Nữ Phụ Độc Ác Muốn Hoàn Lương

Chương 37


Đan Thư cứ ngẩn người như vậy tới khi dì quản lý ký túc xá gọi đến mới bừng tỉnh, vội bảo cô sẽ đến trường học ngay, chẳng dè cô đang với lấy túi xách, dì ấy lại nói với cô hết phòng rồi.
- Mấy phòng kia nhà trường xếp để cho du học sinh rồi, cháu thông cảm nhé.

Khi nào có phòng cô gọi lại cho cháu.
- Vâng ạ, cháu cảm ơn cô.
Đan Thư hơi thất vọng nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.

Cô từng nghĩ đến chuyện ở ghép với một bạn nữ nào đó nhưng sợ gặp phải một Hoàng Diệu thứ hai, tệ hơn là liên lụy đến người ta.

Cho nên suy đi tính lại, cô vẫn quyết định ở chỗ Việt Vũ thêm một thời gian nữa.
Bây giờ ở chỗ anh là an toàn nhất rồi.
Thế là người nào đó mới mấy giờ trước còn hùng hồn nói sau này mình sẽ không làm phiền người ta nữa, giờ lại mặt dày xin ở nhờ thêm một thời gian, thái độ cực kỳ nịnh nọt, cung kính.
Việt Vũ nhìn thấy tin nhắn cô gửi thì bật cười.
Cô ngốc.
[Không sao, anh không thấy phiền.]
Đan Thư nhận được tin nhắn trả lời của anh cũng không rảnh rỗi mà tiếp tục đi tìm phòng mới với điệu kiện tiên quyết là hệ thống an ninh cực kỳ bảo mật, không thể để người lạ tùy tiện ra vào.

Anh không phiền nhưng cô ngại.
Trước đó vì bất đắc dĩ ở ké anh một tháng, giờ không thể mặt dày ở ké cả một năm học được.

Sau này anh còn hẹn hò yêu đương, rồi thì cô và anh là người của công ty đối thủ, ở lâu kiểu gì cũng có chuyện.


Tóm lại, cô cần dọn khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.

Bởi vì việc nhà đều do Việt Vũ thầu khiến Đan Thư cảm thấy bản thân quá vô dụng nên thi thoảng cô sẽ đưa hoa quả cho anh.

Hôm nay cô cũng theo thói quen đưa hoa quả cho anh xong rồi ra ngoài luôn nhưng anh lại gọi cô lại, bảo cô ra bàn bên kia học cũng được, đỡ phải ngồi xổm ở ngoài phòng khách.

Cô khó xử hỏi anh:
- Anh không sợ em biết được bí mật của công ty bọn anh rồi tiết lộ cho bố Tiến à?
Bọn họ kinh doanh cùng ngành, là đối thủ một mất một còn của nhau đấy.
- Không sao cả.
- ...
Thái độ bình thản như này là sao? Anh đang thăm dò cô hả?
Đan Thư liếc nhìn anh mấy lần nhưng không nói gì nữa mà cực kỳ cẩn thận ôm máy tính tới cái bàn ở bên phải bàn làm việc của anh.

Mới mở máy tính ra đã nghe anh nói tiếp:
- Tủ sách phía sau lưng em đều liên quan đến ngành quản trị kinh doanh, em có thể lấy về tham khảo.
Đan Thư ngây ra giây lát mới gật đầu đồng thời quay người nhìn giá sách ở sau lưng mình.

Việt Vũ chỉ học hết cấp ba nhưng lại rất chăm chỉ đọc sách, cứ rảnh là đọc nên trong phòng anh có tận ba giá sách đầy ắp, cô đã nhòm ngó số sách này từ lâu nên giờ anh cho phép cô cũng không khách khí nữa.
Sau đó trong phòng chỉ còn tiếng lật sách và tiếng gõ máy tính, tuy hai người không ai giao lưu với nhau nhưng bầu không khí vẫn khá hài hoà, tự nhiên.


Đan Thư cũng dần bị bầu không khí yên bình này ru ngủ, cô vội vỗ má mình mấy cái rồi liếc nhìn đồng hồ, thấy mới có chín giờ tối lại gắng gượng học thêm ba mươi phút nữa mới lên giường tiến vào mộng đẹp.
Đến mười một giờ thì cửa phòng mở ra lần nữa, một dáng người cao gầy bước vào.

Thấy cô đạp chăn, anh cẩn thận đắp kín chăn cho cô rồi kiểm tra lại thảm lót dưới sàn nhà xem đã đủ dày chưa.
Kiểm tra xong xuôi anh mới trở về phòng mình, sau đó cứ cách ba mươi phút lại vào kiểm tra một lần, cô mà lăn xuống giường anh lập tức bế cô về lại giường ngủ ngay.
Đan Thư không hay biết hợp phong thủy mà cô nghĩ là do có người âm thầm trông chừng cô, vừa không để cô không ngã bị thương vì tật ngủ nghịch của mình vừa để chắc chắn rằng khi ánh bình minh đầu tiên hiện lên ở đường chân trời, cô bé kia vẫn ở lại bên anh chứ không tan biến như những giấc mộng trước đó.
...
- Anh Vũ, hôm nay em ăn liên hoan với nhóm bạn nên có thể sẽ về muộn, anh không cần chờ cơm em đâu nha.
Ăn sáng xong, Đan Thư dặn anh một câu rồi lập tức hội họp với bạn ở dưới lầu.

Cũng trong buổi sáng hôm đó Việt Vũ vừa đến công ty đã bị cảnh sát bắt vì xảy ra xích mích với người khác, mấy người kia đều có người bảo lãnh, duy chỉ có anh không người thân thích nên vẫn bị tạm giam, tận khi Đan Thư nghe tin mới hớt hải chạy đến đồn cảnh sát đón người về.
- Huỳnh Đan Thư, cô còn dám vác mặt đến đây à?
Đan Thư còn chưa kịp hỏi cảnh sát, một cô gái chừng mười sáu, mười bảy tuổi chạy đến định đánh cô mà cô nhanh chân trốn sau lưng chú vệ sĩ nên cái tát kia rơi trúng phần vai của anh ta.
Đừng hỏi vì sao lại là vai chứ không phải là má, vệ sĩ cô thuê đều cao từ mét tám trở lên mà Đan Thư chỉ cao có mét sáu hai thôi.

Cô nhóc kia dựa theo chiều cao của cô mà đánh nên đương nhiên bị hụt khi gặp người cao hơn mình rồi.
- ...
Sau cái tát kia, không gian như bị ấn nút tạm dừng.


Cô nhóc kia cũng sợ hãi lùi ra sau, sau đó lại trừng mắt nhìn Đan Thư:
- Tại sao chị lại tránh?
- Không tránh để cô đánh à? Tôi có ngu đâu.

- Chị...
- Chị cái gì mà chị, đây là sở cảnh sát đấy, cô muốn vào đồn ngồi à?
Cô nhóc kia lúc này mới rụt cổ núp sau lưng một người đàn ông khác.
Đan Thư nhận ra hai người này, bọn họ đều là anh em họ của Việt Vũ, không biết đến đây có mục đích gì nữa.

Cô mới nghĩ vậy đã thấy Ái Linh, cô nhóc vừa tát hụt cô chỉ vào cô mắng xa xả:
- Chị trộm tài liệu mật của nhà chúng tôi, nếu bắt thì phải bắt chị mới đúng.
Đan Thư: ...
Cô trộm đồ nhà cô ta từ khi nào sao cô không biết vậy?
Nhưng mà cô hình như biết lý do vì sao Việt Vũ lại bị bắt vào đây rồi.

Đúng là lo cái gì thì cái đấy tới.
Đan Thư không đôi co với anh em nhà họ Phan nữa mà nhanh chóng đi làm thủ tục bảo lãnh cho Việt Vũ.

Nhìn mấy vết bầm trên mặt anh mà cô xót hết cả ruột, đang kiểm tra xem anh có bị thương ở chỗ nào nữa không, anh lại đột nhiên kéo cô ra sau lưng mình với vẻ cảnh giác.
Ái Linh vồ hụt thì lúng túng thu tay lại, sau đó lại tức giận chỉ vào Việt Vũ với vẻ tức giận:
- Việt Vũ, hoá ra anh thật sự bán tài liệu mật của công ty cho cô ta.

Anh quên mất mình là con chó nhà ai nuôi lớn rồi sao? Anh đừng quên không có tôi và anh Vỹ thuyết phục bố, anh đến cổng công ty Quốc Đạt cũng chẳng vào nổi đâu.
Việt Vũ vốn chỉ xứng đáng làm mấy công việc bốc vác nặng nhọc ngoài công trường thôi, là cô ta năn nỉ bố cô lại thêm anh Vỹ nói giúp bố cô mới cho anh vào công ty làm việc.


Mới có chút khởi sắc đã vì gái bán đứng bọn họ, Ái Linh nghĩ mãi cũng không nuốt nổi cục tức này, càng chửi càng độc địa cho tới khi một một giọng nói khác cắt ngang:
- Cô chửi ai là chó đấy hả?
Việt Vũ chưa kịp nói gì Đan Thư đã xông ra bắt lấy cái tay đang liên tục chọc lên người Việt Vũ rồi hất ra sau, ánh mắt sắc bén khiến Ái Linh hoảng sợ lùi ra sau mấy bước, lúc này anh trai cô ta mới bước ra cảnh cáo cô:
- Đây là chuyện nhà họ Phan chúng tôi, cô tốt nhất đừng nên xía mũi vào làm gì cho rắc rối.
- Chuyện nhà mấy người tôi không quan tâm, nhưng em gái anh hết đánh rồi xúc phạm người khác như vậy anh không định quản à?
Minh Vỹ không muốn xảy ra xích mích với Đan Thư lại thêm em gái anh ta quá đáng với cô trước bèn hạ giọng làm hòa:
- Em gái tôi còn nhỏ...
Anh ta chưa nói xong đã bị cô ngắt lời:
- Hồi tôi bằng tuổi cô ta cũng không tùy tiện đánh mắng người khác như vậy đâu.
Trừ những người gây thù từ trước còn đâu cô đều dùng giọng điệu mềm mỏng nhất để cho qua chuyện này, Ái Linh là ngoại lệ đầu tiên khi vừa gặp cô đã muốn đánh nhau, thế nên Minh Vỹ càng bênh cô nhóc kia cô lại càng nóng máu.
- ...
Phan Minh Vỹ lần đầu bị người khác chặn họng từ đầu đến cuối như vậy, anh ta dứt khoát chuyển sang chủ đề khác:
- Chuyện của Việt Vũ chỉ là hiểu lầm, tôi đến đây cũng vì muốn bảo lãnh cho cậu ta thôi, cô không cần gay gắt với chúng tôi như vậy.
Việt Vũ không liên quan gì đến chuyện này, là do chú anh ta không muốn quyền lực của Việt Vũ vượt qua mình nên mới liên tục nhằm vào anh, nhưng bên nhà họ Huỳnh vừa bắt được nội gián nằm trong công ty bọn họ và giao cho cảnh sát xử lý, tên đó cũng đã khai người hợp tác với hắn không phải Việt Vũ nên anh ta mới đến đây đón anh.
- Tôi biết.
Đan Thư đương nhiên hiểu ý anh ta.
Cô với Việt Vũ ở cùng nhau lâu như thế mà đến bây giờ nhà họ Phan mới giở trò, một là vì dự án trong tay Việt Vũ đã đi tới bước quan trọng nhất, nếu nó thành công anh sẽ có một vị trí chắc chắn trong công ty, điều này uy hiếp đến quyền lợi của Phan Minh Dũng, hai là bọn họ muốn nhân cơ hội này hạ bệ uy tín của công ty cô, sau này sản xuất cái gì cũng sẽ bị cho là bắt chước hoặc mua của nhà khác về làm của mình, ba là...
Cô liếc nhìn Việt Vũ một cái rồi hỏi anh:
- Bây giờ anh về theo bọn họ hay về cùng em?
- Anh về cùng em.
Việt Vũ nắm lấy tay cô bước nhanh ra khỏi đồn cảnh sát.

Ái Linh ở phía sau định gọi bọn họ mà bị anh mình kéo lại, lắc đầu ý bảo cô ta đừng chọc vào bọn họ nữa.

Bình Luận (0)
Comment