Nữ Phụ Hằng Ngày Cầu Ly Hôn

Chương 107

“Nhìn cái gì thế?”

“Có gì mà phải nhìn…”


Bàn tay mảnh mai trắng muốt buông thõng bên cạnh ghế sofa, chiếc điện thoại nằm lỏng lẻo trong lòng bàn tay. Châu Mạt tựa lưng vào sofa, không hề có chút hứng thú nào để mở Weibo ra xem.

Cô không muốn xem.

Nhưng ứng dụng cứ liên tục hiện lên thông báo.

Tinh tinh.

Tinh tinh.

Tinh tinh…

Hết lần này đến lần khác, tiếng chuông thông báo đi kèm với các tin tức mới vang lên.

Nhắc cô.

Nhắc đi nhắc lại, rằng phải xem, phải nhìn, phải đối mặt.

Ngón tay cô bấu chặt lấy vỏ ghế sofa. Một lúc lâu, rất lâu sau, cô mới cúi đầu nhìn vào màn hình một cái.

“Đỗ Liên Tây xuất hiện tại sân bay, theo nguồn tin đáng tin cậy, nghi ngờ đang mang thai.”

Mang thai rồi.

Mang thai thật rồi.

Thật ra cô rất ít khi xem Weibo. Nếu không phải vì Tạ Xiễn, cô sẽ chẳng bao giờ đụng đến cái ứng dụng này. Mọi người trên mạng, ai cũng sống một cuộc đời rực rỡ đến mức khiến cô cảm thấy xa lạ.

Họ sống tốt quá.

Ngón tay cô chạm nhẹ vào tin thông báo. Phía sau năm chữ “Đỗ Liên Tây mang thai” là một ký hiệu chữ [Nóng hổi] đỏ chót. 


Châu Mạt đột nhiên thấy dạ dày cuộn lên, cô đọc dòng trạng thái của tài khoản đăng tin: Tây Tây thật sự có thai rồi, khoảng một tháng đó! A a a a a, một tháng lận! Cô ấy và Tạ Xiễn mới đi Paris hai tháng mà! Chắc chắn là đầu tháng thụ thai, vừa đặt chân xuống máy bay là có luôn hả? A a a a a…”

Vừa đặt chân xuống đã mang thai.

Ở Paris một tháng.

Châu Mạt thấy buồn nôn, cô cúi người chộp lấy thùng rác, nôn khan không ngừng.

Tiếng nôn ngày càng lớn, cô giúp việc từ trong bếp chạy vội ra, thấy cảnh tượng ấy thì hoảng hốt, cuống cuồng lau tay rồi lao tới: “Phu nhân…”

“Phu nhân, phu nhân không sao chứ?” Bà định đỡ lấy Châu Mạt, lại sợ tay mình đang bẩn, không dám chạm vào. Châu Mạt vẫn ôm thùng rác nôn khan, ngón tay trắng bệch, mái tóc đen rủ xuống hai bên gò má, bộ đồ ngủ mềm mại hơi xộc xệch, để lộ một bên vai trắng muốt mảnh mai, làn da mịn màng như ngọc, mong manh như thể chỉ một cái chạm nhẹ cũng có thể tan vỡ.

Dù đang ôm một chiếc thùng rác màu đen, vẻ đẹp của cô vẫn không hề bị che lấp.

Cô giúp việc lau thêm lần nữa, lần này mới dám nhẹ nhàng vươn tay ra, động tác khẽ đến mức như lơ lửng trong không trung, chỉ dám chạm hờ vào vai phu nhân. Bà mở miệng: “Phu…”

Nhưng Châu Mạt đã đặt thùng rác xuống, chống tay lên bàn, nghiêng đầu, nhìn về phía chiếc điện thoại.

Cô giúp việc chợt nhận ra điều gì đó, vội rụt tay lại, bước đến cầm ống nghe trên bàn, ngẩng lên nhìn Châu Mạt, có chút do dự: “Có cần gọi cho tông chủ không ạ?”

Châu Mạt không động đậy, vẫn giữ nguyên tư thế ấy.

Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào điện thoại, trống rỗng và đờ đẫn.


Cô giúp việc thấy đau lòng vô cùng, tự quyết định mà bấm số quen thuộc kia.

Đó là số cá nhân của Tạ Xiễn, chỉ cần gọi là sẽ bắt máy.

Nhưng hôm nay, phải đợi khá lâu đầu dây bên kia mới bắt máy.

Cô giúp việc thở phào một hơi, giọng nam trầm thấp vang lên, mang theo chút mỏi mệt: “Chuyện gì vậy?”

Cô giúp việc vừa định trả lời thì lại đưa ống nghe đến bên tai Châu Mạt, khẽ gọi một tiếng: “Phu nhân…”

Tạ Xiễn ở đầu dây kia nghe thấy. Anh kéo nhẹ cà vạt, liếc nhìn con đường ra sân bay đang kẹt cứng… Đang định nói điều gì đó.

Giọng Châu Mạt truyền đến, bình thản: “Anh vừa xuống máy bay à?”

Tạ Xiễn nhướng mày, ngón tay đang kéo cà vạt khựng lại một nhịp, rồi tiếp tục nới lỏng ra: “Ừ.”

Ánh mắt Châu Mạt càng thêm đờ đẫn, lòng lạnh như tro tàn, giọng cô còn bình thản hơn: “Hôm nay sân bay nhộn nhịp nhỉ?”

“Anh đi lối VIP, anh không biế…” Chữ “t…” nghẹn lại trong cổ họng. Tạ Xiễn nheo mắt, nhìn vào gương chiếu hậu.

Trong gương, thư ký Trần nhận ra ánh mắt ông chủ, dừng lại một chút, rồi mở tin tức vừa nhận được, đưa đến trước mặt Tạ Xiễn.

Chuyến bay từ Paris, Pháp đến sân bay Kim Đô, một tin tức đang đứng đầu bảng hot search.

“Đỗ Liên Tây mang thai, nghi ngờ Tạ Xiễn sắp làm bố, người hâm mộ khắp nơi chúc mừng.”

Chữ “hot” đỏ chót, đứng đầu bảng.


Trong khoang xe im lặng đến ngột ngạt. Tạ Xiễn lặng lẽ nhìn màn hình, rất lâu sau mới thong thả tháo cà vạt, liếc sang thư ký Trần một cái.

Thư ký Trần lập tức đáp lời: “Đã cho người xử lý rồi ạ.”

Tạ Xiễn không trả lời, chuyện này chưa kết thúc, ai dính vào cũng thảm, anh chưa bao giờ nương tay. Anh để cà vạt sang một bên, nói: “Bà…”

Tút… tút… tút…

Bên kia cúp máy rồi. Chữ “xã” của Tạ Xiễn bị cắt ngang.

Anh cầm lấy chiếc điện thoại vừa bị dập máy, đáy mắt phủ đầy u ám.

Tựa người vào lưng ghế, chân dài bắt chéo, sắc mặt lạnh lùng: “Về nhà.”

Hai người còn lại trong xe đều không dám mở miệng. Tài xế lặng lẽ quay đầu xe. Dù buổi họp sắp tới cực kỳ quan trọng, Tạ Xiễn đã mất hơn hai năm để giành lấy công ty này.

Một khi quay đầu xe, đồng nghĩa với việc bỏ lỡ tất cả cơ hội.

Mọi nỗ lực trước đó cũng tan thành mây khói.

Cúp máy xong, Châu Mạt đứng dậy. Chiếc váy dài rũ xuống che đến mắt cá chân, cô bước lên cầu thang. Mới đi được vài bậc thì quay lại, cầm lấy điện thoại, vừa đặt ngón tay lên bàn phím chín ô…

Tin nhắn WeChat từ Tần Hồi lại gửi tới.

Tần Hồi: “Cô thấy chưa?”

A!


Châu Mạt chân trần chạy đến bên cửa sổ, ném mạnh điện thoại ra ngoài.

Chiếc điện thoại mới dùng chưa được bao lâu vỡ tan thành từng mảnh.

Cô giúp việc vội vã cầm đôi dép đi trong nhà rồi bước đến bên cạnh Châu Mạt, định giúp cô xỏ vào.

Nhưng Châu Mạt không có bất kỳ phản ứng nào, ánh mắt chỉ dừng lại nơi chiếc điện thoại vỡ vụn.

Cô quay người, đi lên lầu.

Cô giúp việc rảo bước theo sau, không dám đến quá gần, chỉ âm thầm đi phía sau cô.

Cẩn thận hộ tống Châu Mạt vào phòng chiếu phim.

Phòng chiếu có lắp camera giám sát, cô giúp việc thấy yên tâm phần nào, vì biết rõ chủ nhân căn nhà này sẽ theo dõi camera. Nghĩ vậy, bà liền quay xuống lầu.

Ngoài trời vẫn mưa lớn, mưa nặng hạt làm cành cây bị đè trĩu xuống, chiếc xe đen thẫm lao ra khỏi màn mưa, đỗ ngay trước cổng biệt thự.

Tài xế bung chiếc ô màu đen, Tạ Xiễn khoác áo vest trên tay, bước lên bậc thang. Nhưng chỉ đi được hai bước, anh đột ngột dừng lại, đứng giữa cơn mưa rơi lách tách, ánh mắt dừng ở đống vụn vỡ bên mép bãi cỏ ngoài cửa sổ.

“Cái gì đấy?”

Giọng người đàn ông vang lên giữa màn mưa, trầm thấp mà sắc lạnh. Cô giúp việc lập tức cúi đầu: “Điện thoại ạ.”

“Tôi nhìn ra.” Giọng Tạ Xiễn không hề dao động.

Cô giúp việc vẫn cúi đầu, không dám ngẩng lên. Tạ Xiễn thuận tay đặt áo vest vào tay bà, ra lệnh: “Đi nhặt thẻ sim về.”


Sim điện thoại có đăng ký chính chủ, quan trọng hơn cả là số ấy, Châu Mạt đã dùng suốt mười lăm năm.

Cô giúp việc vội vàng “vâng” một tiếng.

Tạ Xiễn sải bước lên lầu, từ phòng chiếu phim ở tầng hai truyền ra tiếng động.

Anh rẽ chân đi về hướng đó, đẩy cửa bước vào.

Trên màn hình là một bộ phim cũ.

“Romeo và Juliet” đang chiếu. Châu Mạt ngồi tựa vào sofa, bàn tay trắng trẻo thả lơi trên tay vịn, khuôn mặt cô dưới ánh sáng của phim, một nửa sáng rực, một nửa chìm vào bóng tối.

Tạ Xiễn xắn tay áo, tiến lại gần, ngồi xuống sofa bên cạnh cô. Châu Mạt quay đầu lại, ánh mắt bình thản nhìn anh một cái.

Rồi lại quay đi.

Thái độ dửng dưng ấy lại càng khiến người ta không rời mắt, Tạ Xiễn liế.m nhẹ môi, một tay vắt lên lưng ghế, lười biếng nhìn cô, rồi lại nhìn lên màn hình cùng cô xem phim.

Trong phòng chiếu, yên tĩnh đến mức gần như nghe rõ tiếng hít thở.

Chỉ có ánh đèn phim chập chờn không ngừng, cùng lời thoại tiếng Anh được chỉnh nhỏ.

Một lúc sau, Tạ Xiễn vòng tay ôm lấy eo cô, kéo vào lòng.

Anh nói khẽ: “Sao lại ném điện thoại nữa? Thẻ sim nhặt về rồi, điện thoại có vỡ cũng không sao, trong sim vẫn còn nhiều số liên lạc. Vài hôm trước Tần Hồi còn nói với anh là rất nhớ em, muốn sang đây chơi. Anh bảo cô ấy cứ đến nhà…”

Bàn tay Châu Mạt bên cạnh bất ngờ siết chặt tay vịn sofa, cô cắn răng: “Tôi quen ở một mình rồi, không cần cô ta nhớ đến.”


Cô ta tuyệt đối không được đến đây. Châu Mạt cắn chặt môi dưới rồi xoay đầu lại, bật ra một tiếng cười lạnh: “Anh bảo cô ta đến để khuyên tôi nhường vị trí cho Đỗ Liên Tây à?”

“Sao cơ?” Tạ Xiễn nhất thời không hiểu. Một lúc sau, tay anh từ eo cô trượt lên, giữ lấy cằm cô: “Điện thoại là vì chuyện này mà ném à?”

Châu Mạt lặng lẽ nhìn anh.

Tạ Xiễn cau mày: “Em nên có vài người bạn…”

“Tôi không cần bạn bè!!!” Châu Mạt hất mạnh tay anh ra.

Cô chẳng cần bạn bè gì hết. Tạ Xiễn nhíu mày, lại một lần nữa siết eo cô kéo vào lòng, Châu Mạt vùng vẫy.

Cô từng muốn làm bạn với Tần Hồi, từng muốn làm bạn với rất nhiều người.

Nhưng rồi phát hiện, họ chỉ coi cô là trò cười, là kẻ thấp kém không đáng để kết giao.

Tạ Xiễn nhíu mày, nhưng không nói thêm gì.

Anh giữ chặt lấy cô, muốn khiến cô bình tĩnh lại, anh ôm cô chặt hơn, định nói:

Em nên lên Weibo xem thử…

Nhưng nghĩ lại, anh không nói nữa.

Anh biết cô từng xem Weibo rất thường xuyên…

Nên chắc chắn sẽ thấy.

Nhưng anh không hề biết, kể từ ngày hôm đó, cô đã không mở Weibo nữa.

Không chỉ thế, cô ngày càng lạnh nhạt, nửa đêm tỉnh giấc, anh thấy cô ngồi bên cửa sổ, bên tay là ly rượu vang đỏ.


Tạ Xiễn buộc đai áo ngủ, bước đến ngồi đối diện cô. Cô uống một ngụm rượu, nghiêng người lại gần, đặt một nụ hôn lên môi anh.

Mắt Tạ Xiễn sáng lên, siết eo cô đáp lại, nhưng chưa được bao lâu, cô tựa trán vào cửa kính, nghiêng đầu bật khóc. Anh vẫn ôm lấy cô, cúi đầu hôn lên má cô. Rèm cửa khẽ bay, chiếu lên đó là hình bóng một đôi nam nữ.

Châu Mạt siết lấy rèm cửa.

Trong đầu toàn là hình ảnh cái bụng ngày càng lớn của Đỗ Liên Tây trên tivi, cô ta cười rạng rỡ, tự tin, nhận được bao lời chúc phúc.

Cả thế giới đều ủng hộ Tạ Xiễn và Đỗ Liên Tây, bao gồm cả… bác cả của anh.

Hôm đó ông ấy gọi cho Tạ Xiễn, là cô bắt máy, ông cứ tưởng là cô giúp việc.

Liền hỏi một câu: “Tạ Xiễn với tiểu thư nhà họ Đỗ, là thật à?”

Haha.

Một đêm cuồng nhiệt, Tạ Xiễn mãn nguyện. Anh đưa tay sang muốn ôm lấy người phụ nữ bên cạnh, nhưng lại chỉ chạm vào khoảng trống. Anh bừng tỉnh mở mắt, bên cạnh hoàn toàn trống không.

Anh lập tức rời giường, khoác áo choàng tắm, bước ra ngoài, thì thấy cô giúp việc và người giúp việc tạm thời đang thu dọn phòng ngủ phụ. Châu Mạt mặc đồ ngủ, dựa lưng vào tường nhìn họ.

Sắc mặt Tạ Xiễn sầm lại.

Hai người giúp việc giật nảy mình, tay đều dừng lại.

Tạ Xiễn nhìn chằm chằm hai người họ.

Họ theo phản xạ đặt tấm ga trải giường xuống, định rời đi. Lúc này, Châu Mạt cất tiếng: “Ai bước ra khỏi cửa sẽ bị đuổi việc.”

“Em nói gì?” Tạ Xiễn siết chặt dây áo choàng hỏi.

Châu Mạt cụp mắt: “Ngủ riêng. Anh sắp có con rồi.”

“Em có thể nhường chiếc giường ấy, nhưng cuộc hôn nhân này, em sẽ không nhường.”

“Nhường cái mẹ gì!!!” Tạ Xiễn quát lớn, sắc mặt u ám, xông lên như muốn b.óp ch.t cô.

Đúng lúc ấy, ba người đàn ông từ sau xông tới, giữ chặt lấy Tạ Xiễn.

Tạ Xiễn quay đầu lại, đối diện với ba gương mặt quen thuộc.

Là anh Năm, anh Sáu, anh Bảy. Anh Bảy bất đắc dĩ mở lời: “Ông nội bảo bọn anh đến đây, để cô ấy sai khiến.”

Ý là: từ giờ cậu sẽ khó mà đến gần được cô ấy.

Ánh mắt Tạ Xiễn dần dần hiện lên vẻ lạnh lẽo, rất lâu sau, anh nhìn về phía Châu Mạt.

Cô chỉ đứng đó, không hề liếc nhìn anh, Tạ Xiễn đẩy ba người anh ra, một lúc sau mới bước đến trước mặt Châu Mạt, cúi đầu nhìn cô, rồi khẽ nở một nụ cười tàn nhẫn: “Không cần nhường, tôi ôm cả hai người bọn em.”

Nói rồi quay người bỏ đi.

Châu Mạt bấu móng tay vào tường, móng vừa được chăm sóc cẩn thận lại gãy đôi, lần này còn tróc cả da.

Đau đến mức chẳng còn cảm giác.

Trong suốt thời gian mang thai, Đỗ Liên Tây không hề an phận dưỡng thai, thỉnh thoảng vẫn xuất hiện trước công chúng, tham dự sự kiện, khoe sự hạnh phúc.

Rõ ràng đang mang bầu, mà lại chẳng giống chút nào. Cô ta nói mình vẫn tập thể dục đều đặn trong thai kỳ, chồng cô ta còn cùng đi học lớp yoga bầu.

Tối hôm đó, Châu Mạt nhìn thấy một tờ quảng cáo lớp yoga nằm trên bàn trà, trong đó có cả lớp yoga dành cho thai phụ…

Châu Mạt nhìn chằm chằm, không biểu cảm.

Chín tháng rưỡi sau, Đỗ Liên Tây sinh con. Cô ta sinh tại bệnh viện tư nhân Hoàng Hậu ở Kim Đô, nằm ngay trung tâm thành phố. Hôm đó rất đông người, trời nắng gắt, Châu Mạt mặc một chiếc váy và đôi giày giản dị, chen chúc trong đám đông, dõi theo cánh cửa bệnh viện từ từ mở ra.

Từ bên trong, giữa vòng vây, Đỗ Liên Tây bế con, mặc chiếc váy đen sang trọng khoác thêm khăn choàng đỏ.

Tự tin đứng trước hàng loạt ống kính truyền thông và người hâm mộ. Ánh mắt cô ta nhẹ nhàng quét qua đám đông, bắt gặp khuôn mặt tái nhợt của Châu Mạt.

Đỗ Liên Tây khựng lại.

Châu Mạt đứng trong đám đông, dù ăn mặc tùy tiện vẫn đẹp đến lặng người, khiến người ta chỉ liếc qua đã phải dừng lại. Đỗ Liên Tây siết chặt đứa trẻ trong tay, đáy mắt lóe lên một tia khinh thường xen lẫn cảm giác bất an, nhưng vẫn mỉm cười đối diện với truyền thông.

Có phóng viên hỏi: “Chồng cô sao không đến đón?”

Đỗ Liên Tây mỉm cười, ánh mắt ngập tràn hạnh phúc, đáp: “Anh ấy bận lắm, mọi người cũng biết ngành tài chính thế nào mà. Nhưng anh ấy đã cử xe tới rồi, đang đỗ gần đây thôi, là chiếc Mercedes đen, đúng rồi… chiếc bản giới hạn đó.”

Cô ta vừa dứt lời, đám đông đồng loạt trầm trồ. Chỉ có Châu Mạt bị đẩy dồn về sau, chao đảo không vững…

Cô cứ lùi, lại bị xô đẩy về phía trước.

Trong đám người, cô trắng bệch, thê lương.

Tài chính.

Mercedes đen.

Chiếc bản giới hạn.

Mọi người thì thầm bàn tán, ánh mắt lấp lánh.

Chắc chắn là Tạ Xiễn rồi.

Là anh.

Trời ơi, họ đẹp đôi quá.

Không, không phải.

Anh ấy… đã kết hôn rồi!! Anh ấy kết hôn rồi!! Các người ơi, Đỗ Liên Tây là người thứ ba, là kẻ thứ ba đấy… Những lời ấy cứ hiện lên trong đầu Châu Mạt hết lần này đến lần khác, nhưng khi mở miệng, cô lại không thể thốt ra nổi một chữ nào.

Đám phóng viên tiếp tục bám theo bước chân Đỗ Liên Tây, rời đi. Châu Mạt một mình đứng nguyên tại chỗ, cả người lạnh toát, quay đầu nhìn quanh những chiếc xe đỗ xung quanh.

Chúng… đều là Mercedes đen.

Đều là bản giới hạn.

Tạ Xiễn có đang ngồi trong một chiếc xe nào đó không?

Châu Mạt quay người, lao xuống bậc thang.

Đúng lúc đó, một chiếc SUV đen rẽ sang lao tới.

Bóng người giữa đường không kịp tránh, hoặc có thể… chẳng muốn tránh.

“Rầm!”

Âm thanh rất lớn, thân thể bay vọt lên cao, mái tóc dài đen nhánh bay trong không trung rồi rơi xuống, rối tung trên nền đất.

“A…!”

Tiếng hét vang vọng trong cảnh tượng hỗn loạn.

Mười phút sau.

Tòa nhà Cao Thịnh.

Trán thư ký Trần lấm tấm mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, vội vã đẩy cửa kính văn phòng tổng giám đốc. Người đàn ông đang chủ trì cuộc họp ngẩng đầu, khuôn mặt sầm lại.

Là ánh mắt chất vấn.

Áp lực đè nặng như núi.

Nhưng điều đó chẳng thể khiến thư ký Trần chùn bước, anh nói: “Tổng giám đốc Tạ, phu nhân gặp chuyện rồi.”

Gặp chuyện?

“Cạch.” Tạ Xiễn đứng bật dậy, đập tay xuống bàn, chuẩn bị bước đi, rồi quay đầu hỏi: “Vợ tôi?”

Thư ký Trần nhìn anh, im lặng.

Một sự im lặng mang đầy nỗi đau.

Mọi người trong phòng họp vẫn chưa kịp hoàn hồn vì sốc, Tổng giám đốc Tạ kết hôn rồi ư?

Chỉ thấy Tạ Xiễn vớ lấy áo khoác, hiếm hoi thấy đôi tay anh run lên như vậy.

Thư ký Trần không nỡ nhìn cảnh đó.

Tạ Xiễn lao nhanh ra ngoài, bóng lưng cao lớn đầy vội vã.

Thư ký Trần vội vã đuổi theo.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, người đàn ông ấy khuỵu gối xuống sàn, trán tì vào cửa thang máy.

Trong tay anh là một bản tin.

Một phụ nữ gặp tai nạn trước cổng bệnh viện tư nhân Hoàng Hậu, được đưa vào viện nhưng không qua khỏi. 

Nạn nhân tên là Châu Mạt.

Bình Luận (0)
Comment