Vòng qua tòa lầu khám bệnh, phía sau chính là khu nội trú.
Mới đi được vài bước, Tạ Tinh đã bị một chàng trai trẻ phía đối diện gọi lại.
“Em gái Tinh Tinh!” Tần Kiệt đeo kính Ray-Ban thời thượng, mặc áo khoác vest màu xanh lá cây, quần âu màu be, thắt lưng Goldlion nổi bật.
Anh ta vội vàng đi đến trước mặt Tạ Tinh: “Em gái Tinh Tinh, sao lại đến bệnh viện vậy?”
Tạ Tinh giả vờ ngây ngô: “Anh là…?”
Tần Kiệt là đối tượng kết hôn của nguyên chủ, nếu không muốn có liên quan với hắn, tốt nhất là nên cắt đứt quan hệ từ gốc rễ.
Tần Kiệt rõ ràng có hơi thất vọng: “Tôi là Tần Kiệt, em không nhớ tôi sao? Hôm sinh nhật anh trai em, tôi đã đến tham gia.”
“Ồ… có chút ấn tượng.” Tạ Tinh đáp: “Anh Tần đến bệnh viện có chuyện gì không?”
Tần Kiệt đáp: “Ông nội tôi không khỏe, đến bệnh viện dưỡng bệnh mấy ngày. Còn em thì sao?”
Tạ Tinh nhấc giỏ trái cây lên: “Vợ của thầy tôi bị bệnh, tôi đến thăm bà ấy.”
“Vợ của thầy?” Tần Kiệt không hiểu, sao nhân viên trực tổng đài 110 lại có thầy với vợ của thầy?
“Tôi là pháp y.” Tạ Tinh cong môi cười, trông như một con cáo nhỏ: “Tôi tốt nghiệp khoa pháp y của Đại học Kinh Hoa, nhưng bố mẹ không đồng ý cho tôi theo nghề này, nên đã nói dối một chút, xin lỗi nhé!”
“Pháp y?!” Tần Kiệt sững sờ, cô gái trước mắt, khuôn mặt xinh xắn, nụ cười dịu dàng, ăn mặc gọn gàng, lại là một pháp y!
Tạ Tinh: “Đúng vậy!”
Tần Kiệt một lúc sau mới phản ứng lại, cuối cùng trên khuôn mặt cứng ngắc cũng nở một nụ cười yếu ớt: “À, tôi còn có việc, đi trước nhé. Em cứ bận việc đi nhé.”
Tạ Tinh vui vẻ trong lòng: “Anh Tần, không biết ông nội anh…”
Tần Kiệt đáp: “Ông nội tôi sẽ xuất viện ngay, không sao đâu, em bận chuyện của em đi.”
Câu nói này gần như là đuổi khéo.
Tạ Tinh đáp: “Được, có việc gì anh cứ gọi tôi. Tôi cũng học y không tệ.”
“Haha, haha” Tần Kiệt cười khan vài tiếng: “Tôi đi trước đây.”
Tạ Tinh đạt được mục đích, vui vẻ đi lên tầng bốn.
Tào Hải Sinh mở cửa cho cô.
Trong phòng có ba chiếc giường bệnh, cả bệnh nhân và người chăm sóc đều có mặt, không khí không được dễ chịu.
Tào Hải Sinh nói với vợ: “Văn Hân, đây chính là Tiểu Tạ, Tạ Tinh, đứa học trò mà anh hay nhắc với em.”
Trịnh Văn Hân nắm tay Tạ Tinh, thở hổn hển nói: “Quả thật là một cô gái tốt, thật xinh đẹp.”
Theo lời Tào Hải Sinh, gần đây bệnh tình của bà ấy trở nặng, nằm xuống thì khó thở, chỉ có thể ngồi suốt đêm, gần như không thể ngủ được.
Cơ thể gầy yếu, sắc mặt cũng rất kém.
Tạ Tinh vội vàng nói: “Cô quá khen, cô bị khó thở, không cần phải để ý đến em.”
Tào Hải Sinh nói: “Đúng vậy, Văn Hân, Tạ Tinh là học trò của anh, không phải người ngoài.”
Trịnh Văn Hân gật đầu, ánh mắt ngại ngùng nhìn Tạ Tinh.
“Không sao đâu, cô cứ yên tâm ngồi nghỉ đi.” Tạ Tinh nói: “Thầy ơi, đã tìm ra nguyên nhân gây dị ứng cho cô chưa?”
Tào Hải Sinh lắc đầu: “Hiện tại vẫn chưa rõ.”
Tạ Tinh nói: “Nơi này mở cửa sổ, thành phần không khí phức tạp, không tốt cho khí quản, khi bệnh tình thuyên giảm, cô nên đeo khẩu trang thường xuyên để lọc bớt các tác nhân gây dị ứng có thể có.”
Tào Hải Sinh sáng mắt lên: “Đây là một ý kiến hay.”
Tạ Tinh lại nói: “Khẩu trang y tế hiện tại không tốt lắm, tốt nhất là dùng khẩu trang y tế của Mỹ, nếu trong nước không có, thầy có thể nhờ người ở các thành phố lớn hỏi mua thử.”
Tào Hải Sinh liên tục gật đầu.
Trong phòng bệnh đông người, Trịnh Văn Hân cảm thấy khó thở.
Tạ Tinh không tiện ở lâu, từ trong túi lấy ra một bao lì xì: “Thầy ơi, sắp có lương rồi, đây là chút tâm ý của em, xin thầy nhận cho.”
Tào Hải Sinh nghiêm mặt, định từ chối.
“Thầy, đây là truyền thống, nếu thầy không nhận thì thật là không hợp tình hợp lý đấy.” Tạ Tinh quay lưng bước đi: “Cô nghỉ ngơi nhé. Thầy ơi, mai gặp.”
Cửa phòng đóng lại.
Tào Hải Sinh mở bao lì xì, rút ra năm trăm đồng từ bên trong.
Trịnh Văn Hân nhìn thấy rõ ràng, lập tức hoảng hốt: “Sao lại nhiều như vậy?”
Tào Hải Sinh lắc đầu: “Đây là một đứa trẻ có tâm, thực ra con bé không cần anh dạy bảo gì cả.”
…
Cùng lúc đó, Đàn Dịch dẫn người tìm đến trường trung học Nhị Trung ở An Hải, đây là ngôi trường thứ hai mà họ điều tra, cách Thanh Giang hơn một cây số.
Hiệu trưởng không có mặt, trưởng phòng giáo vụ Lưu Chí Học tiếp đãi họ.
Phó Đạt nêu rõ mục đích đến đây.
Lưu Chí Học vừa nghe có người chết, lập tức vô cùng căng thẳng: “Các vị có nhầm lẫn không? Trường chúng tôi tuy không so được với Nhất Trung về tỷ lệ tốt nghiệp, nhưng cũng thuộc hàng đầu ở An Hải. Học sinh đa phần đều chăm chỉ phấn đấu. Dù gì cũng liên quan đến tương lai mà…”
Đàn Dịch lạnh lùng cắt ngang lời vô nghĩa của ông ta: “Tội phạm và tỷ lệ tốt nghiệp chẳng liên quan gì. Mong trưởng phòng hợp tác một chút.”
“Ồ, ồ…” Sắc mặt Lưu Chí Học không được tốt, trên trán đã lấm tấm mồ hôi: “Các em đang học, đợi hết giờ tôi sẽ dẫn các vị đi hỏi giáo viên chủ nhiệm từng lớp.”
Đàn Dịch chẳng muốn đôi co thêm, vòng qua ông ta, sải bước đi thẳng vào văn phòng.
“Này này, đội trưởng Đàn, sao cậu không thấu tình đạt lý chút nào thế?” Lưu Chí Học vội vàng đuổi theo.
Đàn Dịch nói: “Nếu ông còn ngăn cản, tôi sẽ nghi ngờ ông đang bao che tội phạm đấy.”
Lưu Chí Học lau mồ hôi: “Làm gì có chuyện đó, chúng tôi làm giáo dục sao có thể không hiểu pháp luật được?”