Nữ Phụ Hằng Ngày Cầu Ly Hôn

Chương 101

Chương 101

Từ sau khi về nước và bắt đầu gây dựng sự nghiệp đến nay, Châu Lệnh hiếm khi tham gia các buổi họp lớp. Dù Hải Thị là quê hương của anh, nơi có đủ cả mẫu giáo, tiểu học, trung học cơ sở và trung học phổ thông, nếu kể hết các bạn học thì phải nói là nhiều không đếm xuể, nhưng anh vẫn từ chối lời mời của những người còn giữ liên lạc.

 

Tối nay, một người bạn thân thời cấp ba lại nhắn tin: [Châu Lệnh, cậu thật sự không đến à? Hôm nay cũng không đông người đâu, chỉ có mấy người thôi. Chúng tôi chọn trà quán Thanh Sơn, ở đây yên tĩnh, không có mấy người ngoài vớ vẩn.]

Châu Lệnh nhìn thoáng qua tin nhắn, đáp: [Không, tối nay tôi còn việc công.] Anh từ chối dứt khoát, ngay cả địa chỉ cũng chẳng buồn đọc.

Trời đã tối, bên ngoài lất phất mưa nhỏ, không khí có phần se lạnh, xe đã chờ sẵn dưới lầu. Châu Lệnh khoác áo, chỉnh lại ống tay, thư ký Liên theo sau mở cửa xe cho anh lên. Sau khi đóng cửa, thư ký Liên cũng ngồi vào ghế phụ. Chiếc xe màu đen chậm rãi khởi hành, hướng đến nơi đã hẹn.

Trà quán Thanh Sơn là một quán trà nổi tiếng ở Hải Thị, chuyên phục vụ trà đạo truyền thống, có đàn cổ tranh hòa tấu và thầy pha trà. Vào buổi tối, quán chỉ nhận ba phòng riêng. Không gian lấy cảm hứng từ rừng trúc, phong cách trang nhã, Châu Lệnh đi trước, thư ký Liên theo sau, vén rèm bước vào.

Ánh đèn trong trà quán mang sắc cam ấm áp, tiếng đàn cổ tranh nhẹ nhàng vang vọng khiến lòng người thư thái. Thầy đang pha trà, ngón tay thanh mảnh, động tác tao nhã. Bên cạnh là người đánh đàn tranh, tay lướt trên dây đàn, âm thanh tuôn chảy như suối, nhưng lúc này, có mấy người đang đứng trước mặt cô.

Một giọng nam cười cười: “Ơ… chẳng phải là Giang Dĩnh sao?”

“Đúng là cô ấy rồi.”

“Sao lại đến đây gãy đàn thế này?”

“Mấy năm nay sống thế này à?”

“Hồi trước chẳng phải đỗ Bắc Ảnh rồi sao?”

Năm người, một nam bốn nữ đứng chụm lại bàn tán về cô gái đang đánh đàn tranh, cái tên Giang Dĩnh nghe khá quen.

Châu Lệnh hơi nhíu mày, đưa mắt nhìn về phía đó.

Mấy người gần như che kín tầm nhìn, qua khe hở, anh thấy một cô gái cúi đầu lặng lẽ gảy đàn, ngón tay thon dài lướt nhanh trên dây…

Cô không hề đáp lời những người kia.

Châu Lệnh thu ánh mắt lại.

Anh nhớ ra rồi. Thời gian trước, ở trạm xe buýt, gương mặt quen thuộc mà anh bắt gặp chính là Giang Dĩnh.

Cũng phải thôi.

Cô từng là bạn cùng bàn với anh thời cấp ba.

Thư ký Liên cũng nhìn theo ánh mắt của anh, nhận ra cô gái kia, khẽ gật đầu như đã hiểu chuyện gì, rồi đưa Châu Lệnh vào phòng riêng trong cùng.

Người được hẹn đã chờ sẵn bên trong.

Hai bên bắt tay chào hỏi, trao đổi vài câu chuyện gần đây rồi cùng ngồi xuống. Thư ký bên kia hỏi: “Thị trưởng Châu có muốn mời một nghệ sĩ đàn tranh vào biểu diễn không?”

Châu Lệnh mỉm cười: “Tùy các anh, nếu thấy thích thì cứ mời.”

Thư ký kia nhìn sang người của mình, thư ký Liên đẩy gọng kính, nói: “Để tôi đi sắp xếp.”

Nói xong, anh rời khỏi phòng.

Chẳng bao lâu sau, cô gái đàn tranh đi theo sau thư ký Liên bước vào. Châu Lệnh đang đặt tay lên mép bàn, trò chuyện với khách, vô thức xoay đầu lại.

Ánh mắt anh chạm vào người đứng nơi cửa, Giang Dĩnh.

Giang Dĩnh cũng không ngờ sẽ gặp lại anh ở đây. Người đàn ông ấy, sau bao năm, không thay đổi quá nhiều, vẫn là anh của năm xưa, chỉ là gương mặt giờ đây trông nghiêm nghị hơn.

Hồi đó, anh ngồi ngay bên cạnh cô, suốt ngày ngủ gật.

Hai người không thân thiết lắm, thỉnh thoảng cô mượn bút của anh, anh cũng hay cầm thước kẻ của cô. Cả hai chẳng mấy khi nói chuyện riêng tư, nhưng đã ngồi cùng bàn suốt hai năm.

Khi ấy, điều kiện gia đình cô còn rất khá.

Nghĩ đến đó, cô cúi đầu, bước đến bên cây đàn cổ tranh đã được chuẩn bị, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, ngón tay mảnh mai ấn lên dây đàn.

Châu Lệnh thấy cô ngồi xuống, liền thu lại ánh nhìn, tiếp tục cuộc trò chuyện.

Tiếng nhạc vang lên, lặng lẽ lan tỏa trong căn phòng.

Giang Dĩnh chợt thấy lòng xao động.

Hình như… anh đã làm thị trưởng.

Có người từng nói vậy trong nhóm bạn học trên WeChat…

Thỉnh thoảng, cô cũng thấy anh xuất hiện trên truyền hình.

Châu Lệnh trò chuyện cùng đối tác hơn ba tiếng đồng hồ. Khi dừng lại, âm nhạc vẫn chưa ngừng, anh lại liếc nhìn về phía cô. Cô vẫn đang cúi đầu gảy đàn, động tác dứt khoát, trên người mặc chiếc váy giản dị mà thanh lịch.

Thư ký Liên khẽ vẫy tay ra hiệu cho Giang Dĩnh. Cô ngẩng đầu, nhìn anh một cái, gật đầu rồi buông tay khỏi dây đàn.

Thư ký Liên nhìn Châu Lệnh, sau đó quay sang Giang Dĩnh nói: “Cô ra ngoài nghỉ ngơi trước đi.”

“Vâng.” Giang Dĩnh đứng dậy, tháo bao tay đàn, rời khỏi phòng. Về tới phòng nghỉ, cô lục trong túi lấy điện thoại, bên trong là một loạt tin nhắn và cuộc gọi nhỡ.

Có những cuộc gọi, cô không dám bắt máy.

Còn tin nhắn, nhóm bạn học WeChat có không ít người tag cô, cô cũng chẳng buồn đáp lại. Cô thu dọn lại đồ, chỉnh lại mái tóc, xách túi ra ngoài.

Lúc ấy khoảng mười giờ rưỡi, cô định gọi xe.

Đứng ở cửa, cô cúi đầu mở ứng dụng gọi xe.

Không xa, trong bãi đỗ xe, một chiếc ô tô màu đen lặng lẽ lăn bánh, đèn xe rọi sáng cả con đường. Từ xa, thư ký Liên đã thấy cô gái đứng trước cửa, anh liếc nhìn người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần phía sau, trong xe yên tĩnh đến lạ. Châu Lệnh giọng khàn khàn hỏi, nhạy bén: “Có chuyện gì thế?”

Nói rồi, anh cũng mở mắt, trong đáy mắt ánh lên vài tia trầm lặng.

Thư ký Liên ngập ngừng một chút rồi lắc đầu: “Không có gì, ngài cứ nghỉ tiếp đi.”

Châu Lệnh không nói gì, anh hơi nghiêng đầu, liền trông thấy cô gái đang đứng trước cửa trà quán Thanh Sơn. Chiếc váy dài tung bay theo gió, trong tay cầm điện thoại, dáo dác nhìn quanh.

Trà quán Thanh Sơn nằm ở vị trí khá hẻo lánh, đợi rất lâu mà vẫn chưa gọi được xe. Cuối cùng, thay vì xe, lại đến một cuộc gọi, là người quản lý đã biến mất gần hai tháng, cô không thể không nghe máy. Đầu dây bên kia, người quản lý hỏi: “Nghĩ thông rồi à?”

“Nghĩ thông cái gì?” Giang Dĩnh hỏi ngược lại.

“Cô đừng giả ngây. Vừa muốn kiếm tiền, vừa muốn nổi tiếng, lại không chịu hy sinh chút gì, trên đời làm gì có chuyện tốt như thế? Cô cứ lì lợm mãi, cẩn thận công ty sẽ…” Người quản lý chưa nói dứt câu đã bật cười mỉa mai, ngụ ý công ty có thể đóng băng cô, hoặc ép cô vi phạm hợp đồng.

Giang Dĩnh không lên tiếng, cũng không đáp lại, người quản lý cứ nói không ngừng. Đúng lúc đó, chiếc xe đen vừa chạy qua đã quay đầu lại, dừng trước mặt cô. Cửa sổ hàng ghế sau hạ xuống, Châu Lệnh đặt tay lên đầu gối, nhìn cô.

Giang Dĩnh sững người vài giây, mái tóc rủ xuống chạm đến khóe môi.

Cô chẳng kịp gạt ra.

Giọng anh trầm khàn, mang theo chút mệt mỏi: “Tôi đưa em về nhé?”

Giọng nói tuy nhẹ nhưng vẫn đủ để người quản lý ở đầu dây bên kia nghe thấy, liền dè chừng hỏi: “Ai thế? Giọng đàn ông à?”

Câu hỏi đó khiến Giang Dĩnh lập tức hoàn hồn, cô cúp máy ngay lập tức.

Thư ký Liên đã mở sẵn cửa xe phía sau, đứng đợi cô. Giang Dĩnh nắm chặt điện thoại, cô vẫn tưởng anh không còn nhớ mình nữa.

“Lên xe đi, chỗ này khó gọi xe, cũng đừng chắn lối ra vào người khác.” Giọng Châu Lệnh mang theo mệnh lệnh, anh từ trước đến nay vẫn luôn như vậy khi ở bên ngoài.

Giang Dĩnh do dự chốc lát rồi khẽ cảm ơn, vòng qua đuôi xe, khẽ gật đầu với thư ký Liên rồi chui vào trong.

Trong xe phảng phất hương thơm nhè nhẹ. Khi cánh cửa khép lại, Giang Dĩnh đặt hai tay lên đầu gối. Bên cạnh, Châu Lệnh ngả lưng vào ghế, nhíu mày nhẹ, lấy điện thoại ra, cúi đầu bấm nút ghi âm giọng nói: “Hôm nay sao không gửi video của bảo bối cho chú?”

Phía bên kia.

Một giọng phụ nữ đáp lại: “Con bé ngủ rồi, tối nay chú qua bên này không?”

Châu Lệnh trầm ngâm: “Về chứ, cả ngày không thấy con bé, nhớ quá.”

Rồi lại một giọng đàn ông lớn tuổi hơn vang lên: “Mau về đi, hôm nay con bé mặc chiếc váy cậu mua, lắc la lắc lư, miệng còn cắn cục kẹo dẻo, đáng yêu lắm.”

Châu Lệnh bật cười, giọng trầm thấp: “Ừ.”

Giang Dĩnh ngồi bên cạnh, nghe trọn từng câu một. Cô quay đầu nhìn ra cửa sổ, bóng những khóm cây lướt qua in lên cửa kính, tạo thành từng vệt đen nhòe mờ.

Thì ra…

Anh đã có gia đình.

Màn hình điện thoại tối dần, Châu Lệnh tiếp tục ngả người ra sau, rồi nghiêng đầu sang bên, đúng lúc trông thấy cô cúi đầu nhìn điện thoại. Lúc ánh sáng le lói chiếu vào, anh có thể nhìn rõ lớp tơ mềm trên gò má cô. Anh hỏi: “Em ở đâu?”

Giang Dĩnh tắt màn hình, ngẩng đầu lên nhìn anh. Xe đang lăn bánh chậm rãi, ánh đèn từ bên ngoài hắt vào, nhẹ nhàng lướt qua. Ánh mắt hai người giao nhau trên ghế sau, nhìn nhau một lúc lâu. Giang Dĩnh khẽ mím môi: “Trung tâm giao lộ nội thành.”

“Ừ.” Châu Lệnh khẽ đáp.

Xe lại rơi vào im lặng, điện thoại của Giang Dĩnh lại đổ chuông lần nữa, cô nhìn tên người gọi đến, vẫn là người quản lý. Cô không muốn nghe, nhưng rồi vẫn bắt máy. Cô khẽ thở ra một hơi, nghiêng người về phía cửa sổ, cố gắng ngồi xa Châu Lệnh một chút. Châu Lệnh nhận ra động tác ấy, hơi nhướng mày.

Ngay trước khi chuông dừng, cô nhấn nút nghe: “Alo.”

“Cô dám cúp máy tôi?”

Giang Dĩnh không trả lời.

“Tôi nói rõ rồi, nếu cô nghĩ thông thì đến công ty gặp tôi, không nghĩ thông thì trong nửa năm tới nếu cô không kiếm được đúng khoản mà công ty yêu cầu, vậy thì dù không ký cũng xem như vi phạm hợp đồng. Còn giọng nam lúc nãy là ai? Bạn trai à? Cô còn chưa nổi mà đã yêu đương, công ty không cho phép đâu.” Giọng người quản lý càng lúc càng lớn. 

Giang Dĩnh cau mày, hơi lúng túng, cô cố nhẫn nhịn: “Chuyện gì để tôi về đến nhà rồi nói, tôi đang trên đường về.”

“Cô trả lời tôi trước đi, người đàn ông lúc nãy là ai?”

Giang Dĩnh nắm chặt điện thoại, bắt đầu hối hận vì đã nghe máy. 

Cô khựng lại. 

Ngay lúc đó, một bàn tay đưa tới, mang theo hơi ấm, nhẹ nhàng lấy chiếc điện thoại nhỏ khỏi tay cô. Giang Dĩnh giật mình, quay ngoắt lại, Châu Lệnh đang cầm điện thoại của cô áp vào tai, mắt vẫn nhìn cô, nói với người quản lý ở đầu dây bên kia: “Tôi là bạn trai của cô ấy, cô muốn gì?”

“Muốn gì? Cô ấy là nghệ sĩ mà công ty đang muốn nâng đỡ, không được phép yêu đương, nếu không là vi phạm hợp đồng đấy.” Người quản lý nghe ra giọng đàn ông, lập tức bám lấy chủ đề.

Dù sao thì cũng không lăng xê nổi nữa, dọa cô ấy một khoản phí vi phạm cũng được.

“Vậy à? Thế đưa hợp đồng ra tôi xem, gửi vào email cho cô ấy.” Nói rồi, Châu Lệnh đưa điện thoại cho thư ký Liên. Thư ký Liên nhận lấy, đọc địa chỉ email cho đối phương.

Giang Dĩnh không ngờ anh lại nói mình là bạn trai cô. Cô mở to mắt, hơi hoảng, giơ tay ra vừa muốn giành lại điện thoại, vừa như không biết phải phản ứng ra sao…

Thư ký Liên đưa điện thoại trả lại cho cô. Cô nhận lấy, lặng lẽ nhìn sang Châu Lệnh, anh bắt chéo chân, hỏi: “Em đang gặp khó khăn à?”

Giang Dĩnh đáp khẽ: “Không có.”

“Có đấy, tôi nghe thấy rồi. Nếu người đó ngang ngược vậy, sao em không cắt đứt hẳn? Cô ta là quản lý của em?” Vì Châu Mạt làm trong giới giải trí, cộng thêm Tạ Xiễn hoạt động trong mảng này nên Châu Lệnh cũng hiểu chút ít.

Giang Dĩnh gật đầu: “Đúng, nhưng tôi không có tiền để đền hợp đồng, chị ta…”

Cô ta vẫn luôn muốn cô vi phạm, hoặc thuận theo ý chị ta đi tìm quan hệ, lấy lòng người khác.

Những lời sau, cô không nói thành tiếng, dù sao hai người cũng không thân, nhưng những cảm xúc từng chôn giấu nhiều năm nay lại bỗng dâng lên khi gặp lại anh. Cô cúi đầu, nghẹn lời, cũng thấy ngượng.

Chưa từng nghĩ rằng, vài năm sau…

Khoảng cách giữa hai người lại xa đến vậy.

“Bao nhiêu tiền?” Châu Lệnh nhìn cô đang cúi đầu, hỏi.

Giang Dĩnh: “Tôi không rõ, phải xem lại hợp đồng. Anh… sao anh lại giúp tôi?”

Cô đột ngột quay sang nhìn anh.

Trong xe chỉ bật một ngọn đèn cam dịu dàng. Đôi mắt cô rất đẹp, mí mắt rõ nét, hôm nay còn trang điểm nhẹ, trên mi mắt phủ lớp màu cam nhạt.

Nghe câu hỏi ấy, Châu Lệnh khẽ nhướng mày, im lặng một chút, rồi bật cười: “Là bạn học cũ mà, giúp em là chuyện nên làm. Ngồi cùng bàn hai năm, em quên rồi à?”

“Nhớ chứ.” Giang Dĩnh đáp.

“Vậy thì được rồi, để tôi xem hợp đồng giúp em, lát nữa liên hệ lại.” Nói xong, Châu Lệnh mở điện thoại, hiện mã QR, đưa cho Giang Dĩnh.

Phía trước, tài xế vẫn lặng im.

Thư ký Liên có chút bất ngờ.

Giang Dĩnh hơi ngập ngừng, rồi cũng mở điện thoại quét mã QR của anh.

Tên Châu Lệnh hiện lên trong danh sách bạn bè. Cô nhìn cái tên ấy một lúc, rồi lặng lẽ tắt màn hình.

Đúng lúc này, thư ký Liên nhắc: “Đến rồi, trung tâm giao lộ nội thành.”

“Cảm ơn.” Giang Dĩnh khẽ nói, đưa tay mở cửa xe, trước khi xuống còn quay lại nhìn Châu Lệnh. Anh chống khuỷu tay lên bậu cửa sổ, ánh mắt vẫn dõi theo cô.

Một lát sau, Giang Dĩnh khẽ hỏi: “Những năm ở nước ngoài, anh vẫn ổn chứ?”

Nghe vậy, Châu Lệnh bật cười, ánh mắt dịu lại: “Ổn, vẫn luôn ổn. Cảm ơn em ngày đó đã đến tiễn tôi…”

“Lúc đó tiễn anh, không chỉ có mình tôi.” Giang Dĩnh nhẹ giọng đáp. Sau đó cô cúi đầu bước xuống xe, thuận tay đóng cửa lại.

Khu vực giao lộ này nối ra một khu phố cũ, cô sống ở đó, căn nhà duy nhất còn lại mà gia đình để lại cho cô. Cô đi bộ về.

Chiếc xe màu đen không vội rời đi. Châu Lệnh chỉnh lại cổ áo sơ mi, rồi mới nói: “Đi thôi.”

Xe nổ máy.

Châu Lệnh nhìn ra ngoài cửa sổ.

Năm đó, chính cô là người đứng ra tổ chức nhóm bạn học tiễn anh đi du học, còn gom góp được một chiếc thẻ ngân hàng gửi tặng, cũng là cô đứng ra thu xếp.

Chiếc thẻ ấy anh không nhận, nhưng tấm lòng thì vẫn luôn ghi nhớ. Nghĩ tới đây, khóe môi anh khẽ cong lên.

Thư ký Liên ngồi bên thấy anh cười, hơi ngạc nhiên.

Thị trưởng hiếm khi cười, đúng hơn là chỉ cười khi ở cùng người nhà.

*

Giang Dĩnh về đến nhà thì thấy cửa nhà đối diện dán đầy giấy nhắc nợ, mấy người đó lại đến nữa. Cô bước tới, gỡ hết giấy xuống, may mà hàng xóm đối diện là người tốt, nếu không thì đã xảy ra chuyện lớn rồi. Sau khi dọn dẹp xong, cô mới quay vào nhà.

Cô bật đèn nhỏ, lấy đồ ngủ đi tắm.

Tắm xong bước ra, đèn trong nhà nhấp nháy mấy lần, cô mới bật đèn lớn, ngồi xuống sofa lau tóc. Một lúc sau, cô cúi người mở chiếc hộp giấy bên dưới, trong đó là một chiếc thẻ ngân hàng, viền ngoài đã bạc màu. Trong thẻ chỉ còn lại khoản tiền mà cô đã góp cho anh năm đó.

Phần còn lại, cô đã trả lại cho những người bạn khác.

Cô đóng hộp lại.

Cầm điện thoại lên, nhìn vào ảnh đại diện kia.

Cô từng nghĩ, đời này chắc chẳng còn cơ hội gặp lại anh nữa.

Do dự một chút, cô chạm vào ảnh đại diện, định xem trang cá nhân của anh.

Đúng lúc đó.

Cửa sổ trò chuyện bật lên.

Châu Lệnh: “Về đến nhà rồi chứ?”

Giang Dĩnh khựng lại, cô nghĩ rằng tài khoản WeChat ấy sẽ mãi nằm lặng trong danh sách bạn bè.

Cô vội trả lời: “Rồi, anh… còn anh?”

Nhắn xong.

Cô lại hỏi thêm: “Bảo bối vẫn khoẻ chứ?”

Châu Lệnh: “Về rồi, khoẻ lắm. Con bé đang mặc váy đây.”

Váy…

Ồ.

Giang Dĩnh mỉm cười, trả lời: “Vậy thì tốt rồi, chắc chắn đáng yêu lắm.”

Châu Lệnh: “Đúng là rất đáng yêu.”

Giang Dĩnh không biết trả lời gì nữa, liền vào xem trang cá nhân của anh.

Anh chỉ đăng duy nhất một bài.

Một bé gái nhỏ mặc váy hồng, tựa vào ghế sofa, tay trái cầm vịt vàng, tay phải cầm đồ gặm, miệng cười rạng rỡ trước ống kính…

Đó chính là con gái anh.

Đáng yêu thật.

Vài ngày sau, Giang Dĩnh nhận được tin nhắn của anh.

Châu Lệnh: “Tối nay rảnh không?”

Giang Dĩnh liếc nhìn lịch trực ở trà quán Thanh Sơn, suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Rảnh.”

Châu Lệnh: “Tôi đã xem hợp đồng, tối nay nói kỹ hơn.”

Giang Dĩnh: “Vâng ạ.”

Cô trở mình xuống giường, gọi điện xin đổi ca ở trà quán Thanh Sơn, sau đó mở tủ chọn quần áo. Không hiểu sao thử ba bốn bộ vẫn thấy không ưng, cuối cùng chọn một chiếc váy xanh thẫm dài tới gối, kết hợp với áo cổ chữ V màu trắng.

Vừa mặc xong, lại thấy tin nhắn của anh.

Châu Lệnh: “Chỗ hôm trước tôi đưa em xuống xe.”

Giang Dĩnh: “Vâng.”

Châu Lệnh: “Sáu giờ rưỡi có mặt.”

Giang Dĩnh: “Vâng.”

Sau đó, cô ngồi trên giường, nhìn đồng hồ, mới bốn rưỡi. Còn sớm quá, vậy mà đã mặc đồ xong rồi. Cô đứng dậy, dọn dẹp lại căn phòng một chút, rồi mở danh sách bạn bè trên WeChat, tìm đến nhóm các diễn viên quần chúng ở phim trường, nhắn tin hỏi xem gần đây có việc gì không.

Người kia trả lời rất nhanh: “Không có nhé, mấy việc gần đây không hợp với cô đâu. Da dẻ mịn màng thế, tôi sao dám để cô làm vai quần chúng cảnh nổ bom chứ, nhỡ bị thương thì sao?”

Giang Dĩnh suy nghĩ một lúc: “Thế vai cung nữ thì sao?”

Ngày trả nợ tiếp theo sắp đến rồi, cô phải kiếm tiền.

Người kia trả lời: “Để tôi hỏi giúp. Mà này, cô mau giải quyết hợp đồng với công ty đó đi, giải xong là có thể tìm công ty mới rồi còn gì. Với ngoại hình của cô không tệ, nếu được công ty tốt lăng xê, cộng thêm khả năng diễn xuất sẵn có, chẳng lẽ lại không nổi tiếng được?”

Giang Dĩnh nói: “Tôi cũng muốn chấm dứt hợp đồng.”

Người kia: “Có phải thiếu tiền không hả???”

Giang Dĩnh không đáp lại.

Tầm hơn sáu giờ.

WeChat của Giang Dĩnh vang lên, là tin nhắn của Châu Lệnh: anh đang ở ngoài. Cô ngừng tay khỏi bàn phím chín ô, cầm túi xách bên cạnh, nhét điện thoại vào, đứng dậy, ra ngoài. Cầu thang trong khu nhà hẹp và dốc, đi không tiện, Giang Dĩnh vẫn luôn cẩn thận từng bước. Xuống đến tầng một, cô nhìn quanh hai bên.

Thấy xung quanh không có gì bất thường, cô rảo bước rời khỏi khu nhà, nhanh chóng rẽ vào cổng vòm của khu phố cũ.

Vừa bước ra khỏi cổng vòm, đã thấy chiếc xe màu đen đậu bên đường, bật đèn cảnh báo nhấp nháy. Cô khẽ thở ra, bước chậm lại rồi tiến đến.

Ngay lúc ấy.

Phía sau vang lên tiếng bước chân, sau đó là một câu chửi tục quen thuộc khiến cô rợn người. Cô lập tức căng thẳng, vội vàng tăng tốc.

Một gã đàn ông đang nhai trầu la lớn: “Chạy hả? Còn chạy? Tao thấy mày rồi…”

Giang Dĩnh hơi hoảng, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại. Cô liếc nhìn chiếc xe đen, nghĩ ngợi một chút, rồi quyết định rẽ hướng khác.

Cô định vòng qua chiếc xe đen, đi vào con đường dành cho người đi bộ bên kia, nơi đông người hơn, có thể dễ dàng thoát khỏi đám người kia, sau đó quay lại. Trước đây cô từng làm như vậy.

Đúng lúc ấy.

Cửa xe đen bật mở, Châu Lệnh mặc bộ vest chỉnh tề, bước xuống, nắm lấy cánh tay của Giang Dĩnh. Cô khựng lại, lảo đảo lao vào người anh, thắt lưng được anh đỡ lấy. Cô giãy giụa, nói nhỏ: “Tôi sẽ cắt đuôi được bọn họ…”

“Con mẹ nó? Giang Dĩnh, mày còn chưa trả tiền mà đã kiếm được bạn trai giàu rồi hả? Mày định mượn anh ta để thoát nợ hả? Bỏ tay ra! Làm cái gì vậy? Nợ thì phải trả, đây là chuyện đương nhiên! Chúng mày… chúng mày định làm gì…”

Gã đàn ông vừa chửi vừa tiến tới, giọng đầy hằn học. Giang Dĩnh quay đầu nhìn.

Một hàng người cao lớn, mặc đồ đen, đã chắn trước mặt đám người kia, hoàn toàn chặn lối. Cô đứng khựng lại. Châu Lệnh vòng tay ôm cô, đẩy cô vào trong xe.

Cô ngồi xuống, vẻ mặt lấm lét, còn chưa kịp thở thì cánh cửa bên kia cũng mở ra. Châu Lệnh ngồi vào, bình tĩnh nói với tài xế: “Lái xe.”

Bình Luận (0)
Comment