Nữ Phụ Hằng Ngày Cầu Ly Hôn

Chương 106

Nhà vệ sinh của câu lạc bộ tư nhân cách không xa sảnh tiệc, tiếng cười nói rôm rả từ bên ngoài vọng vào từng đợt, khiến dù Châu Mạt không bước ra cũng có thể nghe rõ những lời chào đón náo nhiệt ấy.

Khác với cô, những tiếng nói đó đều biết Đỗ Liên Tây là ai, đều từng tận mắt chứng kiến nhan sắc của cô ta…


Tần Hồi từng nói, Đỗ Liên Tây là tiểu thư của nhà họ Đỗ, một trong bốn đại gia tộc Kim Đô.

Là danh viện giới thượng lưu, cuộc sống của họ là điều mà cô chưa từng trải qua.

Họ sẽ kết hôn với những người đàn ông môn đăng hộ đối, bởi chỉ có những cuộc hôn nhân như thế mới có thể vững bền…

Họ có thế lực, họ xinh đẹp…

Trong đầu cô toàn vang lên những lời của Tần Hồi. Châu Mạt vô thức siết móng tay lên bức tường láng bóng, móng tay của cô vốn dài và mảnh.

Tạ Xiễn từng cho người tới tận nhà để chăm sóc bộ móng đó cho cô. Nhưng giờ đây, Châu Mạt siết chặt tới mức gần như gãy rời, tiếng cười vui bên ngoài như cắt đứt cô khỏi thế giới ấy.

Cô ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy ánh đèn phía trên quá chói.

Đôi chân cô như bị đổ chì.

“Wa ha ha ha… ối dồi ôi…”

“Các cậu còn định giả vờ không quen nữa à?”

“Tạ thiếu, nói một câu đi nào, ha ha, chẳng lẽ nhà họ Tạ chưa từng hợp tác với nhà họ Đỗ? Đừng lừa bọn tôi nữa…”

Đủ rồi.

Cô không muốn ra ngoài, nhưng những lời nói bên ngoài vẫn xuyên qua mọi lớp ngăn cách mà rót thẳng vào tai cô.

Những giọng nói trêu đùa quen thuộc, Tạ Xiễn và Đỗ Liên Tây…


Còn hợp tác với nhà họ Đỗ nữa, họ… hợp tác chuyện gì?

Anh ấy và Đỗ Liên Tây chắc thường xuyên gặp nhau lắm nhỉ?

“Ơ kìa, chẳng phải Tạ thiếu đưa một cô gái tới sao? Cô ta đâu rồi?”

“Thấy Đỗ Liên Tây rồi chạy mất à?”

“Nghe nói chưa, con gái của ông thợ làm vườn đấy, tin chuẩn lắm. Cậu đoán xem Tạ thiếu có thể ở bên cô ta bao lâu?”

“Đỗ Liên Tây thật sự quá đẹp. À mà, vừa nãy chẳng phải thấy cô gái đi cùng Tạ thiếu đi về phía nhà vệ sinh sao? Mau đi xem cô ta có còn ở đó không…”

Tiếng bước chân lại vang lên, lộp cộp dồn dập, rõ ràng đang hướng về phía này. Sắc mặt Châu Mạt càng trắng bệch, cô đột ngột đứng thẳng dậy, nhất thời như không còn chỗ nào để đi.

Cô nghiêng đầu, nhìn thấy bản thân trong gương với gương mặt hoang mang. Ngay sau đó, hai người phụ nữ ăn vận lộng lẫy bước vào, vừa nói chuyện vừa rẽ vào góc, liền nhìn thấy Châu Mạt đang đứng trước gương.

Họ lập tức im bặt.

Cả mười ngón tay của Châu Mạt run rẩy, nhưng cô cố kìm nén cảm xúc, chậm rãi xoay người, giày cao gót giẫm từng nhịp vững chãi.

Vạt váy đỏ lay động, nhẹ nhàng lướt qua người họ. Cô không biểu lộ chút cảm xúc nào, như thể chưa từng nghe thấy bất cứ câu nói nào ban nãy.

Vô cảm, như không hề bận tâm đến bất cứ điều gì.

Giày cao gót như một loại áo giáp nơi chân, Châu Mạt bước vững vàng, đầu ngón tay bấm chặt đến bật máu. Hành lang nhà vệ sinh ngắn và sáng, chẳng mấy chốc, cô đã bước ra khỏi đó.


Ngoài kia đèn đuốc sáng trưng. Đỗ Liên Tây đứng cạnh chiếc sofa hình chữ bát, tay cầm ly rượu vang, diện váy trắng để lộ phần eo thon thả.

Bên cạnh ghế chữ bát là Tạ Xiễn cùng Thẩm Nguyên và vài người bạn đang ngồi. Đỗ Liên Tây mỉm cười, liếc mắt nhìn về phía Tạ Xiễn.

Tạ Xiễn dựa vào sofa, cúi đầu nghịch điện thoại, như đang nhắn tin cho ai đó.

Trong túi xách nhỏ của Châu Mạt, điện thoại liên tục vang tiếng “ting ting ting”, là tin nhắn WeChat tới. Cô không lấy ra xem, cũng không nhìn Tạ Xiễn, chỉ đứng lặng ở lối ra hành lang nhà vệ sinh.

Hai người phụ nữ kia lặng lẽ theo sát phía sau cô, không dám thở mạnh, đứng yên sau lưng.

Ngay khoảnh khắc ấy, cả sảnh tiệc bỗng im lặng như tờ, mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía Châu Mạt, như thể chiếc hộp Pandora vừa được mở ra. Ánh mắt đầy đủ mọi sắc thái, kể cả ánh nhìn của Đỗ Liên Tây cũng lúc này khẽ nâng lên, nhìn về phía cô, môi khẽ cong, ung dung tự tại đầy tự tin…

Những ánh mắt đó, đầy rẫy sự tò mò, và từ khoảnh khắc ấy, thân phận của Châu Mạt đã lặng lẽ lan tỏa giữa đám đông.

Lòng bàn tay cô dính thứ chất lỏng nhớp nháp, ánh mắt dừng lại nơi Đỗ Liên Tây.

Cao ráo, xinh đẹp, y hệt trên màn ảnh. Ha. Cô lạnh lùng nghĩ vậy, rồi xoay người, đi thẳng về phía cửa.

Không nhìn ai cả, không để tâm đến bất cứ ai.

Kể cả Tạ Xiễn.

Mọi người có phần kinh ngạc, Châu Mạt khẽ nhắm mắt lại, bước chân nhanh hơn.

Đúng lúc đó, phía sau vang lên tiếng bước chân, Tạ Xiễn nhíu mày, vươn tay ôm eo cô từ phía sau, giọng trầm thấp: “Sao thế?”


“Bỏ tay ra.” Giọng cô lạnh lùng, nếu không phải móng tay đang ghim sâu vào thịt, cô đã tự mình gỡ tay anh ra.

Sắc mặt Tạ Xiễn trầm xuống, nhưng anh không trách cô, chỉ khẽ nâng mắt lên, đảo ánh nhìn một vòng quanh mọi người xung quanh.

Cái nhìn ấy khiến tất cả nhất thời đều hoảng sợ.

“Bỏ tay ra.” Giọng Châu Mạt vô cùng trống rỗng. Tạ Xiễn im lặng.

Anh không trả lời.

Cũng không buông tay.

Đúng lúc ấy, giọng Đỗ Liên Tây vang lên phía sau: “Tạ thiếu, không định giới thiệu sao?”

“Là vợ anh à?”

Tạ Xiễn khẽ li.ếm môi, siết lấy eo và cánh tay Châu Mạt, giọng lười nhác định lên tiếng thì Châu Mạt bất ngờ nghiêng đầu, cất lời: “Đúng vậy, cô cũng biết anh ấy có vợ? Biết anh ấy có vợ mà vẫn dây dưa không dứt, cô muốn làm người thứ ba đến mức ấy à? Cô không biết xấu hổ à? Nhìn cho rõ đi, anh ấy…”

Anh ấy là chồng tôi.

Là chồng hợp pháp của tôi, Châu Mạt.

Chúng tôi đã kết hôn từ bảy năm trước…

Chúng tôi…

Châu Mạt không nói nổi thành lời, cổ họng như bị nghẹn lại bởi tất cả những ký ức từng trải qua.


Ép cưới.

Con gái người làm vườn.

Cô không xứng với anh ấy. Móng tay Châu Mạt lần nữa siết chặt, lòng bàn tay rớm máu, cô bắt đầu vùng vẫy mạnh mẽ…

Mọi người xung quanh đều chết lặng, ngay cả Đỗ Liên Tây cũng ngẩn người.

Chỉ chốc lát sau, trong bầu không khí kỳ lạ ấy, từng âm thanh nhỏ vụn vang lên.

“Cô ta nói cái gì vậy chứ?”

“Quá coi thường Tạ thiếu rồi đấy…”

“Thật không biết điều…”

“Im hết đi!!!” Tạ Xiễn ôm lấy Châu Mạt đang vùng vẫy, vốn đã rất kiên nhẫn, nhưng những lời nói đó vẫn lọt vào tai anh, anh trầm giọng quát lớn.

Bữa tiệc nhỏ trong phút chốc như bị ấn nút tạm dừng lần nữa.

Nhưng Châu Mạt thì không dừng lại, cô vẫn đang giãy giụa.

Cô đã nghe thấy hết.

Đúng vậy, cô không có khí chất của tiểu thư danh giá, không giỏi ăn nói, không xứng với Tạ Xiễn.

Cuộc hôn nhân này là do cô chủ động. Nếu họ biết được sự thật đằng sau…

“Thả tôi ra!!!!” Cánh cửa ngay trước mặt, Châu Mạt cảm thấy đó là nơi duy nhất có thể cứu cô thoát khỏi nơi này.


Cô muốn rời đi.

Tạ Xiễn vòng tay ôm ngang người Châu Mạt bế lên, nhưng giây tiếp theo, thay vì rời khỏi, anh lại vung chân đá đổ mấy chiếc bình hoa vô giá đặt cạnh cửa.

Khung cảnh trở nên chết lặng.

Tạ Xiễn ôm Châu Mạt rời đi trong ánh nhìn sững sờ của mọi người, Thẩm Nguyên và những người khác cũng đứng ngây ra.

Một lúc lâu sau.

Thẩm Nguyên nói: “Mấy người mù à? Chiếc váy trên người phu nhân nhà họ Tạ là bản duy nhất trên thế giới, đôi giày cao gót là T thiết kế riêng, sợi dây chuyền trên cổ là duy nhất của YT.”

“Còn nữa, chiếc nhẫn trên tay Tạ thiếu, vẫn đang đeo đấy.”

Nếu cô ấy không phải vợ anh ấy, thì ai mới là?

Ngay tại đây, Tạ thiếu có liếc mắt đến Đỗ Liên Tây lần nào không?

Bên ngoài, trời lại đổ mưa.

Mưa rơi xối xả qua tán cây, tài xế che ô đen vội vàng mở cửa xe, đón hai chủ nhân bước lên. Châu Mạt ngồi vào xe, tựa vào cửa sổ, cả người như mất hết sức sống.

Những lời nói đó vẫn không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu cô.

Quá nhiều, đến mức khiến ngực cô đau nhói.

Tạ Xiễn vì ôm Châu Mạt nên áo ngoài bị ướt, anh cởi ra ném lên ghế phụ, kéo lỏng cà vạt, lộ ra cổ áo hơi ẩm.


Lúc đi qua, cành cây vướng vào, những giọt nước bắn lên gương mặt góc cạnh của anh. Anh nghiêng đầu nhìn Châu Mạt, tay đặt lên eo cô, ghé sát lại, nói: “Về sau đừng đi mấy buổi tiệc kiểu này nữa, chẳng có gì thú vị.”

“Ý anh là tôi không đủ tư cách đi cùng anh à?” Châu Mạt lạnh giọng phản bác.

Tạ Xiễn sững lại, mắt hơi nheo lại, rồi vòng tay ôm lấy cô: “Không phải ý đó.”

Anh còn định nói thêm.

Châu Mạt lại cười khẩy: “Nhà họ Tạ và nhà họ Đỗ hợp tác có vẻ rất vui vẻ đấy.”

Tạ Xiễn nhíu mày.

Một lát sau, tay anh siết chặt, bóp eo cô kéo vào lòng.

“Đúng, rất vui vẻ.”

Vui vẻ cái gì chứ.

Chuyện đó còn chưa bàn tới.

Châu Mạt không đáp nữa, lòng bàn tay đau rát, cô cắn chặt môi, chỉ cảm thấy thời tiết hôm nay sao mà lạnh quá.

Xe rẽ vào khu biệt thự, Tạ Xiễn bế Châu Mạt với sắc mặt tái nhợt xuống xe. Người giúp việc từ trong nhà bước ra, vừa thấy vẻ mặt cô liền sợ tái cả mặt.

Tạ Xiễn căn dặn: “Không được lên lầu.”

Nói xong liền bế cô lên tầng. Chẳng mấy chốc, trong phòng tắm của phòng ngủ chính vang lên tiếng động. Tạ Xiễn nắm lấy tay Châu Mạt, định đan tay vào nhau, nhưng lại chạm phải thứ gì đó dính dính.


Cơ thể cao lớn của anh đè sát lên cô, nghiêng đầu, buông tay ra, vừa nhìn liền thấy…

Lòng bàn tay cô đầy máu đã khô lại.

Anh khựng lại, dùng sức nơi eo, quay đầu nhìn Châu Mạt.

Từ vành tai, cổ, má đến mắt cô đều ửng đỏ. Cô cũng liếc nhìn, rồi lạnh lùng nở một nụ cười.

Tạ Xiễn cắn chặt răng, siết chặt bàn tay đang nắm lấy tay cô.

Ôm chặt lấy cô.

Trong phòng tắm, âm thanh kia lại lần nữa vang lên, kéo dài mãi không dứt.

Đêm hôm đó.

Tạ Xiễn mang thuốc bôi tới, ngồi bên giường giúp Châu Mạt đang nghiêng người nằm bôi thuốc vào tay.

Hai người không ai nói gì.

Châu Mạt nhìn ra bức rèm cửa sổ sát đất, rất lâu sau mới thiếp đi.

Trước khi ngủ.

Trong cơn mơ màng, dường như cô nghe thấy giọng đàn ông trầm thấp vang lên.

“Em làm loạn đủ chưa?”

Sáng hôm sau, Tạ Xiễn dậy sớm đi công tác, anh đứng dưới lầu chỉnh lại cà vạt, Châu Mạt từ từ bước xuống bậc thang, trên người là chiếc váy ngủ lụa trắng.

Anh ngẩng đầu nhìn cô một cái, rồi bước lên cầu thang, dừng lại ở bậc dưới cô, người đàn ông vẫn còn chút uể oải, anh hơi ngẩng cằm: “Thắt cà vạt cho anh.”

Châu Mạt cụp mắt nhìn xuống, sau đó, chậm rãi đưa đôi tay thon dài chạm vào cà vạt của anh, từng vòng từng vòng thắt lại.

Ngay lúc đó.

Trong đầu cô chợt hiện lên bài phỏng vấn của Đỗ Liên Tây mà cô đọc mấy ngày trước.

Cô ta nói, cô ta muốn tự tay thắt cà vạt cho người mình yêu nhất, một chiếc cà vạt đen viền vàng…

Chiếc cà vạt trong tay cô lúc này…

Chính là loại đen viền vàng đó.

Đầu gối cô bỗng nhũn ra, suýt nữa ngã khuỵu, Tạ Xiễn phản xạ ôm lấy eo cô, Châu Mạt bám chặt lấy cà vạt anh, hỏi: “Cà vạt này là Đỗ Liên Tây tặng anh à?”

Tạ Xiễn sững người hồi lâu.

Rất lâu sau, anh bật cười lạnh: “Phải.”

Phải cái quái gì!

Mẫu thiết kế độc bản của thương hiệu U, chính là bộ đôi với chiếc váy dài màu đen của cô.

Đầu óc Châu Mạt rối như tơ vò, cô giơ tay định đánh anh, nhưng lại chẳng còn chút sức lực nào.

Cho đến khi xe rời khỏi.

Châu Mạt vẫn không thể gượng dậy nổi, người giúp việc đứng bên cạnh cô, lo lắng nhìn cô mãi.

Xe đã đi rất xa, trong nhà điện thoại vang lên, Châu Mạt ngồi cạnh điện thoại, vô thức nhấc máy. Giọng Tần Hồi vang lên: “Anh Xiễn đi công tác rồi à? Trùng hợp thế, Đỗ Liên Tây cũng đi công tác, cô ta sang Pháp, còn anh ấy?”

Châu Mạt không đáp một lời, lặng lẽ cúp máy.

Chẳng bao lâu, điện thoại lại reo lên. Cô lại nhấc máy.

Giọng nam trầm thấp truyền đến, mang theo vài phần bất đắc dĩ: “Cà vạt không phải ai tặng, là cùng thương hiệu với váy đen của em, là đồ đôi.”

Châu Mạt thờ ơ đáp: “Thật sao?”

“Anh đi Pháp à?”

“Ừ, Paris.” Giọng người đàn ông vẫn rất nhẹ nhàng, cũng rất kiên nhẫn.

Nhưng toàn thân Châu Mạt chỉ cảm thấy lạnh lẽo.

Cô dùng một tay giữ điện thoại, tay kia lướt Weibo, Đỗ Liên Tây bị người hâm mộ vây kín trên đường ra sân bay, trong lịch trình của cô ta…

Pháp, Paris, là một điểm dừng.

Châu Mạt “tách” một tiếng cúp máy. Cô ôm lấy đầu gối, cả người như rơi vào trạng thái trống rỗng.

Đầu óc cũng trống rỗng.

Hai tháng, Tạ Xiễn đi công tác hai tháng, Kim Đô vẫn mưa triền miên không dứt.

Anh vẫn chưa về.

Nhưng tin tức về Đỗ Liên Tây lại lan ra.

Cô ta mang thai rồi.

Khoảng một tháng.

Châu Mạt siết chặt điện thoại, nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài kia mưa như trút.

Cửa kính phủ đầy nước mưa, đến cả cành cây cũng chẳng còn thấy rõ. Một mảnh mù mịt.

Tần Hồi gửi một đoạn tin nhắn thoại: “Đỗ Liên Tây với anh Xiễn lên hot search rồi, cô không định xem à?”

Bình Luận (0)
Comment