Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ

Chương 49

Mọi người cùng bước vào văn phòng.

Một vài giáo viên đang chuẩn bị bài giảng ngạc nhiên nhìn nhóm cảnh sát mặc thường phục tràn vào.

Phó Đạt hỏi: “Các thầy cô, cho hỏi lớp của các thầy cô có học sinh nào đột nhiên xin nghỉ, cách đây chừng ba, năm ngày trước không?”

Một giáo viên trả lời: “Chúng tôi không phải giáo viên chủ nhiệm, nên không chú ý đến chuyện này.”

Lưu Chí Học lập tức nói: “Đúng đấy, chúng ta đợi hết giờ nhé, nếu không sẽ gây hoang mang đấy.”

Ông ta vừa dứt lời, một nữ giáo viên vừa vung tay vẩy nước trên tay vừa bước vào nói: “Lớp trưởng lớp 8 xin nghỉ vài ngày trước, nghe nói mẹ em ấy bị bệnh. Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Đàn Dịch hỏi: “Có biết ai xin nghỉ thay em ấy không?”

Nữ giáo viên đáp: “Sao anh biết là người khác xin phép thay em ấy?”

Phó Đạt nói: “Mong cô giáo trả lời thẳng vào câu hỏi của đội trưởng chúng tôi.”

Nữ giáo viên liếc nhìn Lưu Chí Học một cái: “Là con trai của trưởng phòng giáo vụ xin phép nghỉ thay em ấy.”

Lưu Chí Học biến sắc, quát lên: “Cô nói bậy bạ gì vậy!”

Nữ giáo viên sợ hãi run rẩy: “Thì, thì, thì… có lẽ tôi nhớ nhầm?”

Đàn Dịch nói: “Cô giáo, hiện giờ đã xảy ra án mạng, nếu không nói thật, cô sẽ bị nghi ngờ bao che tội phạm.”

“Chuyện này…” Khuôn mặt nữ giáo viên tái nhợt: “Đúng là con trai ông ấy thay em ấy xin nghỉ. Khi đó tôi có mặt ở đó, vì em ấy học giỏi nên chủ nhiệm lớp 8 rất để ý, hỏi rất kỹ.”

“Phiền cô dẫn đường.” Đàn Dịch làm động tác mời, rồi xoay người rời khỏi văn phòng lớn.

Nữ giáo viên lại liếc nhìn trưởng phòng giáo vụ một cái, cuối cùng vẫn đi theo.

Lớp 12 nằm ở tầng trên cùng, nhóm người men theo hành lang đến lớp học cuối cùng.

Đàn Dịch ra hiệu cho Lưu Phong và Đỗ Chuẩn đứng canh ở cửa sau lớp học.

Phó Đạt gõ cửa, sau đó đẩy vào.

Giáo viên dạy toán nam đang giảng bài không hài lòng nói: “Đang giờ học, có chuyện gì vậy?”

Phó Đạt hỏi: “Lưu Diệc Bân có ở đây không?”

Một bóng người bất ngờ lao ra cửa sau, lập tức bị Lưu Phong và Đỗ Chuẩn mai phục sẵn ở đó bắt gọn.

Đàn Dịch bước vào, đứng trên bục giảng, ánh mắt lướt từ trước ra sau, nói với Lý Ký và Lê Khả: “Cậu ta, cậu ta, cậu ta, và cậu ta nữa, dẫn đi. Còn ai có liên quan, tự giác nhận tội sẽ được khoan hồng.”

Trong lớp học, không ai dám hé răng.

Một lúc sau, thầy giáo nơm nớp lo sợ hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Đàn Dịch lấy ra một tấm ảnh, nói: “Hơi kinh khủng, thầy đừng sợ quá nhé.”

“Được.” Thầy giáo nhìn vào bức ảnh: “A!” Ông ta hét lên một tiếng, lùi lại mấy bước: “Đây, đây là ai vậy?”

Đàn Dịch đáp: “Thầy nhìn kỹ lại xem, có phải là Cổ Lập Tường, lớp trưởng lớp 8 không?”

“Hả?” Thầy giáo vẫn chưa hoàn hồn: “Không thể nào, nhưng…” Ông ta bước tới gần, miễn cưỡng nhìn lại lần nữa: “Bộ quần áo trông giống của em ấy. Điều kiện nhà em ấy hơi khó khăn, thường mặc bộ này. Sao lại thành ra thế này, hu hu…”

Thầy nghẹn ngào, nước mắt rơi lộp bộp: “Một đứa trẻ tốt như vậy, sao lại chết thảm thế này?”

“Xin thầy nén đau buồn.” Đàn Dịch bước xuống bục giảng, ánh mắt sắc bén nhìn Lưu Chí Học: “Ông theo chúng tôi một chuyến.”

Lưu Chí Học kêu lên: “Đội trưởng Đàn, tôi thật sự không biết gì hết, thật sự không biết gì cả!”

Đàn Dịch đứng trên cao nhìn xuống ông ta: “Tôi tạm thời cũng chẳng biết gì. Chỉ biết là ông đã có ý đồ bao che cho con trai mình. Mời theo chúng tôi về để điều tra.”

Một nhóm nghi phạm bị áp giải về đồn cảnh sát, Đàn Dịch tách từng người ra để thẩm vấn riêng.

Đàn Dịch và Phó Đạt cùng thẩm vấn Lưu Diệc Bân.

Lưu Diệc Bân đeo cặp kính cận nặng, vóc dáng không giống cha mình, trông gầy gò hơn. Trên cổ tay phải, nơi bị còng, có một vết thương đang được băng bó bằng gạc.

Cậu ta ngồi yên lặng trên ghế, bất kể Đàn Dịch hỏi gì cũng không hé môi.

Đàn Dịch châm một điếu thuốc, kiên nhẫn nhìn Lưu Dịch Bân.

Mùi thuốc lá khiến Lưu Diệc Bân khó chịu, cậu ta ngẩng đầu lên, liếc nhìn Đàn Dịch một cái thật nhanh.

Phó Đạt nói: “Cậu không nói, những người khác cũng sẽ khai. Một khi họ khai ra trước, cậu sẽ mất cơ hội được giảm nhẹ tội, cậu hiểu không?”

“Ha!” Lưu Diệc Bân khinh miệt cười lạnh một tiếng.

Phó Đạt tiếp: “Cậu nghĩ họ sẽ hết lòng bảo vệ cậu sao? Nhưng cậu đừng quên, chính cậu là hung thủ g**t ch*t Cổ Lập Tường, không phải họ. Tại sao họ phải chịu tội cùng cậu chứ? Chỉ vì cha cậu là trưởng phòng giáo vụ à? Cậu phải hiểu, sau chuyện này, cha cậu có giữ được chức vụ này hay không cũng khó nói. Hơn nữa, cậu đã đủ 18 tuổi, còn họ vẫn là vị thành niên. Tại sao họ phải trầm luân vào vũng bùn này với cậu?”

Lưu Diệc Bân biến sắc, miệng mấp máy định nói gì đó nhưng lại ngậm lại.

Đàn Dịch đứng lên: “Thôi, chúng ta đợi kết quả thẩm vấn của người khác vậy.”

Phó Đạt gật đầu: “Cũng được.”

Hai người vừa bước đến cửa.

Lưu Diệc Bân đột nhiên lên tiếng: “Các người dựa vào cái gì mà cho rằng tôi g**t ch*t Cổ Lập Tường?”

Đàn Dịch nói: “Cổ Lập Tường đã cắn mất một miếng thịt của cậu, hơn nữa cậu ta luôn giỏi hơn cậu. Cậu tức giận đến phát điên, tất nhiên muốn trừ khử cậu ta. Lưu Diệc Bân, đừng nói tôi không cho cậu cơ hội.”

Đúng lúc này, Lý Ký bất ngờ gõ cửa bước vào: “Đội trưởng, Vương Khắc…”

“Tôi khai!” Lưu Diệc Bân bỗng hét lên.

Bình Luận (0)
Comment