Nữ Phụ Hằng Ngày Cầu Ly Hôn

Chương 60

Hàng năm, nhà họ Tạ tiếp đón rất nhiều khách đến thăm, đủ những gia tộc danh giá trong giới chính trị và kinh doanh. Nhà họ Tần cũng thường xuyên có khách ghé qua, Tần Hồi hiểu rõ điều này. Cô ta thở phào nhẹ nhõm khi vị khách họ Châu này đến, bàn nắm chặt giờ đã buông lỏng hoàn toàn.

Sau khi quản gia nói xong, Tạ Xiễn thu lại ánh mắt quan sát khỏi người Tần Hồi, bỏ điếu thuốc xuống, chỉnh lại ống tay áo rồi tiến về phía cửa.

Tần Hồi đứng ngay cửa ra vào, nhìn thấy anh bước ra, lùi lại vài bước, dáng người thanh mảnh đứng thẳng. Tạ Xiễn không nhìn cô ta, trực tiếp đi về phía cầu thang.

Quản gia theo sau, lịch sự gọi một tiếng: “Tần tiểu thư, cùng xuống lầu chứ?”

Dù có chút tình cảm từ thời thơ ấu, nhưng Tần Hồi cũng không nên ở đây một mình, vì đây là không gian riêng tư của Tạ Xiễn.

Cô tta gật đầu: “Ừ, tôi cùng xuống.”

“Mời cô.” Quản gia đưa tay ra.

Tần Hồi mỉm cười mím môi, bước tới vài bước, nhìn bóng dáng cao lớn phía trước. Tạ Xiễn bước đi không vội vàng, từng bước chân vững chắc, vẫn chỉnh ống tay áo.

Suy nghĩ của cô ta thoáng bay xa.

Anh và Châu Toàn về một mặt nào đó cũng là đối thủ cạnh tranh. Hải Thị cách thành phố Hạnh Lâm hơi xa, lại không có liên hệ gì nhiều.

Chỉ có điểm liên quan có lẽ là hai thành phố này đều được xem là thủ đô thời trang, nhưng điều đó cũng chẳng liên quan gì đến nhà họ Tạ.

Xuống đến tầng một, rẽ góc đi ra ngoài.

Châu Toàn đã được đón tiếp vào trong cửa, ông mặc áo khoác đen, tay cầm điện thoại, đứng đối diện với Tạ Xiễn.

Hai người đàn ông ngoài khác biệt về tuổi tác, thì khí thế cũng khá tương đồng, đều rất sắc bén, chỉ là Châu Toàn có phần điềm tĩnh hơn.

Tạ Xiễn mỉm môi cười: “Châu tổng, mời chú.”

“Xin làm phiền, Tạ tổng.” Châu Toàn cười nhẹ, Tạ Xiễn dẫn khách vào phòng khách, ông nội Tạ không ra tiếp, vị thế của Châu Toàn vẫn chưa đến mức khiến ông ra gặp mặt.

Quản gia lập tức tiến lên phục vụ.

Trong phòng khách, lư trầm hương nghi ngút khói.

Quản gia quỳ một chân xuống hãm trà, Châu Toàn ngồi trên ghế sofa dài, Tạ Xiễn mời khách rồi tự ngồi vào ghế đơn…

Qua khung gỗ đào chạm hình cửu cung, Tần Hồi liếc nhìn Tạ Xiễn trong phòng khách, ánh mắt lướt qua vị khách họ Châu.

Rồi cô ta bước ra khỏi cửa, lòng bàn tay cuối cùng cũng đã khô ráo.

Các thiếu niên thiếu nữ đang chơi ngoài sân thấy cô, vẫy tay gọi: “Chị Hồi, lát nữa bọn em đi hát karaoke, chị có đi không?”

Tần Hồi mỉm cười, bước xuống bậc thang, lắc đầu: “Không đi, mới về, còn đang điều chỉnh lại múi giờ.”

“À, được rồi, trước đây chị toàn đi chơi cùng bọn emmà…”

“Ê ê…” Em họ cô rình qua cửa sổ, một tay bám lấy khung cửa, quay đầu gọi vài tiếng, cả nhóm quay lại: “Sao thế? Nghe thấy gì à?”

Em họ che miệng nói nhỏ: “Vị khách họ Châu này hình như là đến tìm chị dâu… không phải, là Châu Mạt.”

Em họ suýt nữa tát mình một cái, sao lại gọi là chị dâu chứ.

“Thật á? Người đó sao lại đến tìm cô ta được?” Nhóm thiếu niên thiếu nữ đều chơi Weibo, tất nhiên biết chuyện vừa xảy ra trên mạng xã hội. Họ xem như xem kịch, vừa thương anh trai mình, nhưng nhìn hình ảnh của Châu Mạt trong ảnh lại thấy khó nói thành lời… chán ngán.

Chúng tuyệt đối không thừa nhận có chút thương cảm.

“Không biết nữa, liệu có phải họ hàng cô ta không?”

“Wow, xe Maybach đấy…”

“Không thể nào, hừ, bố cô ta không phải là người làm vườn sao?” Nhóm thiếu niên thiếu nữ nói nhiều, thích tám chuyện, tụ tập bàn tán rôm rả.

Tần Hồi nghe theo lời bọn họ nhìn về phía cửa, bên ngoài sân có một chiếc Maybach đỗ đó, một tài xế đứng bên cạnh, thẳng lưng nhìn thẳng phía trước.

Cô ta quay lại nhìn khe cửa sổ.

Chỉ thấy Tạ Xiễn ngậm điếu thuốc, đang nghe người kia nói chuyện.

Quản gia pha trà xong, dùng khay mang lên mỗi người một chén nhỏ. Hương trà lan tỏa, thoảng ra từ chiếc chén nhỏ. Châu Toàn tự biết việc đột ngột đến đây xem ra có phần thiếu lịch sự. Gia thế nhà Tạ cũng chỉ mới được xác minh gần đây, trên thị trường vốn, ai có thực lực người đó ra lệnh.

Nhưng nền tảng gia đình, đó chính là chiếc thang để một người bước lên.

Như Tạ Xiễn, ngay từ khi sinh ra đã đứng trên tầng cao nhất. Châu Toàn không dám xem thường nhà họ Tạ, nhưng nhà họ Châu giờ cũng phát triển không kém, mà có những việc, làm sớm thì tốt hơn…

Ông giấu đi sự sửng sốt khi thấy tin nóng trên Weibo.

Với vẻ mặt tự nhiên, ông cầm chén trà lên, uống một ngụm rồi hỏi: “Thiếu phu nhân Tạ đâu?”

Tạ Xiễn cũng đang suy đoán lý do Châu Toàn bất ngờ ghé thăm. Nghe vậy, anh đặt chén trà xuống: “Ở nhà mẹ cô ấy.”

Mẹ cô ấy…

Châu Toàn nhìn chén trà, ánh mắt khựng lại một chút, “Tạ Tổng chắc hẳn đang tò mò vì sao hôm nay tôi lại đến đây, chuyện là như thế này…”

Ông cầm điện thoại lên, nói một câu: “Mời vào đi.”

Tài xế đứng ngoài, dưới ánh nhìn của nhóm thiếu niên thiếu nữ, bước lên bậc thang vào cửa, lễ phép đưa một phong thư cho Châu Toàn. Ông nhận lấy, không mở ra mà chuyển qua cho Tạ Xiễn. Tạ Xiễn dựa lưng vào ghế, đưa tay nhận lấy.

Phong thư rất bình thường, bên trong có vẻ cũng không chứa nhiều thứ.

Anh mở ra, lấy ra những tài liệu bên trong.

Có tiếng động nhỏ từ cửa sổ, Tạ Xiễn nghiêng đầu, lạnh lùng liếc nhìn, nhóm thiếu niên thiếu nữ hoảng hốt rụt đầu lại.

Chỉ vài giây sau, họ giải tán hết.

Tạ Xiễn lúc đó mới cúi xuống xem kỹ.

Trong đó có thông tin về Trần Tố Duyên, Châu Dự và Châu Mạt, ba người này không phải bí mật với Tạ Xiễn, anh còn biết rõ hơn cả Châu Toàn.

“Có vấn đề gì ở đây sao?” Tạ Xiễn nhìn vào hồ sơ của Châu Mạt, ánh mắt sâu hơn, rõ ràng Châu Toàn điều tra rất kỹ, thậm chí còn biết chỗ hình xăm con bướm trên lưng cô. Trong lòng Tạ Xiễn thoáng khó chịu…

Châu Toàn gật đầu chỉ vào phần hồ sơ của Châu Dự: “Anh ấy là anh nuôi của tôi.”

“Mười hai tuổi, anh ấy được cha tôi nhận làm con nuôi, mười tám tuổi nhập ngũ, hai mươi tuổi vì vi phạm kỷ luật quân đội nên bị khai trừ, từ đó mất liên lạc hoàn toàn.”

Châu Dự đến nhà họ Tạ khi Tạ Xiễn còn rất nhỏ, ký ức về anh cũng rất mờ nhạt. Không lâu sau, Châu Dự qua đời khi cứu ông nội Tạ.

“Vậy sao?” Tạ Xiễn vẫn còn cầm tài liệu, nhìn về phía Châu Toàn.

Châu Toàn không trả lời ngay, cầm chén trà uống một ngụm, khi hương trà lan tràn trong cổ họng mới nói: “Châu Mạt có thể là con gái tôi.”

Mặt Tạ Xiễn giật mình: “Con gái ông??”

Châu Toàn đặt chén trà xuống, dường như hồi tưởng lại: “Tôi và mẹ của Châu Mạt, Trần Tố Duyên, đã ở bên nhau từ khi mười bảy tuổi, ba năm bên nhau. Nhưng gia đình tôi đột nhiên gặp biến cố lớn, bố tôi phải đưa tôi cùng em trai ra nước ngoài, tôi không muốn để Tố Duyên chờ đợi, chỉ hứa nếu tôi trở về mà cô ấy chưa lấy chồng thì sẽ cưới cô ấy…”

“Nhưng khi tôi trở về thì đã là mười một năm sau, lúc đó tìm Tố Duyên, cô ấy cũng giống anh nuôi tôi, mất tích hoàn toàn.”

“Nhưng dù sao tôi cũng không ngờ anh nuôi tôi lại đến nhà họ Tạ cùng với Trần Tố Duyên, tôi đã mất nhiều mối quan hệ mới tìm được tài liệu này. Tạ lão gia, Tạ Kiện Lễ, có phải đang… che giấu điều gì cho anh nuôi tôi?” Châu Toàn ngả người về sau, nhìn thẳng vào Tạ Xiễn.

Tạ Xiễn nheo mắt nhìn hồ sơ.

Tài liệu này không đầy đủ, nhiều phần không tra được, chỉ còn những mảnh nhỏ lẻ. Có thể thấy Châu Toàn đã rất vất vả.

Anh đặt tài liệu xuống bàn, vài tờ giấy nhẹ nhàng rơi xuống sàn, như không để ý, tay thảnh thơi tựa lên tay vịn ghế, nói: “Chỉ dựa vào lời một mình ông, tôi phải tin sao?”

Châu Toàn nhìn thấy thái độ không thiện chí của Tạ Xiễn, ông rất bình tĩnh: “Tôi muốn gặp mẹ con Trần Tố Duyên.”

“Ông không thể gặp.” Tạ Xiễn từ chối thẳng thừng. Việc này vốn là chuyện của thế hệ ông nội, anh không thể tùy tiện nghe lời Châu Toàn mà để hai người họ xuất hiện.

Châu Toàn gật đầu: “Tôi biết không dễ dàng, mong anh mời ông nội Tạ ra gặp, việc này tốt nhất nên do ông ấy xử lý.”

Tạ Xiễn bắt chéo chân, một lúc rồi nói với quản gia: “Đi đặt một nhà hàng, trưa nay đãi Châu tổng.”

Châu Toàn ngắt lời: “Không cần, nếu cậu không cho phép mẹ con họ ra mặt, Tạ lão gia cũng không định ra gặp, tôi sẽ để ngày mai đến thăm lại.”

Nói xong, ông chỉnh cổ áo rồi đứng dậy.

Tạ Xiễn đứng dậy theo, không níu giữ. Anh nhướn mày, nhìn chằm chằm vào đối phương.

Châu Toàn cũng liếc nhìn người đàn ông cao lớn kia, ánh mắt hai bên đều cảnh giác lẫn nhau. Châu Toàn tiến về phía cửa, Tạ Xiễn lịch sự tiễn ông ra.

Đến cửa, Châu Toàn nhẹ nhàng hỏi: “Cậu có yêu Châu Mạt không?”

Tạ Xiễn ngập ngừng, một hồi lâu mới trả lời: “Có.”

“Thế à? Vậy tại sao năm năm trước cậu lại phản đối đến vậy?” Giọng Châu Toàn bình thản, không hề có vẻ đứng ra bênh vực Châu Mạt, nhưng câu hỏi lại sắc bén đến bất ngờ.

Cằm Tạ Xiễn siết chặt hơn một chút, anh không đáp lại.

Có vẻ Châu Toàn cũng không quá bận tâm đến câu trả lời, bước xuống bậc thang. Tài xế mở cửa xe, ông ngồi vào trong, chiếc Maybach rời đi trong ánh nắng.

Tạ Xiễn dựa vào khung cửa, nhìn theo chiếc xe dần khuất đi.

Đôi mắt sâu thẳm.

Quản gia đứng sau, thì thầm: “Thiếu gia, chuyện này…?”

Giọng Tạ Xiễn trầm thấp, không chút cảm xúc: “Chưa vội nói ra.”

Quản gia: “Vâng ạ.”

Tạ Xiễn chỉnh lại cổ tay áo, nói: “Tôi đi ăn ở bên nhà phụ.”

Quản gia: “…!!”

Trước kia, Trần Tố Duyên rất giỏi nấu ăn, nhưng những năm gần đây, kể từ khi Châu Mạt đi học, bà ít đụng đến bếp hơn. Ông nội Tạ dặn quản gia nhất định phải chuẩn bị cơm canh mang qua, còn Trần Tố Duyên thì ngoài việc thỉnh thoảng tự nấu, phần lớn đều ăn những món được chuẩn bị từ nhà lớn đem qua.

Bà làm bếp một mình quả thực không dễ dàng. Nhưng hôm nay, Châu Mạt về, bà đã dậy từ sớm đi chợ mua đồ. Dù vậy, bà vẫn thường xuyên đi cửa sau, rất hiếm khi đi cửa chính, vì cửa chính sẽ phải gặp quá nhiều người nhà họ Tạ, ánh mắt dò xét của họ khiến Trần Tố Duyên vô cùng khó chịu.

“Mạt Mạt… con vẫn thích ăn sườn xào không?” Trần Tố Duyên đi lại trong bếp hỏi con gái. Châu Mạt gật đầu, cười nói: “Tất nhiên là thích rồi.”

Cô biết vì sao mình không còn thích ăn bánh bí đỏ nữa, bởi tên đàn ông đó không thích ăn đồ ngọt, nên cô cũng bỏ luôn sở thích ấy.

Chậc.

“Vậy mẹ làm sườn xào nhé, còn… bánh bí đỏ nữa?” Trần Tố Duyên do dự hỏi.

Châu Mạt cười to, gật đầu: “Được, đặc biệt thích, con sẽ ăn bánh bí đỏ.”

Chỉ vì một tên đàn ông mà cô phải đổi sở thích của mình, thật chẳng thể tin nổi…

“Mẹ ơi, con giúp mẹ nhé.” Cô thò đầu vào, nép sát bên mẹ. Trần Tố Duyên nhìn con gái tay chân nhanh nhẹn, hơi ngạc nhiên, nhưng không từ chối. Bà vui vì con gái giờ đây đã cởi mở, hoạt bát.

Hai mẹ con cùng bận rộn trong bếp, không lâu sau, nhiều món ăn được bày ra. Châu Mạt bưng đồ đi ra, liếc thấy Tạ Xiễn bước vào nhà.

Hai người cách nhau vài bước chân nhìn nhau. Châu Mạt nheo mắt, tránh ánh nhìn, đặt đồ lên bàn.

Trần Tố Duyên nhìn ra thấy Tạ Xiễn, nét mặt thoáng cứng lại.

Tạ Xiễn mỉm cười: “Mẹ, con đến ăn ké.”

Nửa tiếng sau.

Ở nhà chính.

Ông nội Tạ cầm đũa, nhìn hai chỗ trống bên cạnh, hỏi quản gia: “Tạ Xiễn đang ăn gì ở bên kia vậy?”

Quản gia thản nhiên trả lời: “Ăn cháo ạ.”

Những người thân quanh bàn nhìn đĩa thức ăn đầy ắp trên bàn, lặng người:

“……”

Cả bàn đồ ăn bày ra ngon lành thế này mà không ăn, lại đi ăn cháo???

Bình Luận (0)
Comment