Cặp đôi Châu Mạt và Tạ Xiễn, trước thì rộ tin đồn tình cảm trục trặc, sắp sửa ly hôn, sau lại bị nghi cả hai đều ngoại tình, rồi cùng lúc biến mất gần nửa tiếng đồng hồ…
Tình cảm vợ chồng đúng thật mong manh.
Tạ Xiễn chẳng hiểu vì sao lại phải gánh tiếng oan lớn thế, lúc xuống lầu tai vẫn còn in rõ dấu móng tay của Châu Mạt, anh vừa xoa tai vừa đi xuống.
Một đám người quay sang nhìn anh với ánh mắt đầy tò mò.
“Ôi, cậu ghê đấy nhé?”
“Bị vợ bắt quả tang khi đang vụng trộm à?”
“Ở nhà ông ông nội Vân mà cũng dám giở trò sao? Cậu vụng trộm với ai vậy?”
Tạ Xiễn nhận ly rượu vang từ tay phục vụ, liếc nhìn bóng dáng yểu điệu của Châu Mạt phía bên kia, đáp: “Hai chúng tôi cùng lúc biến mất, các cậu nghĩ tôi có thể ngoại tình với ai?”
Nhóm đàn ông trẻ im bặt: “……”
Vậy… hai người họ tìm cảm giác mạnh với nhau à???
Hừ.
Lừa đảo.
Châu Mạt quay trở lại bên cạnh Châu Toàn. Châu Toàn đưa cô một miếng bánh kem, cô nhận lấy rồi khẽ gọi: “Bố.”
Châu Toàn không đáp, chỉ hỏi: “Vừa rồi bố sai người đi tìm con, con ở trên lầu suốt à?”
Châu Mạt cúi đầu, xúc một thìa bánh, khẽ “vâng” một tiếng, Châu Toàn đưa tay vuốt nhẹ sợi tóc rũ xuống trán cô, dịu giọng hỏi: “Cậu ta lại ép con làm gì phải không?”
Châu Mạt khựng lại, ngẩng đầu định lắc đầu, nhưng Châu Toàn đã nói tiếp: “Bố biết ngay mà, chắc chắn là cậu ta lại ép buộc con.”
“Không phải đâu bố, con và anh ấy… thật ra cũng đang định hàn gắn lại…”
“Con nói gì cơ?” Ánh mắt Châu Toàn lập tức quét lại, khiến Châu Mạt sợ đến mức suýt nữa cắn phải lưỡi.
Đúng lúc đó, ông nội Vân với gương mặt đen như đáy nồi bước ra từ một cánh cửa nhỏ. Mọi người nhìn thấy sắc mặt của ông đều lộ vẻ kinh ngạc.
Có chuyện gì xảy ra vậy?
Con trai út của ông nội Vân cầm micro bước lên bục nhỏ, nói: “Rất xin lỗi, vì một số sự cố xảy ra trong tối nay, buổi tiệc mừng thọ không thể tiếp tục. Nhà họ Vân xin gửi lời cáo lỗi chân thành, ngày mai sẽ có người đến tận nơi gửi lời xin lỗi chính thức.”
Ơ?
Tiệc mừng thọ mới diễn ra được nửa chừng đã phải ngừng lại sao?
Châu Mạt cũng hơi sững người, một nhân viên phục vụ tiến lại gần Châu Toàn, thì thầm giải thích. Trong khi miệng còn đang ăn bánh, Châu Mạt nghe loáng thoáng vài câu.
Dường như là rượu tối nay có vấn đề, thiếu gia nhà họ Tần, Tần Tiêu đã trúng phải thứ gì đó, kéo theo tiểu thư nhà họ Đỗ cũng bị hạ thuốc.
Tất cả đều là từ cùng một lô rượu vang.
Hiện tại, nhà họ Đỗ và nhà họ Tần đang chất vấn nhà họ Vân, yêu cầu một lời giải thích. Kẻ bỏ thuốc vẫn chưa xác định được là ai, cũng chưa tìm ra, mà số rượu chuẩn bị cho bữa tiệc được bày sẵn, nhà họ Đỗ và Tần thì đã gặp chuyện.
Nhà họ Vân e rằng sẽ còn chuyện nghiêm trọng hơn, đành phải dừng tiệc giữa chừng.
Châu Mạt vừa nghe vừa choáng váng.
Rõ ràng là Đỗ Liên Tây mới là người bỏ thuốc cơ mà? Sao cô ta cũng trúng bẫy?
Chuyện này là thế nào?
Hoặc có lẽ, do cô vừa nhớ lại một số ký ức từ cuốn sách gốc, nên biết được rằng lần đầu tiên giữa Đỗ Liên Tây và Tần Tiêu là do cô ta cưỡng ép anh. Vả lại vừa rồi trên lầu, cô nghe được vài lời rời rạc, đại khái hiểu rằng lần này tuy Tần Tiêu bị trúng thuốc, nhưng hình như đã được ai đó cứu kịp thời.
Đỗ Liên Tây chắc chắn đã cao chạy xa bay rồi.
Châu Toàn khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã rõ và cũng đồng tình. Sau đó ông khoác vai Châu Mạt, nói: “Về nhà thôi con.”
Châu Mạt đành đặt ly rượu và đĩa bánh xuống, ngoảnh đầu lại nhìn Tạ Xiễn. Có lẽ anh cũng đã nghe được tin này, đang nhướng mày cười khẩy, vẻ mặt chẳng chút bận tâm.
Châu Mạt: “……”
Kệ anh.
Chẳng liên quan gì đến cô cả.
Cô lặng lẽ theo chân Châu Toàn rời khỏi biệt viện.
Bên ngoài, từng chiếc xe sang trọng nối đuôi nhau tiến vào, các cậu ấm cô chiêu nhà quyền quý cùng những bậc trưởng bối ăn mặc bảnh bao lần lượt lên xe, vừa đi vừa bàn tán rôm rả.
Chiếc Maybach cũng từ từ lăn bánh đến, vệ sĩ nhà họ Vân mở cửa xe giúp. Châu Mạt bước lên xe, Châu Toàn cũng theo sau.
Khi cửa kính xe vừa kéo lên, cô thấy Tạ Xiễn đang đứng đó gọi điện thoại. Anh nhìn về phía cô, nhướng mày, tay cầm điếu thuốc gõ nhẹ lên màn hình điện thoại.
Ý là: “Liên lạc qua điện thoại.”
Châu Mạt không phản hồi, chỉ chăm chú nhìn vào điếu thuốc đang kẹp nơi đầu ngón tay anh.
Tạ Xiễn hơi khựng lại.
Nửa giây sau, anh dụi tắt điếu thuốc.
Ngay bên cạnh, cháu trai nhà họ Vân nhìn anh, rồi lại liếc qua cửa kính xe Maybach vừa kéo lên, cười trêu: “Sợ vợ à?”
Tạ Xiễn: “Cũng bình thường thôi.”
Vân Độ bật cười: “Tạ thiếu, có phải anh không được bố vợ quý không đấy?”
Tạ Xiễn: “……Không có.”
Vân Độ lại cười phá lên.
Cười đến cong cả lưng xuống.
“Bọn tôi mẹ nó ai cũng nhìn ra rồi!! Tạ thiếu mà cũng có ngày bị bố vợ ghét bỏ, xa lánh ra mặt!”
Tạ Xiễn nghiêng đầu, ánh mắt dài hẹp hờ hững quét về phía Vân Độ.
Vân Độ: “……”
Được rồi, không cười nữa.
Im miệng.
*
Chiếc Maybach lặng lẽ tiến vào đường lớn, hướng thẳng về khu biệt thự. Điện thoại của Châu Mạt rung lên mấy lần, đều là tin nhắn WeChat, nhưng bên cạnh còn có “Phật sống” Châu Toàn ngồi đó nên cô không dám mở ra xem, chỉ yên lặng nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Châu Toàn lật xem tài liệu một lúc, đột nhiên lên tiếng: “Mạt Mạt, những năm qua con sống có vui không?”
Châu Mạt ngẩn người, quay đầu nhìn ông.
Châu Toàn nghiêng đầu ngắm cô, ánh mắt dịu dàng vô hạn. Châu Mạt nhìn ông, trong đầu chợt hiện lên biết bao ký ức đan xen, những giằng xé, những rung động thầm lặng, cả tờ giấy đăng ký kết hôn bị xé rách ném vào mặt. Tất cả khiến cô hơi ngẩn ngơ, nhưng rồi những khoảnh khắc hạnh phúc cũng dần ùa về, len lỏi khắp cõi lòng.
Một lúc lâu sau.
Châu Mạt mỉm cười: “Bố, Tạ Xiễn thích con từ hồi còn đi học, con cũng vậy. Giữa chúng con chỉ có năm năm không vui, còn lại đều là hạnh phúc.”
Ánh mắt Châu Toàn khẽ dao động.
Chỉ có năm năm thôi sao?
Con gái của bố, con đã khổ suốt tám năm trời. Sau năm năm, Tạ Xiễn mới quay về, nhưng con cũng chỉ sống thêm ba năm.
Chưa đến ba mươi tuổi… con đã ra đi rồi…
Cổ họng Châu Toàn nghẹn lại.
Ông thu lại cảm xúc, giọng trầm xuống: “Bố bây giờ sẽ không chấp nhận cậu ta. Dù con có nói hay đến mấy cũng vô ích. Con… tránh xa cậu ta ra.”
Một giây sau, ông lại hỏi: “So với Tạ Xiễn, mấy chàng trai trẻ trung hay người đàn ông trưởng thành có điểm nào kém? Cớ sao cứ phải chết chìm trên cái cây tên là Tạ Xiễn ấy?”
Châu Mạt nghẹn lời.
“Bố à.”
Cô khẽ nghiêng người tựa vào vai ông. Châu Toàn đưa tay ôm lấy cô, hai bố con lặng lẽ dựa vào nhau. Trong lòng cả hai đều thấy ấm áp.
*
Sáng hôm sau.
Tin tức về sự cố trong tiệc mừng thọ nhà họ Vân nhanh chóng lan rộng. Việc đại thiếu gia nhà họ Tần và tiểu thư nhà họ Đỗ bị hạ thuốc lập tức leo lên vị trí dẫn đầu trên bảng tìm kiếm hot nhất ở Hải Thị.
Không ít người xôn xao bàn tán, cảm thán rằng giới hào môn thật quá lắm chuyện, trong khi fan của Đỗ Liên Tây thì liên tục bênh vực nữ thần của mình.
“May mà không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, chứ nếu có thì biết làm sao?”
“Đúng đấy, ai mà ác tâm đến vậy, lại dám làm chuyện bẩn thỉu như thế ngay trong nhà họ Vân.”
“Phải điều tra cho ra kẻ đứng sau, bắt hắn xin lỗi chị Tây của chúng tôi.”
“Xin lỗi là xong à? Ít nhất cũng phải kiện ra tòa chứ, đây là hành vi phạm pháp đấy, là tội phạm thật sự đấy.”
“An ninh nhà họ Vân chết hết rồi sao? Để xảy ra chuyện như vậy, đúng là tệ hại, hóa ra giới hào môn cũng chỉ đến thế mà thôi.”
Tiếng chỉ trích nổi lên không ngớt, giữa đó còn xen lẫn không ít kẻ chỉ đứng nhìn cười xem trò vui. Sáng sớm, Châu Mạt xem tin tức hơn một tiếng đồng hồ, xem đến mê mẩn. Nhưng dù gì thì xem tin cũng chỉ là để giải trí, cô vẫn phải đi học như thường. Cô nhắn tin cho Thành Anh, bảo cô ấy lặng lẽ sắp xếp việc quay hình.
Cô đi học mệt chết đi được.
Buổi chiều, Trần Tố Duyên đặc biệt làm bánh trứng cho Châu Mạt ăn.
Đúng lúc ấy, Châu Toàn trở về, vừa bước vào nhà, ông đặt điện thoại xuống rồi đi tới, khẽ hít một hơi, nói: “Thơm quá.”
Trần Tố Duyên liền cầm một chiếc lên, đưa tay về phía Châu Toàn: “Anh nếm thử đi.”
Bà không giỏi việc gì cho lắm, cũng chẳng mấy tự tin, chỉ có chuyện nấu nướng là còn chút sở trường. Châu Toàn vốn không mấy hảo ngọt, nhưng vẫn nể mặt Trần Tố Duyên, cúi đầu cắn một miếng ngay trên tay bà…
Đôi mắt Trần Tố Duyên lập tức sáng lên, vẻ mặt vô cùng vui vẻ.
“Ngon lắm.” Châu Toàn lau khóe miệng, khẽ chạm ngón tay vào mũi Trần Tố Duyên.
Trần Tố Duyên hơi đỏ mặt.
Châu Mạt đứng bên cạnh cùng với cô giúp việc cười trộm. Đúng lúc đó, điện thoại trong nhà đổ chuông, cô giúp việc A Mạn vội vã chạy lại nghe máy, “A lô, nhà họ Châu xin nghe.”
Không biết đầu dây bên kia nói gì, A Mạn quay đầu lại bảo với Châu Toàn: “Ông Châu, có điện thoại từ nhà họ Vân.”
Châu Toàn nuốt nốt miếng bánh trong miệng, phủi tay, bước tới ghế sofa và nhận lấy ống nghe.
Chỉ một lát sau, sắc mặt ông trầm xuống vài phần: “Không thể nào.”
“Được, chúng tôi sẽ đến.”
Ông dập máy, quay đầu lại nói: “Châu Mạt, thu xếp một chút, đến nhà họ Vân.”
Châu Mạt vừa mới nhét một miếng bánh trứng vào miệng, sững người: “Hả?”
Gương mặt Châu Toàn lạnh tanh: “Nhà họ Vân nghi ngờ con là người bỏ thuốc…”
Miếng bánh trứng trong miệng Châu Mạt “phụt” một tiếng rơi xuống đất: “Cái gì cơ?”
Cái quái gì vậy??? Liên quan gì đến cô chứ???
*
Nửa tiếng sau, Châu Mạt cùng Châu Toàn quay trở lại biệt viện. Ban ngày, biệt viện nhà họ Vân đã không còn vẻ thần bí như tối qua, bên ngoài còn có rất nhiều phóng viên đang tìm cách thò đầu vào. Vừa thấy Châu Mạt bước xuống xe, đèn flash lập tức lóe sáng, đồng thời chụp cả chiếc xe cô vừa bước ra.
Châu Toàn cau mày, dắt tay Châu Mạt đi vào trong.
Châu Mạt giữ sắc mặt lạnh lùng, cô quên không mang khẩu trang.
Trong đại sảnh, có rất nhiều người: ông nội Vân, con trai ông, các cháu trai cháu gái, nhà họ Tần và nhà họ Đỗ, ngoài ra còn có Tần Hồi đang yên lặng đứng cạnh bố mẹ.
Châu Mạt vừa bước vào, Tần Hồi lập tức ngẩng đầu nhìn cô một cái.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Châu Mạt nheo mắt lại.
Ông nội Vân bắt tay với Châu Toàn, nhưng Châu Toàn chỉ bắt qua loa, vẻ mặt rất lạnh lùng: “Nói đi, dựa vào cái gì mà bảo là con gái tôi? Chẳng lẽ thấy nhà họ Châu dễ bắt nạt?”
Vì Châu Mạt không phải là tiểu thư nhà họ Châu ngay từ đầu, nên họ mới chọn quả hồng mềm mà bóp. Châu Toàn vừa vào là đã nói thẳng không nể mặt, khiến không khí cả căn phòng lập tức trở nên ngượng ngùng…
Ông nội Vân vội vàng giải thích: “Không phải, ông Châu nói vậy là oan cho chúng tôi rồi…”
“Thế thì ông nói xem, chuyện này là có ý gì?”
Ông Vân thở dài một tiếng, nói: “Để Tần Hồi nói đi.”
Quả nhiên, Tần Hồi bước lên một bước, dưới ánh mắt khích lệ của bố mẹ mình và cái nhìn chờ đợi của nhà họ Vân, cô ta do dự một chút rồi nói: “Tối qua cháu thấy Châu Mạt bước vào phòng của chị Đỗ. Sau khi cô ấy rời khỏi, thì chị Đỗ mới bị như vậy…”
Tầng hai không lắp camera, tất cả chỉ dựa vào lời nói của Tần Hồi. Mà tối qua, đúng là Châu Mạt đã rời khỏi tầng hai trước khi Đỗ Liên Tây bị phát hiện là người bỏ thuốc.
Lúc đó, Tần Tiêu đã được cứu xuống dưới.
Vì thế chỉ còn lại một mình Đỗ Liên Tây ở tầng hai. Châu Mạt bật cười lạnh, hỏi ngược lại: “Phòng nào?”
Tần Hồi: “Phòng bên cạnh cầu thang.”
Ông nội Vân cũng gật đầu: “Chính là căn phòng đó, nơi phát hiện ra Liên Tây.”
Châu Mạt lại hỏi: “Thế còn Tần Tiêu? Chính anh ấy không biết là ai đã bỏ thuốc mình sao?”
Trong ký ức của cô, rõ ràng là Đỗ Liên Tây ra tay và đã thành công. Nhưng lần này, Đỗ Liên Tây lại không đạt được mục đích, thậm chí còn tự mình trúng chiêu. Chẳng lẽ ký ức của cô đã thay đổi?
Ông nội Vân nói: “Tần Tiêu nhớ rất mơ hồ, cậu ấy không thể xác định rõ là ai.”
Vậy nên…
Muốn đổ hết lên đầu cô sao?
Châu Toàn cũng quay đầu nhìn cô.
Ông nói: “Còn nữa…”
Tạ Xiễn đâu rồi?
“Rầm” một tiếng, cả đám người lập tức quay lại, liền thấy Tạ Xiễn đá văng cửa, sải bước tiến vào. Anh đi thẳng đến, ném mạnh chiếc điện thoại về phía Tần Hồi. Cô ta không kịp tránh, bị đập thẳng vào mặt, trán lập tức sưng vù.
Mọi người đều chết lặng, cả gian phòng như chấn động.
Tạ Xiễn xắn tay áo, lạnh lùng nói: “Cầm lên mà xem cho kỹ vào.”
Anh mang theo khí thế hừng hực, ép đến mức cả gian phòng im phăng phắc. Bố mẹ Tần và Đỗ cũng thoáng lúng túng, Tần Hồi ôm trán không dám cúi xuống nhặt điện thoại.
Châu Toàn bước tới, nhặt lấy chiếc điện thoại đó.
Ông bấm mở.
Trong màn hình…
Tạ Xiễn cúi đầu trêu chọc Châu Mạt, rồi hôn nhẹ lên môi cô.
Sau đó, tiếng trò chuyện giữa hai người vang lên. Tạ Xiễn trách Châu Mạt không tập trung, trong khi anh đang cố gắng như thế.
Châu Mạt thì nói rằng cô nghe thấy tiếng của Đỗ Liên Tây… còn có cả tiếng của Tần Tiêu…
Cùng lúc đó vang lên là những âm thanh hôn nhau…
Chỉ trong một thoáng, sắc mặt của những người xung quanh vốn đã ngại ngùng, lại càng thêm cứng đờ. Đoạn video vẫn tiếp tục phát, hai người trẻ tuổi hôn nhau cuồng nhiệt, Tạ Xiễn thỉnh thoảng còn bật cười khẽ, Châu Mạt đẩy ra lại bị kéo lại… Chỉ cần nghe tiếng thôi cũng đủ khiến người ta đỏ mặt.
Châu Toàn cầm điện thoại, tay run nhẹ, nhắm mắt lại một lúc rồi đưa điện thoại cho ông nội Vân, nghẹn lời: “Ông Vân, nhìn cho rõ đi.”
Tạ Xiễn, cái đồ khốn nạn này!!!
Cái đồ không biết liêm sỉ này!!!