Lưu Diệc Bân thú nhận rằng Lưu Chí Học rất nghiêm khắc với cậu ta. Nếu không đạt hạng nhất, sẽ bị cha mình đánh đập không thương tiếc.
Tuy nhiên, dù cố gắng học hành thế nào, cậu ta cũng luôn bị Cổ Lập Tường, một cậu học sinh nhà quê, vượt mặt.
Dần dần, Lưu Diệc Bân nuôi trong lòng mối hận sâu sắc đối với cả Lưu Chí Học lẫn Cổ Lập Tường.
Vì không thể chống lại cha mình, cậu ta trút toàn bộ căm ghét lên Cổ Lập Tường.
Ỷ vào việc cha mình là trưởng phòng giáo vụ, cậu ta lôi kéo cả phòng ký túc xá để cô lập Cổ Lập Tường, tiểu tiện vào cốc nước của cậu ta, làm ướt chăn, không cho cậu ta đọc sách trong phòng…
Nhưng cho dù làm thế, Lưu Diệc Bân vẫn không vượt qua được Cổ Lập Tường. Trong kỳ thi cuối kỳ tháng trước, cậu ta lại kém hơn mười mấy điểm, bị cha mình mắng chửi và đánh đập thậm tệ.
Vì vậy, ngay sau khi khai giảng, việc đầu tiên Lưu Diệc Bân làm là gia tăng mức độ hành hạ Cổ Lập Tường.
Vào ngày xảy ra vụ án, sau giờ tự học buổi tối, Lưu Diệc Bân lấy cớ muốn nói chuyện tử tế với Cổ Lập Tường, dụ cậu ta ra khu vực sau dãy phòng học cũ đang chờ phá bỏ của trường, rồi gọi đồng bọn đến đánh hội đồng.
Lưu Diệc Bân đã tìm hiểu kỹ, biết đánh ở đâu để không gây sự chú ý của nhà trường, vì vậy trên mặt Cổ Lập Tường không có vết thương nào.
Nhưng thỏ bị dồn đến đường cùng cũng sẽ cắn người.
Cổ Lập Tường chính là con thỏ đó, cậu đã cắn mất một miếng thịt lớn trên cổ tay của Lưu Dịch Bân.
Lưu Diệc Bân khi đó phát điên, ra lệnh giữ chặt Cổ Lập Tường, rồi dùng một mảng bê tông lớn đập xuống.
...
Tạ Tinh vừa về đến ký túc xá, Lê Khả đã chạy tới: “Tinh Tinh, Tinh Tinh, phá được vụ án rồi.”
Tạ Tinh không chút ngạc nhiên, đưa cho Lê Khả một quả chuối: “Quả nhiên là bạn học của cậu ấy sao?”
Lê Khả bóc vỏ, nói: “Đội trưởng Đàn quá lợi hại, không hề đi nhầm hướng. Hung thủ chính là bạn học của cậu ấy, tàn nhẫn không bằng loài cầm thú! Không, nói họ là cầm thú còn là sỉ nhục loài cầm thú!”
Mặc dù đã lường trước, Tạ Tinh vẫn cảm thấy nặng nề trong lòng: “Học sinh lớp mấy? Hung thủ đã đủ tuổi chưa?”
Lê Khả vừa cắn một miếng chuối, như thể cắn vào kẻ thù: “Đủ tuổi rồi, may mà đủ tuổi, thật là may mắn! Để mình kể cho cậu nghe, nạn nhân là một học sinh rất…”
Cô thao thao bất tuyệt kể về hoàn cảnh của Cổ Lập Tường.
Dù chỉ là một câu chuyện trong tiểu thuyết, Tạ Tinh vẫn cảm thấy đau lòng cho sự ra đi đầy bi thảm của một học sinh xuất sắc.
Sau một hồi im lặng, cô nói: “May mà giờ mức án đủ nặng, hung thủ khó mà thoát khỏi án tử.”
“Reng reng reng…” Điện thoại di động reo lên.
Tạ Tinh lục lọi trong túi xách, lấy điện thoại ra, nhấn nút nghe và hỏi: “Anh, anh ổn chứ?”
Tạ Thần đáp: “Ổn, may mà anh chạy nhanh. Em thì sao?”
Tạ Tinh nói: “Yên tâm đi, em là pháp y mà.”
“Vậy thì tốt.” Tạ Thần ngập ngừng một lát, rồi nói: “Tinh Tinh, hay là đừng làm nữa, công việc này đáng sợ quá.”
Tạ Tinh đáp: “Anh à, nạn nhân là một nam sinh ưu tú, xuất sắc cả về học tập lẫn nhân cách. Chỉ vì ghen tỵ mà cậu học sinh đứng thứ hai trong lớp đã sát hại cậu ấy.”
Tạ Thần hỏi: “Các em đã bắt được hung thủ rồi sao?”
Tạ Tinh đáp: “Bắt được rồi.”
“Ba ơi, hung thủ đã bị bắt rồi.” Tạ Thần nói một câu với ai đó ở bên kia đầu dây, rồi tiếp tục: “Được rồi, anh hiểu ý em. Hẹn gặp em vào thứ Ba nhé.”
Cúp máy, Lê Khả giật lấy điện thoại: “Cậu mua từ khi nào vậy?”
Tạ Tinh trả lời: “Anh mình mua cho.”
Lê Khả bĩu môi: “Mình cũng muốn có, nhưng lương anh trai mình thấp quá.”
Tạ Tinh cười: “Có việc thì cứ dùng của mình.”
Lê Khả vui vẻ nói: “Vậy thì mình dùng luôn bây giờ nhé!”
Cô vừa định bấm số thì điện thoại lại reo.
Tạ Tinh nhấc máy: “Alo.”
Giọng Đàn Dịch vang lên: “Tối nay có rảnh không? Gọi cả Lê Khả nữa, mọi người cùng đi ăn một bữa nhé.”
Mặc dù là hỏi ý, nhưng giọng anh mang theo sự chắc chắn khó từ chối.
Tạ Tinh nói: “Em rảnh, để em hỏi Lê Khả.” Cô quay sang hỏi Lê Khả: “Đội trưởng Đàn mời mọi người đi ăn, cậu đi không?”
Lê Khả trả lời luôn: “Đi chứ đi chứ, mình đi nha.”
Tạ Tinh đáp lại: “Tụi em sẽ đi cùng nhau, mọi người ăn ở đâu vậy?”
Đàn Dịch nói: “Chỗ nướng lần trước, được không?”
Tạ Tinh đồng ý, rồi cúp máy.
Lê Khả hớn hở: “Tinh Tinh, mình thấy đội trưởng Đàn đẹp trai quá, lát đi ăn cơm mình nhất định phải hỏi xem anh ấy có bạn gái chưa.”
Tạ Tinh: “…” Cô gái này thay đổi nhanh thật, mới đây còn muốn quen Tạ Thần, giờ đã quên mất anh ấy rồi.