Bây giờ mới đầu xuân, trong hầm không quá lạnh, nhưng với một đứa trẻ bệnh nặng, nhiệt độ này rõ ràng là không ổn.
Tạ Tinh nằm xuống cạnh đứa bé, cố gắng áp sát vào cơ thể nhỏ bé của nó. Theo bản năng, đứa bé nhanh chóng xoay người, chui vào lòng cô.
Người phụ nữ ngồi xuống mép đệm: “Cách này cũng được, lúc con gái chị ốm, chị cũng ôm nó suốt. Nhưng em gái à, lát nữa nếu có người xuống, em phải về chỗ mình ngay.”
Cô gái mắt phượng nói: “Sợ gì, nếu đứa trẻ chết thì chúng được lợi gì? Chúng phải cảm ơn chúng ta mới đúng.”
Người phụ nữ nói: “Cây gỗ lộ đầu sớm thì mục trước, bớt việc vẫn hơn.”
Tạ Tinh hỏi: “Chị tên gì, sao lại bị lừa tới đây?”
“Em cứ gọi chị là chị cả là được.” Người phụ nữ nằm xuống: “Con khốn đó nói nhà nó có người già cần chăm sóc, lo cơm ba bữa với giặt giũ, mỗi tháng trả 500 đồng, thế là chị đi theo. Uống một chai nước, chị ngủ li bì luôn.”
Cô gái mắt phượng nói: “Tôi thì khác, con khốn đó bảo nhà máy điện đang tuyển công nhân.”
Tạ Tinh gật đầu: “Em cũng thế.”
Mã Liên Hoa đã lợi dụng tâm lý của dân đi làm thuê, vừa muốn kiếm tiền, vừa muốn đi đường tắt, lại mất cảnh giác với người khác mà nhiều lần ra tay thành công.
…
Không biết là mấy giờ, từ trên mặt đất có tiếng động vang lên.
Tạ Tinh tỉnh dậy, lấy trán mình chạm vào trán đứa bé, đúng là nóng hơn, tình hình khá nguy hiểm.
“Em gái, mau lại đây.” Chị cả chạy đến gọi Tạ Tinh.
“Vâng.” Tạ Tinh đẩy đứa bé vào sâu hơn, để trán bé chạm vào bức tường lạnh, rồi mới đứng dậy theo chị cả quay về chỗ.
Các cô gái đều đã tỉnh, đồng loạt nhìn ra ngoài, những cô bé mười bốn, mười lăm tuổi được các chị lớn che chắn ra phía sau.
“Ồ, tỉnh cả rồi à, đang chờ đàn ông phải không?”
Người xuống là Đại Mậu. Thấy rõ mặt hắn, có cô gái đã bắt đầu nức nở.
Tạ Tinh thầm nghĩ: “Tại sao hắn lại trở về, số nạn nhân lại tăng sao?”
Trên thang lại có tiếng bước chân, Đại Sơn và Đại Hoành mỗi người bế một đứa trẻ đang ngủ say xuống.
Thì ra tất cả đều quay lại.
Có lẽ sắp bắt đầu bán rồi, chỉ cần có đầu óc, chúng sẽ không vắt kiệt mãi một con cừu như An Hải.
Tạ Tinh dựa vào tường, nhìn chằm chằm Đại Sơn.
Đại Sơn nói: “Các anh em, quy tắc cũ.”
Đại Mậu kéo một cô gái mặt mũi đoan chính: “Đi thôi, đừng để tao phải mời.”
Đại Hoành cũng vác thẳng một cô gái lên vai.
Các cô gái bắt đầu khóc lóc.
Tạ Tinh đứng dậy, nói với Đại Sơn: “Này anh ơi, chẳng lẽ không thể bớt ức h**p người sao? Vụ buôn bán không vốn này chắc đã giúp các anh kiếm khối tiền rồi, không thể để lại cho người ta một con đường sống sao?”
Đại Sơn nhìn chằm chằm vào cô: “Tao giữ mày lại là để bán được giá cao, chứ không phải để mày dạy đời tao.”
Hắn bất ngờ tung một cú đá, trực tiếp đá Tạ Tinh văng vào tường.
Cú đá này cực mạnh, Tạ Tinh đau đến mức gần như không thở nổi.
Chị cả và cô gái mắt phượng hét lên một tiếng, cùng lao tới: “Cô không sao chứ?”
Tạ Tinh thở hổn hển: “Đừng lo cho tôi, mau xin thuốc.”
Chị cả nói: “Được rồi, em đừng nói nữa, để chị đi xin.”
Chị ấy xoay người quỳ xuống đất: “Anh gì ơi, bên kia có một đứa bé sốt cao, anh làm ơn cho nó một viên thuốc hạ sốt đi. Cứu được một mạng, chẳng phải anh sẽ kiếm thêm một khoản sao?”
Đại Sơn hơi gật đầu, nói với Tạ Tinh: “Nghe thấy chưa, lời cô ta mới là tiếng người.”
Rồi hắn quay người đi lên trên.
Đại Mậu và Đại Hoành cũng dẫn mấy cô gái lên tầng.
Chị cả dùng tay áo lau mồ hôi lạnh vì đau trên trán Tạ Tinh: “Em gái ngốc, em nói như vậy làm chi, chẳng ích gì, chỉ tổ ăn đòn.”
Tạ Tinh mỉm cười chua chát.
Cô là cảnh sát, sao có thể trơ mắt nhìn bọn súc sinh này cưỡng gian những cô gái kia, chỉ cần còn chút hy vọng, cô nhất định liều mạng.
“Cộp, cộp.” Phía trên lại vang lên tiếng động.
Các cô gái sợ hãi co ro sát vào nhau.
Nhưng ngoài dự đoán, mấy cô gái lại bị đưa xuống, bà lão còn mang theo một viên thuốc và một bát nước.
Chị cả khẽ hỏi một cô gái trong số đó: “Có chuyện gì vậy?”
Cô gái nói: “Có người gõ cửa, bọn chúng sợ xảy ra chuyện nên đưa chúng tôi xuống.”
Tạ Tinh thở dài một hơi thật sâu.
Chờ hắn đi lên, cô quay lại bên đứa bé, dùng bức tường lạnh lẽo để hạ nhiệt trên trán nó.
Việc gõ cửa là do Đàn Dịch sắp xếp, nhằm khiến bọn buôn người dè chừng và đẩy nhanh tiến độ bán người.
Bọn họ phục kích ở vị trí cách sân nhà kia chưa đến trăm mét, hai tổ khác thì chặn hai lối ra của làng.
Cứ thế mà trấn giữ suốt một ngày.
Quầng mắt của Hoàng Chấn Nghĩa càng lúc càng thâm và sâu, trên môi Đàn Dịch cũng nổi mấy mụn nước.
Hiện tại họ đang ở thế tiến thoái lưỡng nan.
Một là, họ đã mất liên lạc với Tạ Tinh, không biết cô có an toàn hay không.
Hai là, bọn buôn người đã thu hẹp hoạt động, nhưng không bao gồm Mã Liên Hoa. Mã Liên Hoa cùng hai gã đàn ông đã sang thành phố bên cạnh, một người là tài xế xe ba gác, người còn lại là gương mặt mới, không rõ có phải bọn chúng chuẩn bị bán hàng hay không.
Nếu xông vào cứu người thì sẽ không bắt được những kẻ trong mắt xích bán hàng.
Nếu không cứu, họ lại lo cho Tạ Tinh, dù tạm thời bọn buôn người chưa có ý định làm hại cô.
Tối hôm đó, Hoàng Chấn Nghĩa hạ quyết tâm: “Cứ thấy có gì đó không bình thường, nếu mai vẫn không có động tĩnh, chúng ta chuẩn bị hành động.”
Đàn Dịch nói: “Cái bất thường chắc là ở người phụ trách bán hàng. Nếu đoán không nhầm, rất có thể mắt xích bán hàng đã bị bắt.”
Hoàng Chấn Nghĩa xoa cằm lởm chởm râu cứng: “Tôi sẽ gọi cho Phó cục trưởng Nghiêm, nhờ ông ấy dò hỏi xem sao.”
Đàn Dịch nói: “Vị trí của người mua không rõ, điều tra sẽ mất công lắm. Tôi thấy bọn này rất ranh, chắc sẽ không ngồi chờ.”
Hoàng Chấn Nghĩa trầm ngâm giây lát: “Ý cậu là tiếp tục chờ? Nhỡ xảy ra chuyện thì sao?”
Đàn Dịch nói: “Với bản lĩnh của Tạ Tinh, nếu xảy ra chuyện, cái nhà này sẽ không thể yên tĩnh thế này.”
Hoàng Chấn Nghĩa móc trong túi ra một viên kẹo: “Ừ, điểm này thì tôi tin.”
Đang nói thì cánh cổng lớn của sân mở ra, một chiếc xe minivan từ từ chạy ra.
Hai người lập tức ngừng trò chuyện, Đàn Dịch cầm ống nhòm: “Ghế lái và ghế phụ đều có người, giờ này ra ngoài, chắc là đi giao hàng.”
Hoàng Chấn Nghĩa bật bộ đàm: “Cá lớn đã ra khỏi ổ, chú ý theo dõi.”
Trong bộ đàm vang lên giọng của Vương Tranh: “Rõ.”
Đàn Dịch nói: “Phó chi đội trưởng Hoàng, nếu xác định là đi giao hàng, chi bằng giữ chặt hai kẻ này, chỉ ra tay từ phía người mua.”
“Cậu nhắc tôi đúng lúc lắm.” Hoàng Chấn Nghĩa lập tức bổ sung phương án này, truyền đạt cho hai tổ còn lại.