Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ

Chương 51

Tại phố thương mại Phú Dương, quán nướng Lão Vương.

Khi Tạ Tinh và Lê Khả đến nơi, người của tổ 1 đã có mặt đông đủ, đám đàn ông nhiệt tình chào hỏi hai cô gái nhỏ.

Đàn Dịch không phải người khéo léo, chỉ khẽ gật đầu với họ rồi thôi.

Anh là người cao nhất, từ xa đã có thể nhìn thấy ngay, giống như các đồng nghiệp khác, anh cũng đã đổi sang thường phục, áo sơ mi trắng bình thường, phối cùng một chiếc quần bò xanh nhạt.

Đơn giản và gọn gàng.

Nếu bỏ qua cặp kính gọng đen lỗi thời, sẽ thấy được đường nét gương mặt khá đẹp, đôi mắt đào hoa hơi sâu, và đôi môi mỏng nhạt màu mang vẻ lạnh lùng của anh.

Đây là một người đàn ông cực kỳ đẹp trai, để giữ sự nghiêm nghị của cảnh sát, anh cạo đầu đinh và đeo kính không độ để che bớt sự bắt mắt của mình.

Phải nói rằng, hiệu quả rất tốt, không chỉ tăng thêm vẻ nam tính mà còn mang chút khí chất của học giả.

Tạ Tinh vẫy tay chào mọi người, theo sau Lê Khả đi đến gần.

Lý Ký vẫy gọi: “Bên này này, đã để sẵn chỗ cho hai người rồi, mau lại đây ngồi đi.”

“Được rồi, cảm ơn Cập Cách.” Lê Khả vui vẻ chạy tới, ngồi ngay cạnh Lý Ký.

Tạ Tinh ngồi cạnh Lê Khả, bên phải cô chính là Đàn Dịch.

Phó Đạt nói: “Mọi người đông đủ rồi, thịt xiên và thịt bắp đã lên, bắt đầu ăn thôi. Mấy xiên thịt này nướng thơm lắm, mọi người ăn nhanh kẻo nguội mất. Tiểu Tạ ăn nhiều vào nhé, hôm nay vất vả rồi.”

Đỗ Chuẩn nhíu mày: “Tổ trưởng à, anh tích chút đức đi, nói thêm vài câu nữa thì mọi người chẳng ăn nổi mất.”

“Xem chú nhát thế kìa, haha…” Phó Đạt cười lớn: “Theo tôi thấy, ai đi cũng được, nhưng Tiểu Tạ thì không thể đi. Ai đã cá cược, mau chịu thua đi.”

Đỗ Chuẩn cười hì hì với Tạ Tinh: “Hình như chẳng có ai thắng, xin lỗi Tiểu Tạ.”

Tạ Tinh chậm rãi ăn xiên thịt, nói: “Anh Đỗ nói thế không đúng, sao lại không có người thắng, người thắng rõ ràng là em mà!”

“Đúng thật.”

“Chúng tôi đều đã nhìn nhầm.”

“Không ngờ luôn đấy, đám đàn ông lớn như chúng tôi còn sợ không dám nhìn thẳng, ai ngờ cô gái nhỏ như em lại làm được chứ?”

“Đúng vậy, đúng vậy.”

Mọi người đồng loạt phụ họa.

Phó Đạt hỏi Đàn Dịch: “Đội trưởng Đàn có đoán được chúng tôi đánh cược gì không?”

Đàn Dịch đáp: “Cược Tiểu Tạ khi nào từ chức.”

Phó Đạt nói: “Trúng phóc!”

Đàn Dịch mỉm cười: “Cũng không khó đoán.”

“Không khó đoán sao?” Phó Đạt châm thuốc lá: “Đội trưởng Đàn hôm nay mới nhìn thấy Tiểu Tạ khám nghiệm tử thi, Tiểu Tạ chẳng thể hiện chút sợ hãi hay kinh hoàng nào, sao có thể đoán trúng như thế?”

Đàn Dịch giải đáp: “Tiểu Tạ vừa tốt nghiệp, điều kiện gia đình lại tốt, mọi người cho rằng cô ấy không ở lại lâu là chuyện bình thường.”

Đỗ Chuẩn lắm chuyện tiếp lời: “Tiểu Tạ, em xem, ngay cả cả Đội trưởng Đàn cũng không tin em.”

Tạ Tinh đang nhai một miếng gân nướng dai dai, điềm nhiên đáp: “Không sao cả, em tin vào bản thân mình là được.”

Lê Khả vỗ vai cô, khen: “Nói rất hay!”

Đỗ Chuẩn nhìn Đàn Dịch: “Thanh niên bây giờ đúng là có chí khí.”

“Tất nhiên rồi, không có chí khí sao lên chức nhanh được.” Phó Đạt nói tiếp: “Đội trưởng Đàn bao nhiêu tuổi rồi, lập gia đình chưa?”

Lê Khả kích động, lập tức dùng khuỷu tay huých Tạ Tinh.

Tạ Tinh thờ ơ.

Đàn Dịch đưa đĩa đậu hũ nướng vừa được mang lên cho Tạ Tinh, bảo cô chia một ít sang đĩa bên cạnh: “28 tuổi, chưa kết hôn.”

Phó Đạt lại hỏi: “Có người yêu chưa?”

Lê Khả lại dùng khuỷu tay huých Tạ Tinh một cái.

Tạ Tinh chỉ mỉm cười bất lực, Đàn Dịch là người Kinh Thành, có gia thế không tầm thường, dù làm cảnh sát, nhưng nghe nói là cử nhân xuất sắc tốt nghiệp khoa Luật và Chính Trị.

Đàn Dịch đáp: “Chưa có.”

Phó Đạt vỗ bàn: “Thế thì tốt quá, Đội trưởng Đàn muốn kiểu người thế nào cứ nói, đẫy đà hay mảnh mai, đầy đủ hết, mỗi ngày một kiểu suốt cả tháng cũng không trùng.”

“Haha!” Đỗ Chuẩn cười nói: “Tổ trưởng Phó, anh là tú bà hả? Còn đẫy đà với chả mảnh mai, đừng làm Đội trưởng Đàn của chúng ta sợ chạy mất! Mà này, anh thử nhìn Tiểu Lập và Tiểu Bò Cạp Tinh của chúng ta xem…”

Lưu Phong vỗ vào đùi Đỗ Chuẩn một cái bốp, ngắt lời anh ta.

Đỗ Chuẩn đỏ mặt: “Ahaha, mọi người xem này, chưa uống mà tôi đã say rồi. Tiểu Tạ này, anh Đỗ thật sự không có ác ý, chỉ đùa chút thôi, xin lỗi em nhé.”

Lúc này Tạ Tinh mới biết mình còn có một biệt danh, gọi là Tiểu Bò Cạp Tinh!

Lê Khả và Lý Ký không nhịn được, cúi đầu cười khúc khích, lấy tay che miệng.

Tạ Tinh nhìn quanh một lượt, mấy vị cảnh sát hình sự ánh mắt lấp lóe, rõ ràng cũng từng gọi cô bằng biệt danh đó.

Đàn Dịch tò mò đánh giá cô, như đang đợi phản ứng tiếp theo của cô.

Một biệt danh mà thôi, kiếp trước cô còn có biệt danh vang dội hơn là Diệt Tuyệt Sư Thái!

Tiểu Bò Cạp Tinh có là gì chứ, nghe dễ thương muốn chết.

Bình Luận (0)
Comment