Đứa bé phúc lớn mạng lớn, nhiệt độ nhanh chóng hạ xuống, bệnh tình cũng có chuyển biến tốt.
Tuy nhiên, Tạ Tinh vừa thở phào thì hai đứa trẻ lớn đã bị đưa đi.
Lần này đi là sống chết không rõ.
Tim Tạ Tinh như treo lên tận cổ họng, mãi đến tối, khi thấy Đại Sơn và Đại Xung quay lại, trái tim cô mới thật sự hạ xuống.
Cô nghĩ, Đàn Dịch không thể nào không tìm được nơi này. Trong tình huống hiện tại, chỉ có một khả năng, Đàn Dịch thả hổ về rừng nhưng đã bắt được bên mua, cứu được bọn trẻ.
Dù không phải như vậy, giờ cô cũng chỉ có thể suy đoán như vậy.
Dù thế nào đi nữa, phải tin tưởng đồng đội.
Sáng hôm sau, Đại Sơn và những người khác cùng xuống, bế hết bọn trẻ ra ngoài.
Chỉ còn lại nhóm phụ nữ bọn họ.
Bọn buôn người đều đã rút về, lại không có ý giao dịch, chẳng lẽ không sợ đêm dài lắm mộng sao?
Tạ Tinh nghĩ đi nghĩ lại, đoán rằng mắt xích buôn bán phụ nữ có thể đã bị đứt.
Nếu đúng vậy thì sẽ có hai khả năng: một là tiếp tục giam giữ bọn họ, hai là bọn họ tự mình bán.
Nếu nuôi nhốt tiếp thì cũng chẳng sao, chỉ là tiếp tục bị nhốt thêm vài ngày. Nhưng nếu là khả năng thứ hai thì nguy hiểm sẽ tăng lên, nếu bị bán vào ổ m** d*m ngầm, bọn chúng sẽ tìm mọi cách phá hủy sự tự tin và lòng tự trọng của các cô gái.
Chiều hôm đó, trong hầm yên ắng, cả lão già lẫn Đại Mậu đều không xuống.
Đây là dấu hiệu có chuyện lớn sắp xảy ra.
Quả nhiên, tối hôm đó, trong hầm xuất hiện hai người phụ nữ trung niên mặc áo lông chồn.
Đại Xung khúm núm nói: “Hai chị, người đều ở đây, thoải mái chọn lựa nhé.”
Một người khoảng hơn 30, tóc uốn xoăn to, lập tức nhìn về phía Tạ Tinh: “Cô này được đấy, hàng gì, bao nhiêu cân?”
Đại Xung cười hí hửng: “Hàng vàng, tốt nghiệp cấp ba, chị ra giá đi?”
Người tóc xoăn to lắc đầu: “Loại này khó xử lý nhất, các người thu xếp xong rồi đưa cho tôi, tôi trả 6 ngàn.”
Đại Xung hơi khó xử: “Chuyện này…”
Đại Sơn liền tiếp lời: “Trước đây đã bàn với người khác, một người 15 ngàn. Chúng tôi đều liều mạng, chị thêm chút nữa đi.”
Người phụ nữ kia lên tiếng: “Tôi trả 8 ngàn, cũng là các người dạy dỗ xong rồi đưa đến chỗ tôi.”
Người tóc xoăn to nũng nịu: “Chị làm thế không công bằng chút nào, sao lại tranh mua với em thế? Tôi trả 9 ngàn.”
Người kia nói: “Tôi trả 10 ngàn.”
Người tóc xoăn to cười: “Được, tôi nể mặt chị Yến, nhường cho chị vậy. Tôi lấy cô kia.”
Hai người phụ nữ mỗi người chọn một người, còn lôi cả chị cả ngoài 30 làm hàng đi kèn.
Cuối cùng, trong hầm chỉ còn lại Tạ Tinh, cô gái mắt phượng, cô bé mười lăm tuổi và cô gái trẻ đi cùng Tạ Tinh.
Đại Sơn và Đại Xung đưa hai người phụ nữ kia đi lên.
Đại Hoành và Đại Mậu ở lại.
Đại Hoành nói: “Người anh em, mày chọn trước đi.”
Đại Mậu cười ha hả: “Vậy tao không khách sáo đâu.” Hắn vừa nói vừa tiến thẳng về phía Tạ Tinh.
Trong đầu Tạ Tinh lập tức tính toán nhanh, nếu lên trên mới ra tay, chỉ sơ sẩy một chút là sẽ có cô gái bị cưỡng gian, như vậy sẽ là trách nhiệm của cô.
Còn nếu ra tay ngay ở đây, cô có thể hạ gục một tên trước, rồi xử lý tên thứ hai, đến khi Đại Sơn và Đại Xung xuống thì cũng chỉ là một chọi hai.
Cô gái mắt phượng có gan liều, chắc chắn sẽ giúp, cô gái kia cũng vậy, chỉ có cô bé là hơi yếu, nhưng không sao, chắc sẽ không đến lượt cô bé ra tay.
Khi Tạ Tinh còn đang tính toán, bất ngờ hai chân cô rời khỏi mặt đất, Đại Mậu bế cô lên kiểu công chúa.
Vậy thì càng tốt!
Hai tay bị trói sau lưng của Tạ Tinh bất ngờ xoay lên trước, áp một lưỡi dao cạo sắc bén vào cổ họng Đại Mậu…
Cô nói: “Đừng động, cứ bế tôi như thế này. Nói cho anh biết, tôi rất khỏe. Khí quản và động mạch chủ đều ở đây, anh chỉ cần nhúc nhích là sẽ được tận mắt nhìn thấy cảnh bản thân bị chết nghẹn.”
Cánh tay Đại Mậu vừa động, Tạ Tinh liền ấn xuống, một dòng máu ấm nóng từ cổ hắn chảy xuống.
Đại Mậu lập tức ngoan ngoãn: “Tao không động, mẹ nó, tao không động nữa, đừng ấn nữa. Tao lạy mày, đừng ấn xuồng!”
“Chết tiệt!” Đại Hoành kêu lên một tiếng, định lao tới.
Đại Mậu vội hét: “Đại Hoành, mày muốn lấy mạng tao hả? Mau lên gọi người đi!”
Đại Hoành không lên, mà quay sang nhìn ba cô gái.
Tạ Tinh nói: “Đừng động, mày động là nó chết. Giết nó rồi tao giết mày, cũng vậy thôi.”
Đại Hoành bị khựng lại tại chỗ.
Cô gái mắt phượng thấy Tạ Tinh chiếm thế thượng phong liền kéo cái bô vệ sinh bên ngoài vào, cô và cô gái kia mỗi người giữ một cái làm vũ khí phòng thân.
Mắt phượng hỏi: “Giờ làm gì? Chúng ta có xông ra ngoài không?”
Tạ Tinh nói: “Không biết bên ngoài thế nào, tạm thời ở lại đây.”
Cô nghĩ, hôm nay đã là đợt thứ ba, Đàn Dịch sẽ không để nhiều cô gái chịu khổ ở đây nữa, chắc chắn sẽ chọn ra tay vào lúc này.
Chỉ cần kiên trì một chút, bọn họ sẽ xông vào.
Lúc này, phía trên vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Tạ Tinh cùng ba cô gái đều căng thẳng.
Đại Hoằng hét lên: “Đại Sơn, Đại Xung! Con nhỏ này phản kháng, lấy Đại Mậu uy h**p tao, mau xuống đây!”
Người ở trên không đáp, mà lao thẳng xuống.
Nhìn thấy người lao xuống trước là Đàn Dịch, toàn thân trang bị đầy đủ, Tạ Tinh lập tức nhảy khỏi vòng tay của Đại Mậu…