Khi Tạ Xiễn đến được Bệnh viện tư nhân Hoàng Hậu, nơi đó đã rối loạn như một mớ bòng bong.
Fan hâm mộ, giới truyền thông, cả Đỗ Liên Tây vẫn còn chưa kịp rời khỏi hiện trường, trong lòng cô ta là đứa trẻ được ôm chặt.
Châu Mạt đã được đưa vào viện. Cô gần như đã mất ngay tại chỗ, đầu đập mạnh xuống đất, va trúng đúng chỗ yếu nhất.
Thân thể vẫn nguyên vẹn, nhưng đã không còn hơi thở. Như một đóa hồng rũ tàn, lặng lẽ úa tàn giữa nhân gian.
Không ai ở bệnh viện tư nhân có thể ngờ được, người gặp chuyện lại là phu nhân của tập đoàn Cao Thịnh, cái tên đã trở nên quen thuộc với mọi nhà trong vài năm trở lại đây. Nhà họ Tạ danh tiếng mấy năm gần đây cũng vô cùng được trọng vọng trong giới thượng lưu.
Giám đốc bệnh viện Hoàng Hậu vốn là người thuộc một gia tộc danh giá trong thành phố Kim Đô, sau khi nghe tin, lập tức cho xe quay đầu, bỏ dở hành trình ra sân bay, vội vàng trở về bệnh viện.
Khi thang máy tầng thượng mở ra, trước cửa phòng ICU, một người đàn ông mặc áo sơ mi đen đứng im lặng. Giám đốc bệnh viện khựng lại.
Ông bước thêm vài bước, thoáng kinh ngạc khi nhận ra đó là Tạ Xiễn.
Người đàn ông đứng bất động trước phòng bệnh, cánh cửa không đóng, bên trong là ba bác sĩ có chuyên môn cao nhất cùng hai y tá đang hội chẩn.
Trợ lý Trần đẩy gọng kính, cúi đầu chăm chú lắng nghe các bác sĩ bàn luận về tình trạng bệnh nhân.
Giám đốc bệnh viện ngần ngại, lên tiếng: “Cậu Tạ?”
Tạ Xiễn không đáp. Anh chỉ lặng lẽ nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên giường bệnh, khoảng cách không xa, nhưng đôi chân anh dường như không thể bước vào.
Giọng nói trong phòng dần lặng đi, ba vị bác sĩ cùng hai y tá khẽ lắc đầu, ánh mắt mang theo chút thương cảm liếc nhìn người đàn ông ngoài cửa. Họ đeo khẩu trang, lần lượt rời khỏi phòng, lướt qua bên người Tạ Xiễn.
Trợ lý Trần điều chỉnh lại kính, bước đến gần nhưng không nói gì.
Lúc này, mọi lời nói đều trở nên thừa thãi. Anh đã tận mắt chứng kiến người cấp trên luôn điềm tĩnh của mình gục ngã đầy chật vật ngay ngoài thang máy công ty.
Anh cũng đã thấy giọt nước mắt trượt dài nơi đuôi mắt của người đàn ông ấy, nhỏ xuống nền nhà lạnh lẽo nơi công sở. Trợ lý Trần mồ hôi ướt đẫm lưng áo, còn đang định mở lời, thì người đàn ông trước mặt trầm giọng nói: “Ra ngoài.”
Trợ lý Trần khựng lại, khẽ gật đầu.
Anh bước ra khỏi phòng, vừa hay đối diện với ánh mắt của vị giám đốc bệnh viện đang đi tới.
Ngay khi anh rời đi, Tạ Xiễn bước vào trong. Người đàn ông ấy vẫn cao lớn, vẫn điển trai như mọi khi, nhưng cả cơ thể lại như bị rút sạch sức sống.
Anh nói: “Đóng cửa lại.”
Giọng nói không một chút gợn sóng.
Bình thản đến mức nghẹt thở.
Trợ lý Trần không dám lên tiếng, chỉ im lặng đưa tay đóng cửa.
Rồi kéo tấm rèm kính xuống.
Giám đốc bệnh viện tiến lại gần, đứng bên cạnh Trợ lý Trần. Họ từng gặp nhau, quen biết.
Sau một hồi ngập ngừng, giám đốc bệnh viện hỏi nhỏ: “Cậu Tạ thật sự đã kết hôn được bảy năm rồi sao? Cậu ấy…”
Trợ lý Trần nhìn cánh cửa trước mặt, đáp: “Coi cô ấy như sinh mệnh.”
Giám đốc không khỏi kinh ngạc.
Trong căn phòng bệnh cao cấp, điều hòa mát nhẹ. Nếu không nhìn thấy biểu tượng bệnh viện ngoài cửa sổ, nơi này chẳng khác gì một căn hộ cao cấp với đầy đủ tiện nghi.
Nếu như người nằm trên giường kia vẫn còn sống.
Ngực Tạ Xiễn nhói lên, cơn đau khiến anh gần như đứng không vững. Anh do dự vài giây rồi như một cái máy, bước lại gần chiếc giường.
Châu Mạt nằm nghiêng đầu, mắt khép hờ, nơi trán và sau gáy còn vương chút máu. Cánh tay mảnh khảnh cắm kim truyền, màn hình bên cạnh chỉ hiện lên một đường thẳng tắp. Mái tóc đen rối loạn trải dài trên gối, vài lọn còn rủ xuống mép giường.
Cô ấy không còn chút sinh khí. Đường thẳng vô cảm trên máy theo dõi như một hồi chuông nhắc nhở anh không ngừng.
Rằng người ấy… đã rời đi.
“Á…” Tạ Xiễn bất ngờ quỳ sụp xuống sàn, bàn tay siết lấy cổ tay lạnh buốt của Châu Mạt. Anh cúi đầu, ghé sát lại, hôn lên khóe môi cô.
Cuối cùng, người đàn ông từng nói rằng “nam nhi không rơi lệ” lại khóc như một đứa trẻ.
Anh…
Khóc không thành tiếng.
Giọt nước mắt rơi lặng lẽ trên tấm ga trải giường, Tạ Xiễn nâng người cô lên, ôm vào lòng. Trong đôi mắt dài hẹp kia là nỗi tuyệt vọng cùng cực.
Điện thoại trong túi vang lên không ngừng, hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác.
Trong đó có cả của Trần Tố Duyên và Tạ Kiến Lễ.
Tạ Xiễn không bắt máy. Anh chỉ ôm chặt Châu Mạt trong tay, không nhúc nhích, bàn tay siết lấy cổ tay cô, toàn thân đau đớn như bị lóc xương rút tủy.
Trợ lý Trần mở cửa, nhìn vào một chút.
Người đàn ông từng khiến người khác phải ngước nhìn, lúc này, chỉ còn lại sự tàn tạ.
Anh lặng lẽ đóng cửa, lui ra ngoài, bắt đầu sắp xếp hậu sự cho phu nhân.
Ngày hôm sau, ông nội Tạ và Trần Tố Duyên vội vã đến Kim Đô, bước vào phòng bệnh. Họ nhìn thấy cảnh tượng vẫn là Tạ Xiễn ôm chặt Châu Mạt trong lòng.
Thi thể cô đã lạnh ngắt.
Trần Tố Duyên quỵ ngã, ngất lịm. Ông Tạ cũng không thể trụ vững, phải nhờ người đỡ. Khi Trần Tố Duyên được dìu lên, mái tóc của bà đã trắng xóa.
Một đầu tóc bạc trắng.
Ông Tạ cũng không chịu nổi, Trợ lý Trần lập tức đỡ lấy ông. Ông nắm chặt tay anh, giọng yếu ớt hỏi: “Thằng bé… cứ vậy suốt cả đêm?”
Trợ lý Trần thấp giọng đáp: “Vâng, một ngày một đêm. Một giọt nước cũng không uống, một miếng ăn cũng không đụng.”
“Điên rồi.”
“Mạt Mạt đáng thương của tôi…” Ông Tạ gắng gượng vịn vào bàn, tim đau như thắt, “Cần xử lý thì xử lý, không được để thi thể mãi như vậy… liên hệ nhà tang lễ, đưa…”
“Vâng.” Trợ lý Trần đã sớm chuẩn bị sẵn sàng.
Anh lập tức đi sắp xếp.
Không lâu sau, người phụ trách từ nhà tang lễ danh tiếng nhất đã đến, tiến hành xử lý.
Tạ Xiễn vẫn không nhúc nhích, vẫn ôm lấy Châu Mạt.
Áo sơ mi đen bằng lụa vẫn phẳng phiu, anh tựa vào đầu giường, như một linh hồn bước ra từ địa ngục, khiến người ta không dám lại gần.
Người phụ trách nhà tang lễ đứng ngập ngừng, ánh mắt lưỡng lự nhìn người đàn ông khí thế ngút trời, sát khí quá nặng, quay sang nói nhỏ với Trợ lý Trần: “Chuyện này… phải làm sao đây?”
Trợ lý Trần cũng im lặng, không nói gì.
Một lúc sau, ông nội Tạ bước lên, nhìn Tạ Xiễn, chậm rãi nói: “Phải để con bé được yên nghỉ, Tạ Xiễn, buông tay đi.”
Người đàn ông không động đậy, chân anh dậm nhẹ xuống sàn, giày da cọ vào mặt đất phát ra âm thanh khô khốc. Anh đổi tư thế, cúi đầu, hôn lên trán cô, nơi ấy,
Lạnh buốt.
Tay Tạ Xiễn khẽ run lên, rất khẽ.
Ông nội Tạ cố gắng gượng dậy, ánh mắt ông dừng lại nơi thân thể bất động của cô cháu gái mà mình luôn yêu thương, trông như một con búp bê không còn linh hồn. Ông đã chịu đựng đủ nỗi đau cắt da xẻ thịt ấy, chẳng kém gì Tạ Xiễn. Ông lại nói: “Tạ Xiễn, đừng để con bé không bước nổi qua Hoàng Tuyền.”
Hoàng Tuyền.
Toàn thân Tạ Xiễn run lên, vòng tay siết chặt lấy cô thêm lần nữa.
Thật lâu sau, anh vùi mặt vào cổ cô,
Lại bật khóc.
Một lúc sau, giọng nói trầm khàn, lạnh lẽo vang lên từ cổ họng anh: “Ông nội, có phải con đã sai rồi không…”
Đã lâu lắm rồi ông nội Tạ không nghe cháu trai mình nói ra một câu như thế.
Ông không biết phải trả lời thế nào, có lẽ lòng ông cũng đã rối bời.
Nhưng Tạ Xiễn sau khi hỏi xong, cũng không cần một câu trả lời. Anh chỉ nhẹ nhàng ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía người phụ trách nhà tang lễ đang chờ bên ngoài.
Đôi mắt vốn lạnh lùng nay lại sắc nhọn đến tột cùng, mang theo sát khí đậm đặc, rồi anh ôm lấy Châu Mạt,
Ôm cô, bước về phía cửa.
Tiễn cô, đi qua Hoàng Tuyền, vượt cánh cổng quỷ môn.
Một nhóm người lập tức vội vàng đi theo anh.
Ông nội Tạ được người cõng ra ngoài.
Vài hôm trước ở Kim Đô, nắng chói chang đến mức người ta không chịu nổi, vậy mà những ngày gần đây, mưa lớn lại bất ngờ trút xuống, cả thành phố như chìm trong một bầu không khí u ám. Nhưng khiến Kim Đô trở nên ngột ngạt không chỉ có cơn mưa ấy, mà còn bởi vụ tai nạn xe trước cổng Bệnh viện tư nhân Hoàng Hậu.
Người ta nói, đó là phu nhân của tập đoàn Cao Thịnh, đồng thời cũng là Chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn này, người phụ nữ chưa từng xuất hiện công khai, chưa từng dự họp, nhưng lại nắm trong tay quyền lực tối cao.
Cả thành phố chấn động.
Tin tức lan truyền khắp mạng xã hội, trên Weibo, mọi người gần như không dám tin vào mắt mình.
Thì ra bao nhiêu năm qua, họ đều đang làm việc cho một người phụ nữ tên là Châu Mạt.
Ngay cả chồng cô là Tạ Xiễn cũng khiến người ta khó lòng tin nổi. Người đàn ông từng dính tin đồn với Đỗ Liên Tây ấy, hóa ra,
Phu nhân chính thức của anh không phải là Đỗ Liên Tây.
Vậy thì, đứa bé trong lòng Đỗ Liên Tây là của ai?
Lời bàn tán xôn xao khắp nơi.
Còn Châu Mạt,
Vào một ngày kia, chính thức được an táng.
Nghĩa trang Hoàng Gia tại Kim Đô, mỗi một huyệt mộ có giá trị ngang một căn biệt thự.
Vòng hoa, túi xách, quần áo, rượu vang, mọi thứ mà Châu Mạt từng thích, đều được đốt gửi theo cô. Tổng giá trị hơn hai trăm triệu.
Khi tất cả đã hoàn tất, mưa lại đổ xuống lần nữa. Mọi người đều che ô, lên xe tránh mưa, chỉ còn lại Tạ Xiễn đứng trước bia mộ.
Trợ lý Trần cầm ô bước tới, nhưng Tạ Xiễn không nhận. Anh từ từ quỳ xuống, quỳ thẳng người, mưa theo trán chảy xuống mặt, rồi xuống cằm, ngấm vào cổ áo.
Trợ lý Trần vẫn đứng đó, cầm ô che cho anh.
Giọng nói Tạ Xiễn vang lên trong tiếng mưa: “Bảy ngày, có phải là đêm hồi hồn không?”
Trợ lý Trần sững lại.
Chuyện này… có thể tin sao? Anh nghĩ một chút rồi đáp: “Trong dân gian có truyền thuyết như vậy.”
“Ừm.” Tạ Xiễn khẽ đáp, rồi không còn động đậy gì nữa.
Trợ lý Trần chợt hiểu ra, rồi hoảng sợ.
Tổng giám đốc định ở đây bảy ngày?
Và anh đã đoán đúng. Trời mưa liên tục suốt bảy ngày, người đàn ông mặc áo sơ mi đen quỳ trước mộ suốt bảy ngày. Anh không ăn bất cứ thứ gì, chỉ nhận nước từ tay ông nội Tạ mỗi khi ông run rẩy đưa tới.
“Xiễn à, đừng như vậy nữa, ông xin con đấy.”
Ông nội Tạ không ngừng khuyên nhủ. Vài ngày ngắn ngủi, ông đã già đi trông thấy, nếp nhăn nhiều hơn, sắc mặt xuống rõ rệt.
Tạ Xiễn vẫn không đáp.
Sau lưng anh,
Là bạn bè, là nhân viên công ty, là họ hàng nhà họ Tạ, họ đứng nhìn anh quỳ, và mưa cũng cùng anh suốt bảy ngày ấy.
Xe cấp cứu luôn túc trực bên ngoài.
Đêm thứ bảy.
Tạ Xiễn cuối cùng cũng có hành động. Anh vươn tay, chạm nhẹ vào ảnh chân dung trên bia mộ.
Đôi tay thon dài, từng ngón từng ngón lần lượt vu.ốt ve.
“Nhớ ngoái đầu nhìn anh một lần.” Anh nói, đôi mắt dài hẹp mang theo chút khẩn cầu.
Gió mạnh, mưa lớn, thổi xào xạc qua nghĩa trang.
Tạ Xiễn vẫn chăm chú đợi, đến khi trời sắp sáng, gió ngừng, mưa tạnh, mây trời bắt đầu nhạt màu, ngày thứ tám đã đến.
Không có bất kỳ cái ngoái đầu nào, không có sự trở về nào. Tạ Xiễn nhắm mắt lại, chỉ thấy một mảng đen kịt. Cô, vẫn không về trong mộng.
Người đàn ông quỳ kia mở mắt, nhìn ảnh cô, không thể tin nổi.
Cô… thật sự không ngoái đầu nhìn anh.
Tạ Xiễn siết lấy bia mộ, đầu ngón tay bật máu, giọng gào lên xé họng: “Nhìn lại đi!!! Nhìn lại anh một lần thôi!!! Em đến một cái quay đầu cũng không nỡ dành cho anh sao?????”
Trợ lý Trần vội vã chạy đến, giữ lấy cánh tay anh.
“Giám đốc Tạ, Giám đốc Tạ…”
Anh cố gắng gọi anh tỉnh lại.
Ông nội Tạ run rẩy bước xuống xe, vừa nhìn thấy Tạ Xiễn như vậy, liền ngã quỵ, bất tỉnh tại chỗ, đầu đập mạnh xuống nền đất cứng.
Một đám người hoảng hốt kêu lên, cảnh tượng rối loạn hoàn toàn.
Truyền thông bên ngoài vừa nghe tin…
Tổng Giám đốc Tạ của tập đoàn Cao Thịnh…
Phát điên rồi.