cô, vì vậy tôi càng phải cảm ơn cô. Nếu không phải cô nhớ được mã Morse trong vòng ba ngày, chúng tôi đã không thể âm thầm bám theo, đó là mắt xích quan trọng nhất. Nếu không phải cô đã chế ngự được nghi phạm từ trước, e rằng trong hầm sẽ còn xảy ra một trận ác chiến. Nếu không nhờ có cô, đứa trẻ bị bệnh kia có khi đã bị sốt đến ngốc mất rồi.”

“Thật sự là… quá giỏi.”

“Bình tĩnh, biết nhìn thời thế, lợi hại.”

“Đúng vậy, phối hợp với lực lượng bên ngoài của chúng tôi phải nói là ăn ý vô cùng.”

Tạ Tinh được khen đến mức có chút lúng túng, sắc mặt hơi ửng đỏ. Cô tự trêu mình: “Phó cục trưởng Nghiêm đừng khen nữa, em đến nói cũng chẳng biết nói gì nữa rồi. Các lãnh đạo tính toán chu toàn, đồng nghiệp nhạy bén giỏi giang, không có mọi người thì em chẳng là gì cả.”

“Hahaha…” Cục trưởng Nghiêm cười vài tiếng, rồi quan tâm hỏi: “Bị thương có nặng lắm không?”

Tạ Tinh đáp: “Không sao ạ, chỉ bị bầm chút thôi.”

Phó cục trưởng Nghiêm giãn mày: “Thế thì tốt, tôi cho cô nghỉ hai ngày, về nghỉ ngơi cho tốt.”

Tạ Tinh cảm ơn rồi lùi sang một bên.

Bình Luận (0)
Comment