Buổi tối, tôi xuất hiện đúng giờ tại lễ đường. Dù đầu đau như búa bổ, tôi vẫn mặc chiếc váy dạ hội hở lưng, giữ nụ cười chuẩn mực trên môi. Phải rồi, đây mới là tôi, dù sốt cao vẫn phải xinh đẹp lộng lẫy, khiến cả thế giới phải ghen tị.
Hàng loạt máy quay chĩa về phía tôi lia lịa. Trợ lý Tiểu Hạ cười toe toét, ghé sát tai tôi: “Chị ơi, em không dám tưởng tượng tối nay chị sẽ có bao nhiêu hashtag nhan sắc cực phẩm trên hot search đâu.”
Tôi cong mắt cười, ánh đèn flash càng chớp nháy dữ dội hơn. Sướng! Tôi vốn hão huyền mà, thấy mấy cái hot search kiểu này là tôi vui rồi.
Khi đến phần trao giải Nữ chính xuất sắc nhất, tôi đã chuẩn bị sẵn biểu cảm đẹp nhất, nhưng ánh đèn sân khấu lại chiếu vào một người khác: “Xin dành một tràng pháo tay cho Nữ chính xuất sắc nhất, Giang… Âm…”
Tôi đứng sững như trời trồng, cứ như bị sét đánh ngang tai. Sao có thể? Mấy cái giải thưởng này đều phải thông báo trước cho người thắng giải mà. Ban tổ chức còn báo với tôi hôm kia, nói tôi là Nữ chính xuất sắc nhất, bảo tôi chuẩn bị diễn văn nữa.
Tôi ngây người nhìn Giang Âm trên sân khấu, nụ cười của cô ta thật rạng rỡ, xinh đẹp. Cho đến tận khi lễ trao giải kết thúc, tôi cũng chẳng nghe thấy tên mình được xướng lên. Tôi không được giải.
Sau khi tan cuộc, Thẩm Tri Sở đến tìm tôi, Giang Âm lẽo đẽo theo sau. Ánh đèn lễ đường hắt lên mặt anh ta, lấy sống mũi cao làm ranh giới, nửa khuôn mặt khuất trong bóng tối. Khóe mắt anh ta hơi xếch lên, toát ra vẻ bất cần đời.
Anh ta cúi đầu nhìn tôi: “Giải thưởng đó, là tối qua tôi đột ngột báo với ban tổ chức, trao cho Giang Âm.”
Tôi không nhúc nhích, chỉ nhìn thẳng về phía trước: “Tại sao lại cho cô ta?”
Anh ta lạnh nhạt đáp: “Không cần em biết.”
Mặt tôi lạnh toát, hình như có nước. Tôi… tôi lại khóc ư? Thật không ngờ.
Giọng Thẩm Tri Sở bỗng trở nên hốt hoảng: “Nhan Song, em khóc à?!”
Anh ta lập tức buông Giang Âm ra, chẳng còn giữ dáng vẻ nữa, ngồi xổm xuống bên cạnh tôi, vội vàng nói: “Tối qua em không trả lời tin nhắn anh, rồi đám bạn anh nói, anh có thể đối xử tốt với Giang Âm, để em ghen, như vậy em sẽ thích anh… Anh chỉ muốn nhìn em ghen thôi, muốn thu thập chút bằng chứng em quan tâm anh…”
Mặt Giang Âm tái mét.
Thẩm Tri Sở nói rất gấp: “Tối qua anh say quá, bọn họ xúi giục một cái là anh gọi điện ngay cho ban tổ chức, bảo họ trao giải cho Giang Âm… Anh không ngờ em lại buồn, cái giải đó cúp cũng không phải bằng vàng ròng, lại chẳng có tiếng tăm gì trên trường quốc tế, nó vừa quê mùa vừa xoàng xĩnh, anh không biết em lại để tâm thật, xin lỗi…”
Mấy diễn viên vừa nhận giải đứng bên cạnh mặt mày xanh lét. Mà Thẩm Tri Sở lại là người không ai dám đắc tội. Họ chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt.
Thẩm Tri Sở chẳng thèm liếc nhìn họ lấy một cái, anh ta cúi đầu rút một tấm thẻ đưa cho tôi: “Nhan Song, trong này có một trăm triệu, có thể mua rất nhiều cúp vàng ròng, coi như anh đền bù cho em, đừng khóc nữa, được không?”
Tôi lau nước mắt, giáng cho anh ta một cái tát thật mạnh, bẻ gãy tấm thẻ rồi ném trả lại: “Thẩm Tri Sở, đồ ngốc!”
Tôi quay đầu bỏ đi. Thẩm Tri Sở vẫn giữ nguyên tư thế đưa thẻ cho tôi, trông vừa ngốc nghếch vừa buồn cười. Một lúc sau, anh ta mới buông tay xuống, cười tự giễu.
Vài giây sau, tôi lại quay lại, tiếng giày cao gót gõ lộp cộp trên sàn.
Thẩm Tri Sở ngây người nhìn tôi, như thể đang nhìn báu vật thất lạc bấy lâu.
Tôi nói: “Tôi hối hận rồi.”
Anh ta lắc đầu: “Không sao, dù sao cũng không đau.”
Tôi nói: “Không phải hối hận vì tát anh, mà hối hận vì không lấy một trăm triệu kia. Giờ còn không?”
Anh ta bừng tỉnh, lấy ra một tấm thẻ mới: “Còn, mật khẩu là ngày chúng ta gặp nhau lần đầu.”
“Ngày nào?”
Anh ta có vẻ hơi tổn thương, nhưng nhanh chóng mỉm cười: “231117.”
Tôi đang ghi mật khẩu vào ứng dụng ghi chú thì nghe thấy có người gọi mình từ phía sau: “Chị.”
Tôi quay lại, là Lăng Độ.
Tôi hỏi cậu ta: “Sao cậu lại đến đây?”
Cậu ta không nhìn tôi, chỉ nhìn chằm chằm Thẩm Tri Sở: “Chị, tôi đến đón chị về nhà.”
Thẩm Tri Sở cười khẩy: “Nhà? Hoá ra trai bao cũng có nhà à?”
Lăng Độ cụp mắt, vẻ mặt đau khổ, không nói gì.
Câu này quá đáng quá, tôi nhíu mày: “Thẩm Tri Sở, anh có ý gì?”
Thẩm Tri Sở cuống lên: “Nhan Song, em không thấy à, vừa rồi cậu ta lườm anh, anh mới mắng cậu ta…”
Lăng Độ nắm lấy tay tôi, ánh mắt thẫn thờ: “Không sao đâu chị, chú nói gì thì là vậy đi, em từ nhỏ gia đình đã c.h.ế.t một nửa, đúng là không có nhà.”
Thẩm Tri Sở nhảy dựng lên: “Ông đây mới hai mươi tư tuổi, mắt mày mù à, gọi ai là chú hả?!”
Lăng Độ giật mình, có lẽ vì quá hoảng loạn nên cậu ta vô tình nắm lấy tay tôi: “Xin lỗi, anh, ánh sáng ở đây tối quá, em không nhìn rõ…”
Tôi trừng mắt nhìn Thẩm Tri Sở: “Thẩm Tri Sở, anh nói chuyện cần gì khó nghe vậy?”
Thẩm Tri Sở càng cuống hơn, gần như phát điên: “Không phải, Nhan Song, em không hiểu, cậu ta là trà xanh! Người bình thường nào bị dọa mà phản ứng lại là nắm tay chứ? Lăng Độ, buông ra!”
Khóe mắt xinh đẹp của Lăng Độ đỏ lên. Cậu ta vốn là người kiêu ngạo, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ta đau lòng như vậy.